TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Mấy ngày sau.

Tang lễ của Khương Chính được tổ chức khá long trọng, do trước đây hắn ta là thầy dạy học có tiếng nên cũng được rất nhiều người trong thành yêu mến, cũng như tiếc thương cho sự ra đi đột ngột của hắn.

Thế nhưng, thời gian lại có năng lực lu mờ đi tất cả, bi thương nào rồi cũng sẽ trôi qua. Vậy nên chỉ không lâu sau khi đám tang kết thúc, mọi người ở đây lại trở về với nếp sống bình thường, tựa như Khương Chính chưa từng tồn tại.

Ba tỷ đệ họ Khương trong thời gian này đều bận bịu chịu tang cha, thành ra bọn hắn không có tâm trí đi tu luyện. Mà Lý Thuần Quân ở nhà bên cũng không quá rảnh rỗi, hắn còn đang rất bận thu xếp chuyện nhà nữa là.

Đừng quên, tiểu viện của hắn là một thiên địa kỳ cảnh cỡ nhỏ.

<

"Ngươi vẫn chưa làm xong sao?"

Ưu nhã ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên nhẹ nhàng lên tiếng hỏi thăm.

"Vẫn chưa, quỹ đạo vận hành của kỳ cảnh dạo này có chút sai lệch, thành ra ta phải cưỡng chế điều chỉnh lại một chút"

Vì kỳ cảnh này không hẳn là từ tự nhiên mà sinh ra nên đôi khi nó có thể sẽ xảy ra lỗi. Và mỗi lần xảy ra lỗi, Lý Thuần Quân lại phải khắc trận, thi pháp, hao tốn đủ loại thủ đoạn mới có thể ép nó tiếp tục vận hành theo quỹ đạo ban đầu.

Bất quá, đây cũng chỉ là một chút khó khăn nhất thời mà thôi. Đợi đến khi kỳ cảnh đủ trưởng thành, hắn liền không phải nhọc công đi "săn sóc" nó nữa.

"Ta có thể giúp ngươi" Mộ Khuynh Tiên nói.

"Không cần, thay ta chiếu cố hai đứa nhỏ là được rồi"

Advertisement

"Hừ"

Mộ Khuynh Tiên phồng má, phụng phịu vài tiếng rồi đứng dậy bỏ đi. Bất quá Lý Thuần Quân cũng không quá để tâm đến nàng, vì tâm trí của hắn lúc này đã hoàn toàn dồn vào trong pháp trận mất rồi.

Làm đến nửa đêm, rốt cục kỳ cảnh cũng đã sơ bộ khôi phục nguyên trạng. Âm Dương nhị khí lơ lửng không ngừng vận hành, giao hợp, hoá sinh, rồi tạo thành một môi trường mang mật độ linh khí rất thịnh, đủ để Lý Thuần Quân cảm thấy cực kì dễ chịu sau một ngày dài cực khổ.

Thấy Lý Thuần Quân đã xong việc, Mộ Khuynh Tiên liền mỉm cười, nhanh chóng mang ra cho hắn một ít điểm tâm lót bụng.

Đây đều là đồ nàng tự nấu, có thể nói là tốn rất nhiều thời gian, nhưng kì thật là bản thân nàng lại không quá để tâm đến chút vất vả nhỏ nhặt đó.

"Tay nghề không tệ, lại có tiến bộ thêm một chút nữa rồi" Lý Thuần Quân không keo kiệt buông lời nhận xét.

"Chứ sao? Nhiêu đây đã là sáu tiếng đồng hồ của ta đấy" Mộ Khuynh Tiên ưỡn ngực, một bộ dương dương đắc ý.

Lý Thuần Quân: "..."

Cô nương, sáu tiếng đồng hồ mà chỉ nấu được nhiêu đây thì... Nên tính là vẫn còn rất tệ đấy.

Nhưng thôi, vì công sức nàng đã bỏ ra nên hắn sẽ không đả kích nàng.

Ánh trăng đêm nay thật sự rất sáng, đủ sáng để hai người có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Và khi đứng trước khung cảnh vừa yên tĩnh lại vừa thơ mộng như vậy, Mộ Khuynh Tiên kiểu gì cũng sẽ xúc cảnh sinh tình, và ánh mắt của nàng đã nói rõ điều đó.

"Lại thèm sao?" Lý Thuần Quân có chút ngờ vực nhìn nàng.

"Đúng thế, ta rất thèm" Mộ Khuynh Tiên chân thành nói: "Nhưng vì ngươi không thích những chuyện dâm dục nên ta sẽ cố gắng nhẫn nhịn, không cần lo cho ta"

Lý Thuần Quân yên lặng nhìn nàng, nhận ra nàng là đang nói lời thật lòng liền không nhịn được thở dài.

Do dự một lúc, hắn vẫn là buộc miệng nói ra: "Thật ra thì ta không ghét chuyện đó, vì suy cho cùng thì đó cũng là nhu cầu cơ bản của con người. Ta chỉ không thích cái cách mà ngươi cưỡng ép ta, cũng như cái cách mà ngươi lợi dụng tình cảm của ta"

"Xin lỗi"

"Chúng ta vẫn chưa xác định quan hệ rõ ràng nên ta vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách với ngươi... Và vì ngươi yêu ta, muốn gần gũi với ta, ta lại có thể thấu hiểu điều đó nên ta mới không làm mọi thứ phức tạp lên" Lý Thuần Quân lại nói: "Nhưng gần gũi theo kiểu đó thì không thể được, ngươi cũng đâu phải không biết tính cách của ta"

"Cái này thì phải giải thích lại một chút. Lý Thuần Quân, ta thừa nhận với ngươi là tâm lí của ta có hơi bất ổn" Mộ Khuynh Tiên dừng lại một chút rồi nói: "Sau nhiều lần gần gũi như vậy, ngươi hẳn là đã phần nào hiểu được cơn khát tình của ta... Cũng như con người điên loạn bên trong ta"

"Ngươi không thể chữa trị được sao?" Lý Thuần Quân hỏi.

"Ta không nghĩ là mình có thể chữa được... Dù cho thập tam công công đã rất cố gắng rồi, thế nhưng ta chỉ cảm thấy dường như bệnh tình của mình chỉ đang càng lúc càng nặng hơn mà thôi" Mộ Khuynh Tiên tinh thần sa sút, sắc mặt có chút kém cỏi trả lời.

"Trước kia ngươi hẳn là đã rất khó khăn nhỉ?" Lý Thuần Quân nói.

Người bị bệnh thần kinh ắt có lí do của nó. Cho dù thế gian này vẫn có trường hợp thiên sinh đã là tên điên, nhưng sự thật là nó lại không quá phổ biến.

"Ta nghĩ là do mình đã cô độc quá lâu đi" Mộ Khuynh Tiên cười tà, cặp lông mi dài chớp động trông vô cùng quyến rũ: "Không ngại nói cho ngươi, hiện giờ ta vẫn còn trinh đàng hoàng đấy, một xử nữ hàng thật giá thật nha"

"Nhưng trên thực tế, ngươi đã sớm khui hàng từ rất lâu rồi, và cái trinh tiết này của ngươi cũng chỉ là một chút hình thức sau cùng" Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán: "Thôi được rồi, ta nghĩ mình nên dẹp cái chủ đề này đi được rồi"

Mộ Khuynh Tiên cười ha ha, không có phản bác lại hắn.

Đúng thế, nàng tự khui hàng rồi, và số lần nàng đem vật Lý Thuần Quân đã không thể đếm xuể được nữa. Và hơn thế nữa, so với việc song tu trực tiếp bằng cơ thể thì thần hồn song tu còn cho khoái cảm nhiều hơn rất rất nhiều.

Thần hồn giao thoa mang một loại ý nghĩa rất đặc biệt, vô cùng khó để tách rời. Vậy nên, có thể nói, trinh tiết cơ thể đối với hai người mà nói chẳng qua chỉ là một loại nghi thức mà thôi.

Mà Mộ Khuynh Tiên cũng không vội, bởi vì một khi nàng gả cho Lý Thuần Quân thì nghi thức này liền sẽ hoàn thành viên mãn.

Nói thì nói thế... Nhưng thật ra là nàng vẫn rất muốn làm thật. Nàng muốn trao cho hắn tất cả ngay lập tức, nhưng còn lâu hắn mới chấp nhận chuyện đó.

Cơ mà, nàng cũng ngầm hiểu ý hắn.

Nàng làm nhiều chuyện có lỗi như vậy rồi mà hắn vẫn không cắt đứt mối quan hệ, điều này đã nói rõ rằng hắn muốn chịu trách nhiệm với nàng, chẳng qua là... Hắn cần thời gian để khiến cho phần tình cảm này trở nên hoàn toàn chân thực.

Nàng không biết hắn bây giờ đã nảy sinh loại tình cảm kia với nàng hay chưa... Nhưng có thể khẳng định là từ trước đến nay hắn vẫn chưa hề yêu nàng, mà chỉ đang cố gắng bồi đắp tình cảm với nàng mà thôi.

Nghe có hơi lạnh lùng, nhưng nàng cũng không ghét bỏ hay giận dỗi. Nàng nhất định sẽ khiến hắn chân tâm thật ý yêu nàng. Đó là những gì mà nàng đã thề.

"Tiểu Tử cùng Tiểu Hồng đâu rồi?" Lý Thuần Quân lại hỏi.

"Vừa học xong một chút từ ta, nhất thời không tiêu hoá hết được nên liền đi bế quan tu luyện rồi" Mộ Khuynh Tiên cười nói: "Cũng may là có kỳ cảnh của ngươi. Nơi đây vừa có đạo vận huyền bí vừa có linh khí sung mãn, có thể nói là thánh địa tu luyện dành cho chúng. Ta đoán hẳn là không bao lâu nữa hai đứa liền sẽ phá quan, vậy nên ngươi đừng có lo"

Mộ Khuynh Tiên dạy học?

Không hiểu vì sao lòng lại cảm thấy bất an, Lý Thuần Quân liền vội vàng gặng hỏi: "Ngươi dạy các nàng cái gì?"

"Ta am hiểu ma công cùng cấm thuật, cho nên..."

Lý Thuần Quân: "..."

"Mộ Khuynh Tiên, ngươi rõ ràng là đang dạy hư con gái ta!"

"Có sao đâu? Tiểu Tử có độ tương thích cực cao với ma công, chứng tỏ nàng trời sinh đã là một ma đầu rồi! Còn Tiểu Hồng thì lại không luyện được ma công, nhưng ít ra thì nàng có thể học cấm thuật để phòng thân! Như vậy thì ngươi nói ta dạy hư các nàng cái gì?" Mộ Khuynh Tiên phản bác.

"Đây mới là cái ta lo, ta không muốn Tiểu Tử nhập ma đạo, rất nguy hiểm!" Lý Thuần Quân khổ sở nói: "Ta không muốn nàng biến thành loại yêu nữ lẳng lơ giống như ngươi. Thân là cha, ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện đó!"

Nghe xong nói xong, mí mắt Mộ Khuynh Tiên liền nhảy một cái, suýt chút nữa đã không nhịn được đấm hắn: "Ngươi vừa gọi ai là yêu nữ lẳng lơ cơ?"

"Ta nói ngươi đấy"

"Hừ! Giỏi lắm, vậy ta liền lẳng lơ cho ngươi xem!"

Lý Thuần Quân biến sắc: "Ngươi định làm gì? Chúng ta vẫn còn đang trong sân vườn đấy, mà hai đứa nhỏ cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh dậy, ngươi..."

"Ngô~"

Không thể không nói, Mộ Khuynh Tiên thật sự rất thô bạo. Nàng một khi đã nổi máu lên rồi thì ông trời cũng không cản được... Và lẽ dĩ nhiên, Lý Thuần Quân cũng không thể phản kháng lại được.

Chỉ trong thoáng chốc, khoang miệng của Lý Thuần Quân liền đã bị Mộ Khuynh Tiên vơ vét sạch sẽ. Trong khi nhất thời hắn vẫn không kịp phản ứng thì tại phía đối diện, nàng lại đang làm ra bộ mặt thoả mãn, yêu kiều nói khẽ: "Thật ngọt ngào, cũng thật dễ nghiện nha..."

Vừa nói, nàng vừa liếm môi một cái, quyết không lãng phí dù chỉ một giọt.

Lý Thuần Quân âm thầm cảm thấy kinh tởm Mộ Khuynh Tiên, nhưng hắn cũng không dám nói ra.

Hắn mà nói ra thì kiểu gì hôm nay hắn cũng sẽ bị nàng vật ra vắt đến không còn một giọt.

"Đây là giới hạn, đừng tiến xa hơn nữa" Lý Thuần Quân che miệng.

"Ta biết"

Tối nay nàng cũng không có ý định ngang ngược với hắn, chỉ cần một chút ngọt ngào như vậy là đủ rồi.

"Mặt khác, ngươi cũng không cần lo về Tiểu Tử. Công pháp mà ta dạy cho nàng không liên quan đến hợp hoan chi đạo, mà ngược lại, nó còn khá liên quan đến vô tình đạo" Mộ Khuynh Tiên nói: "Ta thấy ngươi nên bắt đầu lo cho tương lai không thể lấy chồng của nàng đi"

"Như thế càng tốt, vô tình liền sẽ không dễ dàng bị ai đó lừa đi"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Hết thuốc chữa.

Không chỉ riêng nàng, bản thân Lý Thuần Quân cũng có vài tâm bệnh. Hắn rất cuồng con gái, cũng rất thiên vị bé gái, nhưng ít ra thì... So với Mộ Khuynh Tiên, bệnh của hắn vẫn còn hiền chán.

"Bây giờ mới để ý, hình như xung quanh ngươi đang có rất nhiều nữ nhân thì phải?" Mộ Khuynh Tiên nhíu mày: "Ta này, Lam Hồ Điệp này, Thái Linh công chúa này, nữ tính Thiên Đạo này... Chậc, mới chưa tới trăm năm mà ta đã có bao nhiêu là tình địch, thật vất vả"

Lý Thuần Quân: "..."

"Mấy người kia tạm thời không bàn, nhưng quan hệ giữa ta với ma nữ kia chưa hẳn đã tốt đến mức độ mà ngươi đang nói..."

"Chào buổi tối~ Có phải ai đó ở đây vừa nói xấu ta không nhỉ~?"

Giữa lúc hai người đang nói chuyện thì một thanh âm uyển chuyển đột nhiên vang lên. Đến bây giờ thì Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên mới phát hiện ra từ lúc nào đã nhiều thêm một người trong khu tiểu viện này...

Và càng kì lạ hơn là Mộ Khuynh Tiên lại không thể phát giác ra sự tồn tại của đối phương trong suốt một quãng thời gian dài như vậy.

Vô thức quay đầu lại nhìn thân ảnh nữ nhân đang ngồi trên nóc nhà một lúc, Lý Thuần Quân vẫn không thể nhận ra danh tính của đối phương. Mãi đến khi trong đầu soạn lại những lời nàng ta vừa nói thì hắn mới nhận ra được: "Lam Hồ Điệp! Ngươi đúng là âm hồn bất tán mà! Có chịu để ta yên không vậy?"

Ngồi tại bên cạnh, sắc mặt của Mộ Khuynh Tiên cũng không tốt lắm. Nàng đã quá chủ quan rồi, yêu nữ họ Lam này quả thực khó đối phó hơn nàng đã nghĩ.

"Ha ha ha, hai người các ngươi thật mặn nồng nha, để một nữ tử độc thân như ta đây cũng phải cảm thấy thật ghen tị" Lam Hồ Điệp ưu nhã nhảy xuống tiếp đất, váy dài phiêu dật tựa như tiên: "Và đây là chính thê sao? Đúng là rất xinh đẹp, chỉ có điều tính khí không được tốt lắm, hay là... Ngươi để ta thay nàng làm chính thê đi?"

"Cút!" Lý Thuần Quân cả giận quát.

"Ai nha, vẫn vô tình với người ta như vậy... Thật là đau lòng" Lam Hồ Điệp ôm ôm bộ ngực, yểu điệu rên rỉ vài tiếng: "Nhưng như thế thì người ta mới thích chứ. Dẫu sao thì... Người ta vốn dĩ là hạng người thích bị ai đó thử thách mà~"

"Lý Thuần Quân, ngươi mau vào nhà nấu trà đi, để ta một mình tiếp khách"

Như muốn đáp trả lại Lam Hồ Điệp, một thanh âm lạnh giá đến cực điểm vang lên bên tai Lý Thuần Quân, để hắn không khỏi rợn hết cả tóc gáy.

Hắn biết là Mộ Khuynh Tiên đã hoá chiến thần rồi, và yếu ớt như hắn... Căn bản không có chỗ trống để nói chuyện.

Ở đây một người Bán Tiên, một người tu vi không rõ ràng... Và thân là Hoá Anh như hắn, làm sao có thể mở miệng cãi lại được?

"Lam cô nương, hãy để ta "chân thành" tiếp đãi ngươi nhé?" Mộ Khuynh Tiên đứng dậy đi tới bên cạnh bộ bàn ghế, đồng thời ra hiệu mời ngồi.

Lam Hồ Điệp cười cười đầy bí hiểm, cũng không mở miệng từ chối lời mời rất chi là "chân thành" kia.

Một lát sau, Lý Thuần Quân đã bưng theo một ít trà ra tiếp đãi hai người. Hắn không dám mở miệng hỏi nhiều, chỉ có thể rót trà mời khách như một vị tiếp viên thấp cổ bé họng: "Đây là trà hoa lạc tiên, có tác dụng an thần, thư giãn rất không tệ..."

"..."

"E hèm" Lý Thuần Quân lại ho khan một tiếng: "Mời các ngươi nói chuyện vui vẻ, ta xin phép đi trước"

Quá áp lực, hắn lại không thể đánh bài chuồn sao?

"Ngươi định đi đâu?"

"Ra ngoài tản bộ"

Mộ Khuynh Tiên cười lạnh, không nhanh không chậm nói: "Quay trở lại và ngồi bên cạnh ta, đồng thời hãy mở thật to mắt ra mà nhìn hậu quả do ngươi gây ra đi"

Nhưng đáng tiếc, lá bài chuồn đã bị Mộ Khuynh Tiên nhẫn tâm xé bỏ.

Lý Thuần Quân cứng họng không dám cãi, chỉ có thể nhu thuận ngồi xuống bên cạnh Mộ Khuynh Tiên, nhìn xem hai nữ đang bốn mắt nhìn nhau.

Mộ Khuynh Tiên cùng Lam Hồ Điệp nhìn thẳng vào mắt nhau, không nói một lời nhưng trên miệng các nàng đều mang theo một nụ cười thần bí.

Chỉ bất quá... Trong mắt Lý Thuần Quân, hắn cảm thấy dường như trong ánh nhìn của các nàng lại đang loé lên tia lửa. Cảnh tượng này trông cứ như thể đang có một cuộc cọ xát rất mạnh mẽ về chuyện gì đó giữa đôi bên vậy.

Một cuộc cọ xát tâm linh.

Lý Thuần Quân: "..."

Khương lão đầu, hẳn là không bao lâu nữa người bạn già này của ngươi sẽ gặp lại ngươi rồi.

Lý Thuần Quân bắt đầu hình dung ra được cái gì gọi là Tu La Tràng rồi... Mặc dù hắn không hề ngoại tình... Mà là đối phương tự tìm đến cửa phá hoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi