TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Lúc này, tại trạch viện nhà Lý Thuần Quân.

Vì không có Lý Thuần Quân ở đây dạy dỗ nên cả Vân Phàm, ba tỷ đệ họ Khương cùng đôi tỷ muội họ Lý đều đã ra ngoài xông xáo. Thành ra hiện tại ở đây chỉ có một mình Mộ Khuynh Tiên, cao lắm thì còn có thêm cả Trang Nhã Nhã đã sớm ở trong trạng thái vô cùng già yếu.

Giống như trượng phu của mình, Trang Nhã Nhã cũng tương đối đoản mệnh. Mặc dù mệnh nàng có dài hơn Khương Chính một chút, thế nhưng bây giờ nàng cũng sắp gần đất xa trời rồi.

Vì mẹ đã không còn nhiều tuổi thọ nên ba tỷ để họ Khương cũng không dám đi đâu quá xa, cứ ba ngày lại về thăm mẹ một lần. Rút kinh nghiệm từ cái chết của cha, bọn hắn bây giờ yêu quý Trang Nhã Nhã hơn bất kì thứ gì trên đời.

<

Mộ Khuynh Tiên thì đã sớm hoàn thành công việc của mình, thành ra hiện tại nàng đang không có gì để làm. Nhất thời rảnh rỗi sinh nhàm chán, nàng lại bắt đầu nghĩ tới chuyện cải tạo lại nhà Lý Thuần Quân.

"Muốn sửa nhà sao?"

Trên bả vai Mộ Khuynh Tiên, một tiểu tinh linh bé xíu đột nhiên xuất hiện với nhân dạng giống nàng đến mấy phần, miệng mang tiếu ý nói: "Sửa cũng không tệ, thân là vợ cả, chúng ta cũng nên chuẩn bị trước cho tương lai của hắn"

Mộ Khuynh Tiên ngáp một cái, có chút buồn ngủ đáp: "Nói thật là hiện tại ta đang rất lười... Do trong người tồn tại tận tám nhân cách khác nhau nên tinh thần của ta dạo này có chút bất ổn"

"Tận tám cái? Tính cả ngươi là chín?" Tiểu tinh linh khoé miệng co giật.

Advertisement

Mộ Khuynh Tiên lại ngáp một cái rồi gật đầu xác nhận: "Đại khái là vậy. Một nhân cách chủ chính là ta, một nhân cách hoàn mỹ do ta tạo ra, cùng với bảy nhân cách khác đại diện cho "thất tình" của ta"

Tiểu tinh linh: "..."

"Thật ra, nếu tính thêm cả ngươi thì là mười" Mộ Khuynh Tiên lại nói.

Tiểu tinh linh ngẩng đầu nhìn trời.

Lý Thuần Quân, ta xin lỗi... Nhưng ta chắc chắn là sau này ngươi sẽ phải rất vất vả với mụ điên này.

"Thôi được rồi, ngươi nói cũng không sai... Thân là nữ nhân của hắn, ta cũng không thể ngồi không mãi được" Mộ Khuynh Tiên vươn vai một cái, triển lộ ra thứ đường cong vũ mị bá đạo nhưng lại pha chút lười biếng: "Cải tạo thành cái gì bây giờ nhỉ? Hay là ta đi nhổ một vài ngọn núi mang về, từ đó kiến thiết thành một đại tông môn cho hắn?"

"Trước mắt thì cứ xây một biệt phủ là được, còn về những chuyện xa hơn nữa thì... Chúng ta vẫn cần phải lắng nghe ý kiến của hắn" Tiểu tinh linh nói.

"Có đạo lý, nhưng ta vẫn muốn lập ra một khu đất riêng... Chỉ dành cho ta và hắn mà thôi" Mộ Khuynh Tiên mỉm cười, lần đầu tiên không lộ ra vẻ lười biếng trên mặt: "Mất tận mấy năm trời vất vả học tập, hiện giờ ta cũng có được một chút thành tựu rồi. Vậy nên, ta cũng đang rất muốn khoe mẽ với hắn một phen nha"

"Tốt thôi, ngươi cứ thiết kế, ta sẽ hỗ trợ" Tiểu tinh linh lại thở dài.

Cô nàng này lẽ ra không nên đáng yêu như thế... Nhưng thôi kệ đi, đây chung quy cũng không phải chuyện gì xấu.

"Chúng ta trồng hoa đi, một vườn hoa thật lớn!" Mộ Khuynh Tiên nhãn thần sáng lên, một mặt ao ước nói: "Kể từ cái lần nhìn thấy Hoa Bất Ngữ cùng phu quân nàng khiêu vũ trên biển hoa, ta đã luôn muốn được làm thử như thế một lần nha... Có thể nói, lí do khiến ta cắm đầu học vũ đạo cũng chỉ vì muốn được làm điều tương tự với hắn... Chỉ một lần thôi cũng được!"

Tiểu tinh linh: "..."

Nếu như nàng chụp khoảnh khắc thiếu nữ này lại cho Lý Thuần Quân xem, chắc chắn là dù có đánh chết Lý Thuần Quân cũng không nghĩ rằng đây là Mộ Khuynh Tiên, mà lại cho rằng là ai đó đang giả dạng.

"Rồi rồi, trồng hoa chứ gì? Mau đi thôi, kẻo trời tối thì phiền lắm" Tiểu tinh linh ra sức kéo Mộ Khuynh Tiên đi. Không thôi nàng ta lại tiếp tục làm ra những cử chỉ thiếu nữ gì đó.

Không thể không thừa nhận là Mộ Khuynh Tiên lúc đó trông rất đáng yêu, nhưng mà... Vấn đề là hoạ phong thiếu nữ ngây thơ cùng nữ đế kiêu ngạo cứ thay đổi liền xoành xoạch làm nàng không cách nào thích ứng nổi.

Sau khi ra ngoài, Mộ Khuynh Tiên đã dùng sức mạnh của mình để cải tạo lại khu nhà. Từ khí hậu đến thổ nhưỡng, từ rừng nguyên sinh đến kiến trúc nhân tạo,... Tất tần tật đều được nàng theo đổi theo ý muốn một cách dễ dàng, tựa như cái cách mà một vị thần sáng tạo ra thế giới vậy.

Nó đơn giản chính là muốn làm gì thì làm.

Làm đến tận tối mịt, Mộ Khuynh Tiên đã sơ bộ kiến tạo ra một biệt phủ giống như trong tưởng tượng của nàng. Nó không những không hề nguy nga lộng lẫy, mà ngược lại còn mười phần đơn bạc, dễ bề gần gũi với thiên nhiên vạn vật.

Nàng biết tính cách của Lý Thuần Quân, nên nàng nghĩ hẳn là hắn sẽ ưa thích lối kiến trúc mới lạ này.

Quay trở về phòng, lúc này trên mặt Mộ Khuynh Tiên đã lộ ra đôi chút mệt mỏi. Tiểu tinh linh trên vai nàng cũng có chút hụt hơi, vì những chuyện ngoài kia đã tiêu hao không ít lực lượng của nàng.

Bỗng lúc này, sắc mặt của tiểu tinh linh đột ngột thay đổi, trở nên lạnh lùng bất thường. Nàng vỗ vỗ vai Mộ Khuynh Tiên, có chút giận dữ nói: "Mộ Khuynh Tiên, phu quân của chúng ta lại bị ăn vụng"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Gần như ngay lập tức, ghen khí của Mộ Khuynh Tiên điên cuồng bốc lên thật cao, như thể muốn nhuộm đen cả một góc của bầu trời. Tất nhiên là nàng sẽ không lập tức hoá thành cuồng ma... Nhưng theo góc độ nào đó mà nói thì nàng hiện tại còn kinh khủng hơn cả thế nữa.

"Cho ta xem" Mộ Khuynh Tiên nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.

Không lâu sau, cảnh tượng Lý Thuần Quân bị ăn vụng đã hiện ra trước mắt nàng.

Lông mày của Mộ Khuynh Tiên co giật dữ dội, gân xanh cũng hiện lên chằng chịt cả đôi tay trắng nõn. Thậm chí nếu không phải vì sức mạnh bị hạn chế mà nói, nàng đã lập tức phá không đến tận nơi tru sát hai con hồ ly tinh chuyên môn ăn vụng kia!

Ngàn tính vạn tính, nàng vẫn là không tính tới chuyện yêu nữ họ Lam kia lại bạo gan đến như vậy!

"Cũng may là ta đã sớm đoạt lấy nguyên dương của hắn, bằng không... Ta lúc này nhất định sẽ tiếc nuối đến phát điên" Mộ Khuynh Tiên lãnh khốc cười một tiếng: "Lam Hồ Điệp ơi là Lam Hồ Điệp, tốt nhất là ngươi đừng đụng mặt ta nữa, nếu không... Ta đây có hàng vạn cách để khiến ngươi sống không bằng chết!"

Dám ăn mảnh phu quân nàng, có gan lắm!

"Hình như ngươi quên cái gì rồi, còn cả đứa nhỏ kia nữa... A không, nói nhỏ thì cũng không hẳn..."

Mộ Khuynh Tiên: "...". Ngôn Tình Sắc

"Được, được lắm! Thù này lão nương đã nhớ kĩ rồi! Lần sau gặp mặt, lão nương nhất định phải đánh mấy ả yêu nữ này rơi mất nửa cái mạng mới hả giận!"

Nói thì nói vậy, những chỉ không lâu sau đó thì Mộ Khuynh Tiên đã hạ hoả. Cùng lúc đó, ánh mắt của nàng có hơi sáng lên một chút, trở nên thâm thúy tựa như hải dương, mơ hồ có thể nhìn thấu được vạn sự trên đời.

Nàng chính là đang xem nhân quả của Lý Thuần Quân.

"Ta đoán không sai, sợi chỉ đỏ của hắn đã kết nối với ta... Ha ha, quả nhiên là hắn vẫn luôn nghĩ đến ta, vì hắn vốn là một kẻ ngốc chung tình mà" Mộ Khuynh Tiên hơi nhếch miệng cười, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Cuối cùng, nàng vẫn phải cắn răng đen sợi chỉ đỏ kia chặt đi. Không phải do nàng không muốn, mà là nàng không thể!

Việc kết duyên với nàng vào thời điểm này sẽ đẩy hắn đi thẳng vào chỗ chết... Hoặc nhẹ hơn thì vận mệnh thay đổi, từ đó tâm tính cũng thay đổi, trở nên hoàn toàn xa lạ đối với nàng.

Thế nên, trước khi Lý Thuần Quân trở nên đủ mạnh để chống lại tất cả, nàng vẫn phải nhẫn nhịn, cắn răng đem mối duyên hồng này đoạn đi.

"Có chặt cũng vậy thôi. Với tính cách của hắn, món đồ này không bao lâu nữa cũng sẽ nối lại" Tiểu tinh linh lên tiếng.

"Được lúc nào hay lúc nấy đi" Mộ Khuynh Tiên nặng nề thở dài: "Vừa nãy ta cũng tiện thể xem lại nhân quả giữa hắn và hai con hồ ly này rồi. Với đứa nhỏ kia thì đúng là sợi chỉ đỏ, nhưng với yêu nữ họ Lam thì... Có chút kỳ quái"

"Màu gì?" Tiểu tinh linh tỏ vẻ ngờ vực.

"Màu hồng và màu đen" Mộ Khuynh Tiên đáp: "Điều này có nghĩa trong tương lai cả hai người này sẽ gặp phải tai kiếp, và khi đó bọn hắn bắt buộc phải đưa ra lựa chọn. Nếu chọn đúng thì cả hai sẽ hoá giải tai kiếp, từ đó bén duyên. Còn nếu chọn sai thì... Nhẹ nhất là một trong hai sẽ chết"

Nói xong, Mộ Khuynh Tiên lập tức đem hình ảnh dập đi.

Nàng tuyệt đối không muốn tiếp tục xem cái bộ phim chết tiệt này, vì càng xem nàng lại càng thấy tức, tức muốn nổ phổi! Tức đến mức muốn hủy diệt thế giới!

Bất quá... Chỉ cần biết hắn vẫn chung thủy với nàng là được rồi. Bấy nhiêu đó thôi đã đủ để giúp nàng nguôi giận, thậm chí vui vẻ mấy ngày liền.

Chỉ riêng phương diện này, nàng là một người phụ nữ rất dễ thoả mãn.

...

...

Sau khi ăn vụng xong xuôi, cả hai nữ đều đã cảm thấy thoả mãn. Các nàng cùng nhau mặc quần áo chỉnh tề lại cho Lý Thuần Quân, sau đó lại bắt đầu xem xét cơ thể của chính mình.

"Thuần Dương Khí mạnh quá, đúng là lô đỉnh... A không, là đối tượng song tu tuyệt hảo, không có chỗ để chê" Lam Hồ Điệp tấm tắc khen ngợi.

Vì quá phấn khích nên hiện tại nàng vẫn chưa mặc y phục trở lại. Trái lại, nàng còn đang suy tính một vài chuyện đen tối khác trong đầu, nhưng lại do dự không biết có nên làm hay không.

Sau một lúc đắn đo cân nhắc, nàng đã sờ xuống bụng dưới của mình, âm thầm thi triển một loại phong ấn lên lượng tinh hoa của Lý Thuần Quân còn tồn lại ngay bên trong bụng nàng.

Tuy nàng đã vô tình hấp thụ đi không ít, nhưng lượng còn lại hẳn là vẫn đủ để nàng thực hiện kế hoạch.

Bên kia, Thái Chiêu Dương cùng Thái Thần Nguyệt tất nhiên không có loại diễm phúc này, thành ra cả hai đều đang nhìn Lam Hồ Điệp với ánh mắt ghen tị.

"Đừng nhìn nữa, chúng ta đã bị phát hiện từ lâu rồi" Lam Hồ Điệp thở dài: "Còn tưởng mọi thứ đã hoàn hảo lắm rồi chứ, hoá ra vẫn không tránh đi nổi ánh mắt của nữ nhân đáng sợ kia"

"Là chính thê?" Thái Chiêu Dương nghi ngờ hỏi.

"Đúng thế, nàng là người duy nhất được hắn công nhận" Lam Hồ Điệp đáp lời.

Sau đó, nàng lại buồn rầu vuốt vuốt trán: "Và chắc chắn là sau khi trở về, nàng ta sẽ lập tức tìm đến cửa tính sổ với ta. Nói thật, coi như là đệ nhất đào mệnh trong giới tu sĩ, ta cũng không có nổi tự tin là mình có thể thoát khỏi tay ả ma nữ đó"

"Đáng sợ như vậy?"

"Rất đáng sợ, gần như không thể đánh bại"

Lam Hồ Điệp lại nặng nề thở dài, sau đó bất ngờ lộ vẻ đắc ý: "Nhưng không sao cả, vì trong bụng ta hiện giờ đã có tinh hoa của hắn rồi. Với tiền đề này, ta có thể thoả mãn mộng ước bấy lâu của mình rồi!"

Nàng không sợ bị Mộ Khuynh Tiên tìm đến cửa thanh toán! Vì bây giờ nàng đã có được thứ mình muốn rồi, trả giá một chút thì có sao đâu?

Sau khi mặc lại y phục chỉnh chỉnh tề tề, Lam Hồ Điệp buộc mái tóc lên, lộ rõ thứ dung mạo xinh đẹp hoàn mỹ không tì vết. Nàng đã quyết định sẽ thử thay đổi bản thân một chút, và điểm bắt đầu chính là việc chỉnh đốn lại ngoại hình.

Nàng có chút không muốn bị Lý Thuần Quân gọi là yêu nữ nữa, nên nàng định sẽ sửa soạn lại một chút cho vẻ ngoài trở nên tươi sáng hơn.

"Hai vị đạo hữu, cùng theo ta đi bày trận đi" Lam Hồ Điệp nói: "Đợi sau khi hắn tỉnh lại, chúng ta liền mượn Linh Mộc để thôi diễn vị trí của Thiên Tử Thụ. Đã thu thập được nhiều như vậy rồi, ta không tin mình vẫn tính không ra hang ổ của nó"

"Được" Thái Chiêu Dương gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi