TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

"Cái này... Ta có thể hỏi lí do tại sao không?"

Sửng sốt mất nửa ngày, Vân Phàm mới có thể hé miệng nói một câu như vậy.

Thế nhưng, trái với biểu cảm kinh hãi muốn tuyệt của Vân Phàm, Lý Tử Đằng lại cứ dửng dưng như không có chuyện gì. Nàng lặng lẽ bước vào một trà quán nằm bên vỉa hè rồi ngoắc tay hắn, trông không có vẻ gì là giống như đang xấu hổ.

Thấy nàng bình tĩnh như vậy, sắc mặt của Vân Phàm liền biến cổ quái. Nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể thuận theo ý nàng ít nhất là cho đến khi cuộc nói chuyện kết thúc mà thôi.

Rót trà xong, Lý Tử Đằng khẽ nhấp môi một ít rồi chống cằm cười mỉm: "Ngươi hỏi lí do tại sao đúng không? Nếu như bắt buộc phải trả lời, vậy thì ta chỉ có thể trả lời đơn giản là vì tỷ muội chúng ta quá mức thân thiết mà thôi... Ân, chỉ như vậy"

<

Vân Phàm khoé miệng co giật: "Xin lỗi, mời ngươi nói phức tạp hơn một chút... Ta vẫn chưa hiểu cho lắm"

Lý Tử Đằng thở dài: "Được thôi, chỉ mong ngươi không quá bất ngờ"

"Ta với muội muội là một cặp tỷ muội song sinh, mặc dù trời sinh đã mang những thuộc tính trái ngược nhau nhưng dưới sự giúp đỡ của lão cha, những thuộc tính trái ngược đó đã từ từ dung hợp lại, gần như biến hai người chúng ta thành một thể"

"Thậm chí trong một số điều kiện đặc biệt, ta với muội muội thật sự có thể hoà lại làm một, trở thành cá thể duy nhất với toàn bộ năng lực đều biến trở nên mạnh hơn trước đó gấp mấy lần"

"Kể cả lúc bình thường, ta với muội muội vẫn gần như tâm linh tương thông, chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết đối phương đang nghĩ gì... Nhưng trọng điểm mà ta muốn nói ở đây là không chỉ tâm linh tương thông, có đôi lúc cả hai chúng ta cũng giác quan tương thông nữa"

"Vậy cho nên... Nếu phải nói thẳng thì cả hai tỷ muội ta đời này chỉ có thể gả cho cùng một người, không có chuyện là hai người được... Vì là giác quan tương thông mà, đôi khi sẽ gây rất nhiều bất tiện trong sinh hoạt vợ chồng... Kiểu vậy"

Advertisement

Vân Phàm: "..."

Còn có loại thuyết pháp này ư?

Cái này có thể tính là một cú đấm vào thế giới quan của hắn hay không?

"Mà lại, cũng không ngại cho ngươi biết thêm đâu... Việc theo đuổi ta cơ bản không khác gì một trong những loại thử thách khó nhất trần đời" Lý Tử Đằng cười ha ha, trông rất giống như đang mỉa mai Vân Phàm: "Ngươi biết đấy, ta chỉ có hứng thú với nữ nhân thôi... Thế cho nên là... Muốn cưa ta thì việc đầu tiên ngươi phải làm chính là uốn thẳng ta lại"

Vân Phàm: "..."

"Ta không cưa ngươi được không?"

"Thế thì ngươi đừng nên có ý nghĩ gì với muội muội, mặc kệ lão cha có tán thành hay không, ta vẫn sẽ ngăn cản ngươi" Lý Tử Đằng nhếch môi, lộ ra một nụ cười đầy sát khí: "Thậm chí trong trường hợp nhà ngươi trở nên quá mức cứng đầu, tự tay ta sẽ giết chết ngươi để diệt trừ hậu hoạn"

"Nhớ cho kĩ, ta hoàn toàn không phải loại người biết nói đùa đâu"

Áp lực, sát khí,... Cả ánh mắt lẫn biểu lộ của Lý Tử Đằng lúc này đều sắc như dao nhọn, vô tình tạo cho Vân Phàm một loại cảm giác không khác gì bị một tên sát nhân hàng loạt kề dao vào cổ.

Đúng thế, Lý Tử Đằng từ trước đến nay hoàn toàn không biết nói đùa. Nàng sẽ thật sự giết chết Vân Phàm nếu như hắn làm trái với ý muốn của nàng.

"Đầu năm đầu tháng thì đừng có hăm doạ người khác, không hay đâu" Vân Phàm cố tỏ ra bình tĩnh nhấp một ngụm trà: "Ta đã hiểu ngươi muốn nói gì... Nhưng kể cả vậy, ta vẫn sẽ không bỏ cuộc đâu"

Lý Tử Đằng hừ lạnh một tiếng: "Rõ ràng là sợ đến tim đập chân run rồi, ngươi còn cố tỏ ra bình tĩnh như thế làm gì? Chẳng phải lúc đó ngươi rất thành thật với cảm xúc của mình sao?"

"Đừng có nhắc tới đoạn hắc lịch sử ấy nữa, làm ơn đấy" Vân Phàm vuốt vuốt trán: "Đúng vậy, ta bị ngươi doạ thật... Bất quá ta cũng biết là ngươi sẽ không giết ta dễ dàng như vậy, trừ phi..."

"Hừ, đừng nói như kiểu ngươi hiểu về ta lắm vậy, bổn cô nương đây không phải loại nữ nhân dễ dãi như muội muội đâu" Lý Tử Đằng hung ác lườm Vân Phàm một cái, lại lần nữa nhếch môi cười mỉa: "Cơ mà, thật lòng mà nói thì ta đang có chút mong chờ ngươi sẽ cưa đổ ta theo cách nào đấy"

Lý Tử Đằng không hề giấu diếm sự khinh bỉ thông qua ánh mắt lẫn nụ cười. Điều này làm Vân Phàm nhất thời có chút hoài nghi về nhân sinh cơ cực của mình.

Nói thật, hắn đang rất tuyệt vọng. Nguyên nhân đơn giản là vì hắn căn bản không thể nghĩ ra mình sẽ theo đuổi cô nàng này theo phương thức nào.

Đây là đường tình duyên mang độ khó địa ngục trong truyền thuyết sao?

Vân Phàm ngoài mặt vẫn bình tĩnh uống trà, trong khi trong lòng chỉ có thể âm thầm kêu khổ.

...

...

Lý Thuần Quân: "..."

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Sau khi nghe lén cuộc trò chuyện, cả Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau, cả ngày trôi qua vẫn không ai chịu mở miệng nói câu nào.

Thấy phụ mẫu cứ trầm mặc nhìn nhau, Lý Hồng Trần đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Nàng cố sức gặng hỏi, nhưng hai vợ chồng nhà nọ vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ. Điều này làm cho Tiểu Hồng Trần hết sức biệt khuất.

Vì cái gì mọi người điều biết, trong khi chỉ mình ta lại không được phép biết!?

Suốt cả đoạn đường theo dõi hai người đó, lão cha nàng cứ luôn che mắt bịt tai nàng, thậm chí có đôi khi còn phong toả luôn cả ngũ quan của nàng, quyết không cho nàng nghe thấy bất kì tin tức gì từ họ... Ngẫm lại thật là biệt khuất!

Nàng không phải đứa con gái bất hiếu, nhưng lần này thì nàng thật sự giận rồi!

Thấy con gái phụng phịu giận dỗi, Lý Thuần Quân chỉ thăm thẳm thở dài rồi vỗ vỗ lên đầu nàng: "Yên tâm đi, giữa hai người đó chẳng có gì cả... Đến cả ta còn cảm thấy có chút thất vọng đây này"

"Thật?"

"Thật, ta không có lừa ngươi" Lý Thuần Quân đáp.

Ân, ngoại trừ những chuyện ta nói vừa rồi đều là nói dối.

Lý Hồng Trần nhíu mày nhìn cha mình, thầm nghĩ: "Luôn cảm giác lão cha đang cố ý giấu mình cái gì đó... Nhưng thôi kệ đi, quay về hỏi lại tỷ tỷ cũng được"

Nàng biết lão cha là người kín miệng nên cũng không thèm cạy làm gì, quá phí sức.

Cứ quyết định vậy đi.

Cứ như thế, nhóm Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đã tạm thời gác lại việc theo dõi rồi cùng nhau dẫn con gái đi chơi. Không phải đi chơi riêng, mà là đi chơi cùng con gái!

Nếu phải nói thẳng ra thì... Cảm giác cũng không tệ lắm.

Cả Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đều nghĩ như vậy.

...

...

Sau khi đã vui chơi tương đối thoả thích, cả nhóm mới quyết định dừng lại, thật thong thả đứng bên chiếc cầu đợi đến thời khắc giao thừa cùng bao nhiêu người dân khác trong thành.

Lý Thuần Quân chăm chú ngắm nhìn chiếc đồng hồ trên tay, nhìn xem từng hạt cát một đang chảy xuống. Mãi đến tận khi hạt cát cuối cùng rơi xuống đáy, bên tai hắn đã lập tức vang lên tiếng bắn pháo, và sau cùng là tiếng pháo nổ từ trên bầu trời.

Ba~

Bầu trời đêm như rực sáng lên bởi những đoá hoa lửa rực rỡ chói mắt, kéo theo đó là tiếng hoan hô, tiếng cười, tiếng hò hét của biết bao con người đang cùng nhau chứng kiến thời khắc chuyển giao từ năm cũ sang năm mới.

Ngắm nhìn từng đoá hoa một thi nhau đua nở trên bầu trời, Mộ Khuynh Tiên khẽ mỉm cười, trong đầu không khỏi hồi ức lại cảnh tượng của năm đó... Cũng chính là cái năm mà nàng đã nhận ra cảm xúc của mình.

Còn có cả... Món bánh đậu kia nữa.

Thấy Mộ Khuynh Tiên hai mắt mê ly, Lý Thuần Quân liền biết là nàng đã lâm vào hồi ức cũ. Hắn cũng không tiện hỏi gì, chỉ lấy ra một chút bánh đậu xanh rồi lặng lẽ nhét vào tay nàng một cách thật nhẹ nhàng, cố không làm động đến những cảm xúc đang dâng trào trong lòng nàng.

Nhưng dẫu cho Lý Thuần Quân có nhẹ nhàng đến mấy, hắn vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của một người phụ nữ nhạy cảm như Mộ Khuynh Tiên.

Nhìn thấy mấy que bánh đậu xanh trong tay mình, Mộ Khuynh Tiên liền không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Nàng chỉ vừa cảm thấy thèm thôi mà hắn đã nhét cho nàng rồi? Cái này có đúng lúc quá không?

Thanh hảo cảm sẽ vượt giới hạn đó nha!

Mà thôi, đó cũng là một phần lí do khiến nàng yêu hắn mà.

Không dài dòng cùng phức tạp, tình cảm của Mộ Khuynh Tiên được bồi dưỡng theo từng ngày, từng ngày một trong suốt quãng thời gian một năm ngắn ngủi đó.

Nàng yêu nét mặt ôn nhu của hắn, nàng yêu đôi tay ấm áp của hắn, nàng yêu cái cách mà hắn chiều chuộng nàng vô điều kiện, và trên hết là... Nàng yêu sự hi sinh âm thầm mà hắn đã dành cho nàng.

Đối với người khác, có lẽ chút hi sinh đó sẽ chẳng đáng là gì... Nhưng đối với nàng - một kẻ đã cô độc qua biết bao tháng năm thì... Sự ấm áp đó, sự chân thành đó thật sự quá quý giá, gần như không một thứ gì có thể đánh đổi được.

Thật xa xôi trước kia, nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều thứ. Nàng đã nhìn thấy cái cách mà con người phản bội lẫn nhau, tìm cách trừ khử lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau,... Kể cả có là thân nhân cũng vậy.

Thật là lạnh lẽo.

Chí ít thì... Khi đó nàng đã nghĩ như vậy.

Vì sinh tồn, một con người có thể làm ra rất nhiều điều cùng hung cực ác, gần như không một ai có thể chấp nhận được... Và nàng, vì nàng đã nhìn thấy rất nhiều, cũng trải nghiệm rất nhiều nên nàng đã dần chấp nhận sự lạnh lẽo đến tột cùng đó.

Như một lẽ tất yếu, thế giới quan của nàng cũng đã dần trở nên bất thường kể từ thời điểm đó. Nghe thật giống như đang bán linh hồn cho quỷ dữ đúng không?

Nói như vậy cũng... Không sai. Bởi vì từ đó về sau, nàng đã trở thành một con quỷ thực thụ, một con quỷ đã đánh mất hoàn toàn nhân tính của một con người.

Và rồi đến một ngày nọ, Lý Thuần Quân đã xuất hiện trước mắt nàng, để nàng tìm ra chân lí của sự cân bằng.

Thế gian này có lẽ sẽ không có sự công bằng tuyệt đối, nhưng thay vào đó, nó sẽ luôn giữ sự cân bằng. Ác nhân ắt có người đến trị, và nàng... Nàng ở đây đã có Lý Thuần Quân trị.

Không phải tự nhiên mà nàng yêu hắn... Nguyên nhân sâu xa có lẽ là vì hắn đã giúp nàng phần nào đó lấy lại những thứ mà mình đã từng đánh mất.

Có lẽ là vậy chăng?

Nhưng bây giờ thì... Nó đã chẳng còn quan trọng với nàng nữa.

"Mùi vị không tệ"

Sau khi ăn thử một ít, Mộ Khuynh Tiên mới ngạc nhiên đưa ra nhận xét như vậy.

"Không tệ chứ sao? Đây là đồ ta tự tay làm đấy, không phải đồ mua ngoài chợ đâu" Lý Thuần Quân có chút đắc ý nói: "Ta biết ngươi rất thích món này nên ta đã học cách làm ngay sau ngày hôm đó rồi, bất quá đến tận bây giờ mới có cơ hội để thể hiện ra... Ha ha, thật đáng xấu hổ đây"

Lý Hồng Trần vừa ăn thử vừa nhướng mày: "Có lẽ ta hiểu lí do vì sao mụ mụ lại yêu ngươi điên cuồng đến vậy rồi, lão cha"

Lý Thuần Quân: "..."

Nghe con gái phán xong câu này, độ hào hứng của Lý Thuần Quân lập tức đại giảm đến chín mươi phần trăm.

Mộ Khuynh Tiên nghe xong cũng chỉ cười mà không nói gì. Nàng tiếp tục ăn nốt chỗ bánh còn lại rồi duỗi lưng một cái: "Sau này có lẽ sẽ chẳng mấy khi được hội họp đi chơi nữa, hay là lần này ta cũng nên ra sức thêm một chút nhỉ?"

"Đồng ý luôn!" Lý Hồng Trần rất vui vẻ ôm lấy Mộ Khuynh Tiên cười hì hì: "Hôm nay mẹ con chúng ta nhất định phải hút cạn túi tiền của lão cha ngốc mới được"

Lý Thuần Quân: "..."

Tiền của phàm nhân thì thấm vào đâu? Ta mua cả một toà thành còn được, ngươi tưởng cha ngươi nghèo lắm chắc?

"Tốt, đi thôi, cùng mẹ đến Vạn Bảo Các vui chơi một chuyến đi" Mộ Khuynh Tiên cũng nắm lấy tay con gái, ánh mắt lộ ra đôi chút nhu hoà gật đầu đáp ứng.

Lý Thuần Quân: "..."

Thật may vì hắn đã không vạ miệng nói câu vừa rồi ra ngoài... Bằng không thì ví tiền của hắn hôm nay thê thảm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi