TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Những ngày sau đó, Mộ Khuynh Tiên đã hoàn toàn nhốt mình trong phòng, nhất quyết không chịu ra gặp mặt Lý Thuần Quân, dẫu cho hắn đã cố gắng chủ động tìm đến gõ cửa làm lành.

Mỗi khi đứng trước cửa phòng cất tiếng kêu gọi, thứ đáp lại hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một sự tĩnh lặng đến rợn người. Tuy là hắn không cảm nhận được hơi người quanh đây, thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng ở trong phòng, chỉ là... Cụ thể nàng đang làm gì thì hắn lại không biết.

Không đáp lại hắn, cũng không cho hắn bất kì tín hiệu nào, càng không cho hắn vào trong để có thể ngồi xuống nói chuyện... Đến nước này thì Lý Thuần Quân cũng triệt để hết cách với nàng.

"Giận dai đến vậy sao? Ta đã chọc nàng chỗ nào vậy nhỉ?" Lý Thuần Quân một mặt đau đầu ngồi xổm xuống ngay trước cửa phòng Mộ Khuynh Tiên.

Mặc kệ có cố gắng vắt óc đến mấy, Lý Thuần Quân vẫn không thể nhớ nổi mình đã vô tình đắc tội nàng ở điểm nào... Vả lại, càng kì lạ hơn là khi hắn nhờ Lý Hồng Trần đến làm trung gian hoà giải, nàng đã nhã nhặn tìm cách từ chối.

Đây mới là chi tiết đáng nghi nhất, chứng tỏ cho việc hai mẹ con nhà này đang âm thầm giấu hắn cái gì đó!

Ai...

Lý Thuần Quân thở dài, hơi do dự một chút rồi cũng quyết định rời đi.

<

"Hửm?"

Đang lúc chuẩn bị rời đi thì có một bàn tay xinh xắn đã bất ngờ xuyên qua vách tường để níu lấy góc áo của hắn. Bàn tay này thoạt trông nhỏ nhắn khả ái, trên cổ tay còn đeo theo một chiếc vòng lục lạc, mỗi khi cử động đều tạo ra những âm thanh êm tai, tạo cho người ta cảm giác thư giãn mỗi khi nghe thấy.

"A Nhị?"

"Đoán đúng rồi, xin lỗi vì đã vắng mặt tận mấy ngày liền nhé"

Nói xong, A Nhị liền bước xuyên qua vách tường trong một bộ trang phục kì lạ được pha trộn giữa hai tông màu đỏ trắng làm chủ đạo, thoạt trông rất ấm áp, cũng cực kì đáng yêu theo đúng nghĩa đen.

"Thế nào? Đáng yêu hông?" A Nhị có chút đắc ý ưỡn bộ ngực non nớt của mình.

"Rất đáng yêu, nhưng về vấn đề trước đó... Nhóm các ngươi đã đi đâu trong mấy ngày này hay sao?" Lý Thuần Quân có chút thất kinh hỏi.

"Đúng vậy, đa phần là đi thu thập nguyên liệu" A Nhị cười nói: "Mười nhân cách đã tự chia nhau ra làm việc của mình, trong đó có quá nửa số nhân cách chịu trách nhiệm thu nhập nguyện liệu. Còn những người còn lại thì... Hì hì, cố gắng tạo cho ngươi một bất ngờ!"

Lý Thuần Quân: "?"

Hắn vẫn không liên hệ được hai vấn đề "giận dỗi" cùng "tạo bất ngờ".

Advertisement

Hai chuyện này có liên quan gì nhau sao?

"Bản thể không có giận ngươi, ta nghĩ vậy" A Nhị dùng sức ôm Lý Thuần Quân một cái rồi nói: "Dù sao thì Giáng Sinh vui vẻ nha, Lý Thuần Quân của ta"

"Giáng Sinh? Một lễ hội nào đó trong tri thức của ngươi sao?" Lý Thuần Quân một mặt dấu chấm hỏi bế nàng lên vai.

A Nhị ngồi gọn trên vai Lý Thuần Quân, từ tốn giải thích: "Là một ngày lễ bắt nguồn từ một tôn giáo trong một thế giới nơi ta đã từng đi qua... Tóm lại là nó rất thú vị, nên chúng ta muốn nhân cơ hội này tạo cho ngươi một bất ngờ ấy mà!"

"Thế thì sao lúc ta gọi lại không ai trả lời?"

"Không gian bị bóp méo rồi, ngươi có đánh sập cửa cũng chẳng ai nghe thấy đâu"

A Nhị vừa nói vừa đẩy cửa, hiển lộ ra các nhân cách còn lại cũng đang ở trong phòng trong một bộ trang phục tương tự.

Thấy Lý Thuần Quân đã đến, các nàng đều đồng thanh cười rộ lên, từng nụ cười đều như đang toả sáng cùng ánh nến lấp lánh ấm áp: "Merry Christmas~"

Lý Thuần Quân: "..."

Chả hiểu gì cả.

Nhưng thôi được rồi, nếu các nàng đã có lòng thì hắn cũng có dạ.

"Tạ ơn, nhưng các ngươi có thể giải thích thêm cho ta được không?"

"Giải thích để sau đi, Giáng Sinh sẽ không thiếu tiết mục trao quà nha" Đại Khuynh Tiên chủ động bước ra, trên tay cầm theo một hộp quà màu đỏ đưa cho Lý Thuần Quân: "Đây là tâm ý của nhóm chúng ta, mong ngươi đừng từ chối"

"Quà?"

Lý Thuần Quân một mặt mờ mịt nhận lấy hộp quà, biểu lộ cứ tỏ ra vẻ xuẩn xuẩn manh manh làm không ít người ở đây muốn hung hăng nựng một phen cho thật đã tay.

A Bát, cũng chính là Dục nhân cách chủ động bước ra, giọng điệu kiêu ngạo nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Mau khui quà ra đi chứ? Ngươi có biết nhóm chúng ta đang xấu hổ lắm hay không?"

Lý Thuần Quân ngẩng đầu lên nhìn A Bát, lập tức liền nhận thấy nhân cách này tựa như một nữ vương trời sinh, cực kì điềm tĩnh cùng lạnh lùng, bá khí cùng kiêu ngạo hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn.

Phân tích mặt mũi cùng khí chất xong, Lý Thuần Quân giờ mới để ý đến cái đuôi của nàng... Một cái đuôi rất có tính bán chủ.

A Bát là dạng người không giỏi biểu lộ cảm xúc của mình, thế nên nét mặt của nàng quanh năm đều lạnh như tảng băng... Bất quá, chỉ riêng cái đuôi thì hoàn toàn không giống như nét mặt của nàng.

Cái đuôi này rất sinh động. Thậm chí còn sinh động đến mức Lý Thuần Quân hoàn toàn có thể đọc ra cảm xúc của nàng chỉ thông qua sự chuyển động của nó.

Và ngay lúc này đây... Cảm xúc của A Bát hiện giờ nôm na là sự pha trộn giữa hạnh phúc cùng ngượng ngùng.

Lý Thuần Quân: "..."

"Thế thì... Ta mở vậy"

Nói thật là hắn đang có chút háo hức.

Thử mở hộp quà, Lý Thuần Quân mau chóng nhận ra thứ được ẩn giấu bên trong chính là một bộ trường bào màu trắng vô cùng tinh khiết, cũng đẹp đến mức không thể miêu tả bằng ngôn ngữ thông thường.

Hắn không biết bộ trường bào này được dệt từ loại vải gì, chỉ biết là nó rất đẹp, đẹp như thể được thêu dệt nên bởi ánh sao của trời đêm vậy. Thuần khiết, lấp lánh, đẹp đẽ và vô cùng ấm áp.

"Bộ trường bào này là đích thân Đại Khuynh Tiên làm ra đấy. Từ công đoạn dệt vải đến may vá, tất cả đều là nàng tự tay làm" Mộ Khuynh Tiên nói: "Từng sợi vải, từng đường chỉ, từng vết may vá... Tất cả đều ẩn chứa tình yêu của tất cả chúng ta. Không biết ngươi có thích hay không?"

"Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?"

Lý Thuần Quân thật hạnh phúc ôm bộ trường bào vào lòng, ra sức hưởng thụ lấy hương vị còn vương lại trên nó.

Đây là hương vị của thiên nhiên, hương vị của tinh thần thiên ngoại, hương vị của đỉnh núi tuyết lạnh lẽo cùng... Hương vị của chính bản thân Mộ Khuynh Tiên.

"Ta rất vui, Mộ Khuynh Tiên... À không, phải là mọi người mới đúng" Lý Thuần Quân rạng rỡ cười nói: "Bất quá, các ngươi có thể nói cho ta nghe nguyên nhân thật sự được không? Ta cứ có cảm giác nguyên nhân đằng sau chuyện tốt lần này vốn không hề đơn giản như vậy"

Đại Khuynh Tiên thở dài.

Mộ Khuynh Tiên chính chủ thì lúng túng quay mặt đi, ngượng đến mức mang tai đều bị nung đỏ.

"Để ta nói đi. Bản thể ngốc nghếch của ta muốn ngươi tin tưởng nàng, không sợ hãi nàng nữa" Đại Khuynh Tiên cười khổ nói: "Hoặc là nói nàng đang muốn chứng minh tình yêu của mình cũng được, không sai"

Lý Thuần Quân hơi ngây ra: "Chỉ như vậy?"

"Chỉ như vậy" Đại Khuynh Tiên gật đầu.

Để có thể thông não bản thể, nàng thật sự đã rất khổ tâm... Không, phải là cực kì khổ tâm mới đúng!

Sự ngây thơ của bản thể... Ngay cả nàng cũng có chút không nhìn được.

Đối diện, Lý Thuần Quân đang dần nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó. Kết hợp với những gì mà Đại Khuynh Tiên đã tiết lộ, hắn cũng không mất nhiều thời gian để suy đoán ra nguyên nhân thật sự đằng sau chuyện tốt này.

Ngay sau khi đoán ra, hắn bật cười.

"Mộ Khuynh Tiên, ngươi đáng yêu thật đấy! Thật sự rất đáng yêu là đằng khác!" Lý Thuần Quân thoải mái cười ha hả: "Chỉ một hành động tùy tiện thế thôi mà ngươi cũng có thể bổ ra nhiều kịch bản đến như vậy ư? Ha ha ha~ Ngươi là thiếu nữ chắc? Chết cười ta mất, ha ha ha~"

"Ừm ừm~ quá đúng luôn, cả ta cũng cảm thấy bản thể thật ngốc" A Nhị dùng sức gật đầu tán đồng: "Nhưng bản thể cũng rất đáng yêu phải hông mọi người?"

Tám nhân cách còn lại không hẹn mà đồng loạt gật đầu.

"Cắn chết các ngươi bây giờ!" Mộ Khuynh Tiên nhe răng, một bộ thẹn quá hoá giận muốn làm liều.

Đại Khuynh Tiên lắc đầu cười rồi tiến tới ôm Mộ Khuynh Tiên vào lòng, khe khẽ thủ thỉ: "Nhưng sự đáng yêu của ngươi cũng hái được quả ngọt rồi, chuyến này không phí công đâu, bản thể"

Mộ Khuynh Tiên khí đến giậm chân, không biết làm gì khác ngoài vùi đầu vào ngực Đại Khuynh Tiên cho đỡ xấu hổ.

"Việc ta vô thức cảnh giác với ngươi đều là do ta vẫn còn ám ảnh bởi quá khứ thôi. Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, chứ bản thân ta không hề nghi ngờ gì ngươi cả" Lý Thuần Quân giải thích: "Mà, thôi kệ đi... Ta cảm thấy bộ dạng hay suy nghĩ lung tung này của ngươi rất đáng yêu, cứ tiếp tục duy trì như vậy cũng được"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Được khen là tốt... Nhưng không hiểu sao hai chữ "đáng yêu" này khi thốt ra từ miệng Lý Thuần Quân lại làm nàng cảm thấy rất khó chịu... Vô cùng khó chịu!

"Đáng yêu" là loại tính từ dùng để miêu tả nàng sao?

Ai dám?

Xưa nay ai dám?

Chỉ có Lý Thuần Quân dám!

A~ Tức chết đi được! Tại sao lúc đó nàng lại nóng đầu như vậy chứ?

Giờ thì làm sao lên mặt với hắn nữa đây?

Nghĩ tới đây, Mộ Khuynh Tiên lại ra sức giậm chân, trong khi khuôn mặt thì vẫn vùi đầu vào lồng ngực Đại Khuynh Tiên.

Bên ngoài, Lý Thuần Quân đã sớm thay đổi trang phục, đem bộ trường bào thuần khiết kia khoác lên trên mình. Đồng thời, hắn cũng tháo bỏ lớp dịch dung đi, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng đã được nâng cấp toàn diện sau khi ăn thần quả.

"Đẹp trai hơn rất nhiều rồi, ừm! Cá nhân ta cảm thấy rất vừa ý, quả nhiên tay nghề của đại tỷ là số một vũ trụ nha!" A Tam rất phấn khích cười nói.

A Tứ - Ai nhân cách lau đi những giọt nước mắt đầy hạnh phúc của mình, cũng mỉm cười nói: "Đồng quan điểm, ta đã cảm thấy rất vừa ý... Không biết các chị em khác thì như thế nào?"

A Lục một mặt nghiêm chỉnh, nhưng lời thoại nói ra thì lại hỏng be bét: "Các tỷ muội, ta có thể làm thịt hắn ngay tại đây được không?"

Các nhân cách khác khi nghe xong đều cả kinh nhìn về phía A Lục, trong khi A Lục lại tỏ vẻ ngốc manh, biểu cảm thơ ngây cứ như đang hỏi: "Ta vừa nói gì kì lạ lắm sao?"

Có lẽ so với A Bát, dục vọng thể xác của A Lục còn lớn hơn nhiều.

Đại Khuynh Tiên một bên ôn nhu an ủi tâm linh của bản thể, một bên khác lại vội vàng lên tiếng can ngăn: "Đừng làm rộn, chúng ta vẫn chưa trao hết quà mà!"

Làm đại tỷ của một đại gia đình thật sự vất vả. Và Đại Khuynh Tiên chính là minh chứng rõ ràng nhất cho nhận định này.

"Vẫn còn nữa sao?" Lý Thuần Quân ngạc nhiên ra mặt.

"Vẫn còn, nhờ phúc của con gái ngươi" Đại Khuynh Tiên cười nói: "Nhớ hôm trước nàng đã hỏi ngươi cái gì không? Ân, đại khái là thế đấy, nàng chính là gián điệp do bọn ta cử đến nằm vùng bên cạnh ngươi"

Lý Thuần Quân: "..."

Quả nhiên.

"Được rồi bản thể, ngươi còn vùi đầu vào đây đến khi nào? Giờ thì đến phần việc của ngươi rồi đấy" Đại Khuynh Tiên cười ôn nhu, thật nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Mộ Khuynh Tiên.

Mộ Khuynh Tiên trong lòng vẫn còn rất ngại, không muốn ló mặt ngoài nhưng cuối cùng nàng vẫn là cắn răng, cố gắng làm ra bộ mặt lạnh để bản thân không bị cả đám xúm lại trêu chọc.

Nàng khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó tiến đến đứng đối diện với Lý Thuần Quân, ngữ khí biến thật mềm mại nói: "Món vũ khí này là thứ mà ta đã ấp ủ từ rất lâu rồi, nhưng mãi đến gần đây mới có dịp tặng cho ngươi. Ta tin là ngươi sẽ thích nó"

Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên liền lấy ra một ống sáo trúc màu xanh mướt, trông khá giống với những loại sáo trúc thường thấy, thoạt nhìn qua dường như không có bất kì điểm gì đặc biệt.

Nhưng mà... Lý Thuần Quân lại luôn cảm thấy thứ này rất đặc biệt theo một cách nào đó.

Không sai, nó không phải sáo thông thường.

"Trong thanh âm du dương có ẩn giấu dao nhọn nha" Mộ Khuynh Tiên cười khẽ rồi vặn xoắn ống sáo một cái, trực tiếp rút ra một lưỡi kiếm được ẩn giấu bên trong.

Món đồ này vừa là sáo, cũng vừa là kiếm, có thể tùy ý biến to biến nhỏ, cũng có thể tùy ý thổi ngang thổi dọc, nói đơn giản là tiện dụng cực kì.

"Sáng kiến của ngươi thật kì lạ, nhưng ta thích điều này" Lý Thuần Quân rất hài lòng nhận lấy ống sáo, mân mê một chút rồi thật lòng nhận xét: "Thanh kiếm này trông không đẹp mắt cho lắm, nhưng nó ngược lại rất giống với phong cách ưa thích tối giản của ta"

"Mà lại, khi kết hợp với vỏ kiếm, nó sẽ lập tức trở thành món thú vui yêu thích của ta... Ha ha~ Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta thôi, Mộ Khuynh Tiên. Món quà này rất tuyệt vời theo nhiều nghĩa đấy"

Mộ Khuynh Tiên cũng hài lòng cười một tiếng, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lý Thuần Quân bất chợt ôm vào lòng: "Ta rất vui, Mộ Khuynh Tiên, cảm ơn ngươi vì bữa tiệc bất ngờ lần này"

Tại lãnh địa Thần tộc, Lý Thuần Quân đã từng mua cho Mộ Khuynh Tiên một món quà nhỏ... Nhưng giờ đây, hắn đã bắt đầu cảm thấy việc tặng nó cho nàng là một sự không công bằng rất rõ ràng.

Hai món đồ lần này đều là do nàng tự tay làm ra, tuy ấm áp và dạt dào tình cảm nhưng ý nghĩa mà nó mang theo cũng rất nặng nề. Thế nên, món đồ mua được từ ngoài chợ kia làm sao có thể so sánh được?

Đáp lễ cho nàng... Đó là một vấn đề tương đối nan giải với Lý Thuần Quân hiện giờ.

Nhưng kể cả vậy, chút chuyện nhỏ này vẫn không làm vơi đi niềm vui của Lý Thuần Quân trong ngày hôm nay. Chính hắn cũng không ngờ tới cách thể hiện tình cảm của Mộ Khuynh Tiên lại trực diện và mãnh liệt đến như vậy!

Nói sao nhỉ? Thật không hổ là Mộ Khuynh Tiên mà hắn biết!

"Này! Không công bằng nha, chúng ta cũng có bắt tay vào làm chứ bộ! Muốn ôm cũng phải tính thêm cả chúng ta nữa nha!" A Nhị một bên đứng xem rất bất mãn nói: "Nhất là đại tỷ á! Tuy tỷ ấy không biểu lộ ra bên ngoài nhưng ta biết tỷ ấy đang rất ghen tị... Ân, là cực kỳ ghen tị tới đúng!"

Đại Khuynh Tiên: "A? Ta không có..."

"Có, ta rất nhạy cảm với hương vị của sự đố kỵ, tỷ không giấu được ta đâu" A Thất - Ố nhân cách lên tiếng vạch trần.

Đại Khuynh Tiên ho nhẹ một tiếng, rất khéo léo chuyển chủ đề: "Khục, một mình hắn sẽ không ôm nổi mười người cùng lúc đâu, các ngươi cứ lên trước đi, còn ta sẽ lên sau cùng"

"Thế thì chúng ta không khách khí á"

Lý Thuần Quân: "Ô? Này, các ngươi bình tĩnh đã... Chẳng phải đã nói từng người một lên sao?"

"Nhận lấy tình yêu to bự của tất cả chúng ta đi, lang quân đáng yêu của ta!"

"Này, chờ đ-"

"..."

Đại Khuynh Tiên lẳng lặng đứng xem cả đám người lao vào bát nháo, chỉ khẽ lắc đầu cười rồi thở dài: "Xem ra là ta cũng không hoàn mỹ đến vậy... Ta biết ghen tị"

Vừa lẩm bẩm, nàng cũng vừa sờ lên ngực trái của mình. Không chỉ Mộ Khuynh Tiên mà kể cả bản thân nàng cũng đang rất ngại, nhất là khi Lý Thuần Quân lúc này đang mặc bộ đồ do chính tay nàng làm ra.

Quá trình tương đối vất vả, nhưng bù lại thành quả thu hoạch được cũng xứng đáng với những gì nàng đã bỏ ra.

"Sao không vào ôm hắn luôn đi? Giờ đã là lúc nào rồi, không cần thiết phải cắn răng giữ mình đâu" Mộ Khuynh Tiên cười nói.

Đại Khuynh Tiên khẽ lắc đầu nói: "Vì một số lí do, ta hôm nay muốn được hắn đối xử đặc biệt... Ân, ít nhất là lần này, mong các tỷ muội hãy nhường nhịn ta một chút"

"Nhường có thể nhường, nhưng nhịn thì không có cửa đâu... Lúc ăn hắn, nhớ hãy chia sẻ cảm quan với chúng ta" Mộ Khuynh Tiên tà mị cười một tiếng: "Dù sao thì chúng ta đều là cùng một người, thế nên không có chuyện ăn mảnh được đâu!"

Đại Khuynh Tiên khẽ gật đầu.

"Này! Ta nghe thấy hết đấy nhé!" Lý Thuần Quân kêu lên.

A Bát dùng đôi chân thon dài khoá cổ Lý Thuần Quân lại, sau đó nở một nụ cười đầy tà ác: "Đã là tình yêu thì làm sao thiếu được tình dục? Chúng ta không bắt ngươi phải cân mười người cùng lúc đã là may lắm rồi đấy, hừ!"

Lý Thuần Quân nghe xong, suýt chút nữa đã vô thức cắn lưỡi tự sát.

Cân mười? Sao không giết ta luôn đi!?

A Cửu tiểu tinh linh hai tay che mặt, có chút ngượng ngùng nói ra: "Chỉ chín người thôi, ta không muốn tham gia"

Nàng chính là nhân cách chứ mười, cũng chính là nhân cách có lai lịch bí ẩn nhất trong cả bọn.

"Tham gia hay không thì tùy, nhưng lần này nể mặt đại tỷ đi, tỷ ấy đã quá vất vả rồi... Ít nhất là nếu đem so với chúng ta" A Lục tít mắt cười nói: "Nói thật là ta cũng muốn ăn chung bàn với đại tỷ lắm, nhưng chỉ riêng lần này... Ta không đủ tư cách"

"Cơ mà!"

"Hôm sau, ta sẽ không nhường đâu"

Lý Thuần Quân: "..."

Cảm giác đau thận quá.

"Ta nói này, đây mới là mục đích chính đằng sau chuyện các ngươi tặng quà cho ta đúng không?"

Muốn ăn ta lắm rồi chứ gì?

"Không có chuyện đó đâu, đây chẳng qua chỉ là bữa ăn phụ đêm Giáng Sinh mà thôi" A Nhị cười hì hì nói: "Thôi được rồi, không đùa nữa... Chúng ta nên dọn bàn ta ăn tiệc được rồi đấy"

Mấy nhân cách khác nhao nhao gật đầu đồng ý rồi chạy thẳng vào bên trong không gian kì dị, từ đó lấy ra vô số đĩa thức ăn đã được chuẩn bị sẵn để lên trên bàn.

Mùi hương mỹ thực bắt đầu ập tới, và Lý Thuần Quân cũng không tự chủ tiết đầy miệng nước bọt. Không nói chơi chứ hắn thật sự có thể cảm nhận được hương vị đặc trưng của Đại Khuynh Tiên chỉ thông qua thứ mùi hương này.

"Năm nay chỉ riêng chúng ta thôi, đành ủy khuất mấy đứa nhỏ một chút đi vậy" Mộ Khuynh Tiên mỉm cười dìu Lý Thuần Quân ngồi vào bàn: "Thế nào? Cảm giác có một hậu cung ngồi ăn chung bàn nó thế nào?"

"Mệt chết đi được!" Lý Thuần Quân nhe răng hăm doạ: "Trước kia là tên nào nói mỹ nhân bên người càng nhiều càng tốt vậy? Ta mà gặp được nhất định phải bẻ cổ hắn mới hả giận!"

"Ha ha ha~ ha ha ha ha~"

Tất cả các nhân cách kể cả chính bản thân Mộ Khuynh Tiên đều phải cười to chỉ vì câu nói này của Lý Thuần Quân. Bởi vì sự thật là các nàng chưa từng thấy qua kẻ nào kì lạ như tên này cả.

Cũng may là hậu cung của Lý Thuần Quân rất hoà thuận... Ân, vì các nàng đều là cùng một người mà? Ai lại đi gây gổ với chính bản thân mình đâu?

Đây là chuyện mà chỉ có những người đầu óc bất thường như Mộ Khuynh Tiên mới có thể làm được... Hoặc có thể nói Mộ Khuynh Tiên là người đầu tiên và duy nhất làm được chuyện này.

Sau khi ăn tiệc xong, các nhân cách đều đã trở về không gian tâm thức của Mộ Khuynh Tiên, ngoại trừ Đại Khuynh Tiên vẫn ở lại với mục đích vòi vĩnh.

Mộ Khuynh Tiên chỉ nhẹ nhàng buông một câu chúc phúc rồi rời khỏi phòng, tạo không gian riêng cho phu quân cùng nhân cách mà mình đắc ý nhất.

"Phù, giờ là sân khấu của ta rồi" Đại Khuynh Tiên mặt hơi ửng đỏ, trong hơi thở toát lên men rượu: "Ta phải nhờ đến rượu mới có đủ dũng khí đấy... Nên ngươi nhớ phải chiều chuộng ta nha, phu quân"

Lý Thuần Quân bị cả đám ra sức chuốc rượu nên giờ cũng đã ngà ngà say, một mặt không hiểu ý tứ gì mà nhìn Đại Khuynh Tiên: "Chiều chuộng?"

Đại Khuynh Tiên thở dài, chỉ chần chừ một chút rồi cũng chủ động hôn lên môi Lý Thuần Quân.

Sau một màn trao đổi nước bọt thật nồng nhiệt, nàng đã bắt đầu cởi y phục, lộ ra cỗ thân thể hoàn mỹ không chút tì vết đang phát nóng hầm hập: "Ta không giống như bản thể, ta thích sự dịu dàng, và đây cũng là lần đầu tiên của ta... Thế nên, xin ngươi hãy thật nhẹ nhàng"

Lý Thuần Quân vẫn cứ xuẩn xuẩn manh manh, giống như nghe không hiểu những gì Đại Khuynh Tiên đang nói.

Hắn thật sự say rồi.

Đại Khuynh Tiên cũng biết điều ấy nên đã tự tung tự tác một đoạn thời gian. Đợi đến khi bản thân cũng đã lâm vào trầm mê, nàng mới mang món vũ khí sau cùng ra ngoài, trực tiếp đem cả lọ trút thẳng vào họng Lý Thuần Quân.

Xuân dược bản siêu siêu siêu hiệu quả!

Cho Lý Thuần Quân uống xong, nàng cũng tự lấy ra một lọ uống hết.

Chỉ không lâu sau đó, dược dịch đã bắt đầu phát huy tác dụng. Lý Thuần Quân đột nhiên ngồi bật dậy, đưa Đại Khuynh Tiên nổi tiếng ôn nhu vào cơn hoan lạc bất tận mà không có điểm dừng.

Cấm kỵ buông xuống, chúng thần trở về, quần long hội tụ, hào kiệt tranh phong.

Giữa hồng trần vạn trượng, mưu kế trùng trùng, ai sẽ là người vấn đỉnh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi