TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

"Ai..."

Sau khi Vân Phàm chạy đi nhập bọn với Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần, Lý Thuần Quân lúc này mới không kìm nổi nữa mà nặng nề thở dài một hơi.

Mộ Khuynh Tiên thấy vậy liền nhoẻn miệng cười, tranh thủ đâm Lý Thuần Quân một cái: "Đổ đứ đừ rồi, không sai đâu"

"A... Ta biết chứ" Lý Thuần Quân lại thở một hơi thật dài: "Đổi lại là ta, ta cũng đổ... Hoặc có thể nói trong tình huống đó, phàm là nam nhân trên đời đều phải đổ gục trước bàn tay của Tiểu Hồng"

"Không biết đứa bé kia có nhận ra là mình vừa làm chuyện gì không nhỉ?" Mộ Khuynh Tiên xoa xoa cằm, đáy mắt hiện lên đôi chút hứng thú.

<

"Chắc là không đi, nó biểu hiện quá mức hời hợt, không giống như đã nhận thức được mình vừa làm chuyện tày đình gì..." Lý Thuần Quân ngẩng đầu vọng thiên: "Cơ mà... Nó không nhận ra ngược lại là một cơ hội cho Tiểu Phàm Tử"

Tiểu Phàm Tử?

A... Nhanh như vậy liền đã xem đệ tử của mình như người nhà rồi sao?

"Hể..." Mộ Khuynh Tiên thấp giọng lẩm bẩm: "Thật là thú vị!"

"Mà lại, ngươi không cảm thấy tức sao?" Nàng lại hỏi.

"Cớ gì ta phải thấy tức?" Lý Thuần Quân nghi hoặc hỏi ngược lại.

Advertisement

"Chẳng phải ngươi không muốn con gái mình bị bất kì nam nhân nào nhìn trúng hay sao? Ta nhớ ai đó đã từng nói con gái không gả đi càng tốt mà nhỉ?" Mộ Khuynh Tiên cười khẩy.

"Ta không có lòng tin với người ngoài, nhưng Tiểu Phàm Tử thì khác..." Lý Thuần Quân đáp lại: "Hắn cũng ngốc như ta, vậy nên hắn mới đáng tin"

Huống hồ thanh đao đó... Ai..

Mộ Khuynh Tiên chỉ cười tủm tỉm nhìn Lý Thuần Quân mà không nói gì, khiến hắn lập tức không khỏi cảnh giác lên.

Giờ mới để ý... Mặc dù nàng có nhìn hắn qua vài lần nhưng nàng lại chưa bao giờ thực sự mở mắt! Chuyện quái gì? Cái nụ cười tít mắt quái đản này là có ý gì?

"Ngươi là ai?" Lý Thuần Quân đánh bạo hỏi.

"Nhận ra sao? Cũng không đến nỗi ngốc lắm ha" Mộ Khuynh Tiên che miệng cười hì hì: "Ta chính là A Lục, nhân cách tượng trưng cho tình ái đó~"

Nghe xong, trong vô thức, tâm can Lý Thuần Quân đều đồng loạt run lên.

"Ngươi ra đây làm gì?"

"Xấu quá nha, người ta chỉ muốn tận mắt nhìn ngươi một tí thôi mà" Mộ Khuynh Tiên chu mỏ thổi vào tai Lý Thuần Quân một cái, thiên kiều bách mị nói ra: "Con gái đang có mặt ở đây nên những nhân cách khác đều không tiện cụ hiện hoá ra bên ngoài, kẻo lại doạ đến các nàng... Vậy nên, bản thể đã để chúng ta tùy ý một chút"

"Cũng phải..." Lý Thuần Quân gật đầu.

Đột nhiên nhảy ra tận mười người mẹ dung mạo giống hệt nhau... Hắn dám cá là ngay sau khi nhìn thấy, cả hai đứa con gái của hắn đều sẽ bị doạ đến phát khóc.

Thay vì tạo nên trong đầu các nàng hình tượng của một người mẹ điên điên khùng khùng thì... Cứ giấu những nhân cách còn lại đi vẫn tốt hơn.

"Thế, khi không tự nhiên lại chạy ra ngoài này gặp ta... Lẽ nào là ngươi lại thèm rồi?" Lý Thuần Quân có chút đau lưng hỏi.

Đúng thế, huyễn chi đau nhức... Tâm bệnh của cột sống!

"Ngươi biết luôn!? Mặc dù ta có thèm thật, nhưng đó vẫn không phải nguyên nhân chính" A Lục cười hắc hắc: "Ta ngửi thấy mùi vị của tình yêu nên mới ra đây xem thử... Chà, thật không ngờ nha..."

Lý Thuần Quân: "..."

Tóm lại là vẫn có thèm!

"Lại nói, thèm thì không chỉ có một mình ta đâu nha... Dẫu sao thì cũng nửa tháng rồi ngươi chưa chạm vào ta, cơ thể này đã muốn khô héo rồi" A Lục khẽ liếm môi, hai tay bắt đầu giở trò sờ soạng lung tung: "Tối nay nhớ phải tưới tắm cho chúng ta thật nhiệt tình nha, khô héo lâu ngày sẽ đóng mạng nhện đấy"

Lý Thuần Quân: "..."

"Phép ẩn dụ của ngươi nghe thật tai quái... Nhưng thôi được rồi, cứ quyết định vậy đi. Còn bây giờ thì mau buông ta ra, đừng có dạy hư đám trẻ!"

"Vâng~"

Vui vẻ cười một tiếng, A Lục có hơi nâng mi lên, thấp thoáng hiện hữu đằng sau là một đôi đồng tử hình trái tim trông vô cùng kì lạ... Cũng có phần đáng sợ theo một cách nào đó.

Đây là lí do chính khiến nàng không mở mắt từ nãy đến giờ. Và nàng cũng không có ý định cho Lý Thuần Quân xem đôi mắt có phần đáng sợ của mình...

Nếu không phải dịp đặc biệt.

Fu fu fu~

...

...

Ở sân tập.

"Lúc nãy ngươi với lão cha nói chuyện gì thế?" Lý Hồng Trần hiếu kỳ hỏi.

"Một vài chuyện quan trọng, nhưng các ngươi thì không cần biết đâu... Dù sao thì các ngươi cũng chả phải nam nhân" Vân Phàm bất đắc dĩ nhún vai.

Lý Hồng Trần: "..."

Thế hoá ra ta không được nghe chỉ vì ta là nữ nhân sao?

"Đừng nói nhảm nữa, đã đến đây thì cùng nhau luyện tay một lát đi" Lý Tử Đằng vừa nói, vừa ném đến chỗ Vân Phàm một thanh đao luyện tập: "Ta muốn xem thử sau chuỗi ngày luyện tập điên cuồng kia, ngươi đã trở nên mạnh đến mức nào"

Vân Phàm cầm thanh đao lên, đờ đẫn đứng đó mất một lúc mà không nói gì.

"Không còn run tay nữa nhỉ?" Lý Hồng Trần khẽ cười nói.

"Nhờ ơn của ai đó" Vân Phàm cười khan huơ huơ đao thêm một lúc để lấy lại cảm giác, sau đó mới hướng về phía đối diện Lý Tử Đằng: "Ngươi lại muốn dùng tay không đánh nhau sao? Đây là đao thật đấy, không phải đao gỗ đâu"

"Tay của ta ấy à, có cho ngươi chém đến mẻ đao cũng chẳng sao đâu" Lý Tử Đằng cười lạnh: "Nếu ngươi vẫn đinh ninh cho rằng ta yếu đuối như bao nữ nhân ngoài kia thì sợ là ngươi phải thất vọng rồi đấy"

"Không hẳn" Vân Phàm thở dài: "Xem ra là ngươi không hiểu ý ta"

Lý Tử Đằng: "?"

"Mà, nói nhiều làm gì, chiến thôi"

Nói xong, Lý Tử Đằng lập tức khởi xướng tiến công. Thân pháp của nàng tựa như vũ bão lao thẳng tới, chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Vân Phàm, làm hắn không nhịn được giật nảy mình.

Nương theo bản năng, Vân Phàm vội vàng đưa đao lên đón đỡ nhưng vẫn bị Lý Tử Đằng đấm cho văng xa một đoạn. Bất quá, trước mắt thì hắn vẫn không bị tổn hại gì ngoài việc có chút run chân.

"Man lực thật đáng sợ, ngươi tu luyện thể thuật sao?" Vân Phàm có chút khiếp vía nhìn vết nứt nẻ trên thân đao.

Giờ thì hắn hoàn toàn tin vào độ cứng nắm đấm của Lý Tử Đằng rồi!

"Nhiều lời, mau nhận lấy!"

Vừa nói, Lý Tử Đằng lại vừa tung cước, suýt chút nữa đã đá vỡ mặt Vân Phàm nếu như hắn không kịp thời phản ứng lách đầu sang một bên.

"Này, đừng có đá loạn chứ, ta nhìn thấy quần lót của ngươi đấy!" Vân Phàm một mặt cả kinh kêu lên.

Lý Hồng Trần: "..."

Rồi, liệm.

Nghe Vân Phàm nói xong câu này, Lý Hồng Trần không dám nghĩ gì thêm lập tức xách dép bỏ chạy... Trước khi quá muộn.

"Bảo trọng"

Vân Phàm được Lý Hồng Trần lên tiếng chúc phúc, nhất thời không khỏi ngây ra mất một hồi. Thế nhưng đến khi nhìn thấy trạng thái ma nữ cuồng nộ của Lý Tử Đằng, hắn mới dần ý thức được mình vừa làm ra loại chuyện ngu ngốc gì.

"Lâu ngày không tập luyện với nhau, ngươi quả nhiên là đã rất ngứa đòn rồi nhỉ?" Lý Tử Đằng vừa nói vừa bóp bóp khớp tay, tạo ta những âm thanh cực kì đáng sợ: "Mau đến đây nào, nhìn thấy quần lót của tỷ tỷ phải trả giá rất lớn đấy nha"

Lý Tử Đằng nói ra những lời này bằng một chất giọng rất xốp giòn cùng một biểu cảm lung linh toả sáng, nghe mà muốn gãy cả xương... Ân, thì đúng là thế thật.

Vân Phàm đen mặt lại, chỉ đành cắn răng chấp nhận số phận.

Phía bên kia, khi thấy Lý Hồng Trần tất tả trở về, Lý Thuần Quân liền lên tiếng nghi hoặc: "Không tập luyện sao? Ta vẫn chưa nhìn thấy hai đứa đánh nhau mà"

Lý Hồng Trần lắc đầu: "Tên ngốc đó vừa tìm đường chết, ta không muốn đứng gần hắn kẻo bị vạ lây"

"Tìm đường chết?"

Lý Hồng Trần há miệng, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi không nói nữa.

Nàng chỉ nghĩ nếu như cho lão cha biết chuyện này, lão cha chắc chắn sẽ lập tức nổi xung lên, không chút do dự lao vào nhập bọn giày vò Vân Phàm... Và đến lúc đó, Vân Phàm chết là cái chắc.

Nàng không muốn mang tội mưu sát đồng môn... Mà lại, tên đó đã quá đáng thương để chết một cách thê thảm như vậy.

Đây là chút thiện ý đến từ sư muội nha.

Lý Thuần Quân một mặt mờ mịt, tiếp tục ngắm nhìn trận luyện tập giữa Lý Tử Đằng cùng Vân Phàm.

Ban đầu thì hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều... Ấy là cho đến khi hắn nhìn thấy thứ biểu cảm kinh hoàng của Vân Phàm cùng nụ cười loá mắt của Lý Tử Đằng. Đến tận lúc này thì hắn mới dần ý thức được có gì đó không đúng ở đây.

Nằm rãnh, thằng ngu đó chọc phải Tiểu Tử rồi? Hắn ta đây là đang chê mạng mình quá dài rồi sao?

Không lâu sau đó, khi cảm thấy tràng cảnh này đã trở nên quá tàn bạo, Lý Thuần Quân liền dùng tay che mắt lại, thật nặng nề thở dài một hơi.

Lý Hồng Trần cũng có chút không nỡ nhìn, trong vô thức quay mặt đi.

"Tiểu Hồng, lần này lại phiền ngươi nấu thuốc cho hắn rồi"

Lý Hồng Trần khẽ gật đầu cười nói: "Bao trên người ta, ta cũng không ghét chuyện chăm sóc cho hắn đâu... Hì hì, cứ như đang trông trẻ vậy, rất thú vị là đằng khác"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Lý Thuần Quân: "Con gái, bản năng làm mẹ này của ngươi đang khiến người cha này cảm thấy khá quan ngại đấy"

Lý Tử Đằng nghe xong liền trợn trắng mắt: "Lão cha này, ngươi với Vân Phàm thật sự không có quan hệ huyết thống sao? Câu này các ngươi không hẹn mà nói một cách giống hệt nhau, giống đến bất thường!"

Mộ Khuynh Tiên: "Ta cũng khá thắc mắc, chẳng lẽ cha ngươi bên ngoài có tư thông với nữ nhân khác ngoài ta sao?"

Lý Thuần Quân: "..."

"Quá giống nhau cũng là lỗi của ta sao?"

Lý Hồng Trần, Mộ Khuynh Tiên đồng loạt gật đầu: "Đều là lỗi của ngươi, không sai"

"..."

Lý Thuần Quân đã rời khỏi cuộc trò chuyện.

Nguyên nhân đơn giản chỉ vì nói chuyện với mấy người này làm hắn cảm thấy mệt mỏi quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi