TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

"Đã có rất nhiều biến số xảy ra sao... Cũng phải, Thiên Đạo vẫn cứ là Thiên Đạo thôi, việc nó vô tình bắt gặp một chút tàn tích của thế giới cũ cũng là điều bình thường" Lý Thuần Quân thở dài một hơi: "Chỉ là thật không ngờ tới cách nó phản ứng lại kì quái đến vậy, ý định thật sự của nó đằng sau chuyện này là gì chứ?"

Cố gắng suy nghĩ thêm một lúc, Lý Thuần Quân liền khẽ lắc đầu.

"Thôi, đó là phiền não của cấp trên, tạm thời cứ mặc kệ đi... Ta chỉ cần tập trung làm hết phần việc của mình là được"

Những chuyện liên quan đến Thiên Đạo đều không tiện can thiệp, bởi vì một khi tung tích của hệ thống bị nó phát hiện, cả Lý Thuần Quân lẫn hệ thống đều sẽ gặp phải chuyện chẳng lành. Thậm chí là trong trường hợp tồi tệ nhất, cả hai đều sẽ bị chính Thiên Đạo ra tay loại bỏ!

<

Bản thân Thiên Đạo vốn không có ý thức tự chủ, càng không có cảm xúc kèm theo. Nó đơn giản chỉ làm theo những gì bản năng mách bảo mà thôi... Vậy nên chuyện này không thể trách nó được.

Lúc này, Lý Thuần Quân lại để ý đến một vấn đề: "Thực thể cổ xưa đến ngàn vạn năm tuổi sao... Thời điểm đó có khi là điểm bắt đầu của Tam Hoàng... Thậm chí là còn trước cả khi Tam Hoàng xuất hiện"

"Hải Thần tiểu hữu nha, ngươi đang có một cô muội muội rất đặc biệt đấy... Nhất là loại ánh mắt đó"

Lý Thuần Quân khe khẽ thì thào, sau đó lại tiếp tục làm phần việc của mình.

Advertisement

...

...

Sau khi Lý Thuần Quân trở về với một ít thịt tươi trong tay, cả nhóm người đã lập tức dọn bàn ghế ra để chuẩn bị cho tiệc mừng buổi tối.

Nhóm sát thủ cũng đã tỉnh dậy từ sớm, dù trong lòng vẫn còn nhiều điểm mê man không hiểu nhưng họ vẫn tỏ ra rất vui khi thấy Lê Hải Thần vẫn an toàn.

Nhất là cô nàng mắc chứng nói lắp kia.

Với kinh nghiệm sống của mình, không khó để Lê Hải Thần nhận ra là cô gái đó đang thầm yêu hắn, chỉ là... Hắn lại không thích nàng theo kiểu đó, và nhiều nhất thì hắn chỉ xem nàng như một người bạn đồng nghiệp mà thôi.

Với nhận thức rõ ràng như vậy, mặc kệ là cô nàng kia có ngầm gợi ý điều gì, Lê Hải Thần vẫn chỉ có thể giả ngốc cho qua, quyết không tiếp nhận tình cảm của nàng.

Bữa tiệc nướng tối nay diễn ra rất vui vẻ. Lê Hải Thần vì được đoàn tụ với Lê Lai cộng thêm việc biết được cả hai đều là đồng hương nên đang đặc biệt cao hứng, uống rượu rất rất nhiều.

Kết quả là đến khi bữa tiệc kết thúc, cả Lê Hải Thần, Lê Lai cùng những người khác đều đã say mèm. Duy chỉ còn một số ít người tỉnh táo đang bận bịu thu dọn chiến trường... Trong đó có Lý Thuần Quân.

Vất vả giúp nhóm say rượu nằm ngủ ngay ngắn trong lều trại, Lý Thuần Quân lại quay trở ra, tiếp tục dọn hết đống còn lại thay những người khác.

"Mau thay ta đi gác đêm đi, kẻo bọn Thiên Nhất Giáo đó lại đánh hơi được đến đây thì phiền phức lắm" Lý Thuần Quân lên tiếng nhắc nhở ngay khi những người kia định nói gì đó.

Hết cách, họ chỉ có thể cắn răng làm theo những gì Lý Thuần Quân yêu cầu, tất tả chạy đi nơi khác tiếp tục do thám.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Lý Thuần Quân thử ghé mắt vào căn lều nơi Lê Hải Thần đang nghỉ ngơi. Ở đó hắn nhìn thấy Bạch Nhược Trần đang thẩn thờ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của "anh trai" mình, đồng thời khoé miệng còn nâng lên một nụ cười vô cùng kì quái.

Ánh mắt đó, nụ cười đó... Tất cả chúng đều để Lý Thuần Quân cảm thấy thật quen thuộc.

Hắn đã nhìn thấy cử chỉ này rất nhiều lần ở Mộ Khuynh Tiên. Nói đúng hơn là mỗi khi cảm thấy bản thân bị phản bội, nàng đều lộ ra thứ biểu cảm y hệt như vậy.

Biểu cảm của những kẻ loạn trí.

Tuy nhiên, nếu phải so sánh với một kẻ thuần điên loạn như Mộ Khuynh Tiên thì Bạch Nhược Trần lại có vẻ gì đó kì quái hơn nhiều. Tỉ như... Cái cách mà nàng ta đang tự bứt tóc rồi bỏ vào miệng Lê Hải Thần vậy?

Lý Thuần Quân: "..."

Ta nằm sấp... Lẽ nào lúc ta hôn mê Mộ Khuynh Tiên cũng đã làm điều tương tự?

Ân... Ngẫm lại thì có thể lắm. Thậm chí nó có khi còn đáng sợ hơn cả những gì Bạch Nhược Trần đang làm!

"Thời đại này xuất hiện nhiều nữ nhân có vấn đề quá, thật đáng quan ngại" Lý Thuần Quân có chút phát lạnh lẩm bẩm.

Quyết định không quản đến chuyện nhà người ta nữa, Lý Thuần Quân lại một mình tiến ra ngồi trước vách núi, chậm rãi lau sạch thanh bảo kiếm trân quý của mình.

Một lúc sau, từ sau lưng Lý Thuần Quân đột nhiên xuất hiện những tiếng bước chân nghe rất nhẹ nhàng. Bạch Nhược Trần đã chủ động đi theo hắn, và biểu lộ của nàng bây giờ trông hoàn toàn không giống thời điểm lần đầu hai bên gặp nhau.

Không có sự ác độc cùng man rợ như Lý Thuần Quân đã tưởng tượng, trên mặt nàng bây giờ chỉ tồn tại duy nhất một nụ cười mỉm trông giống hệt như thiên thần. Bất quá... So với nụ cười đơn giản ấy thì ánh mắt của nàng lại đang lộ ra những cảm xúc phức tạp hơn nhiều.

"Chà, thật hiếm thấy đây"

Tiếp tục lau kiếm, Lý Thuần Quân chủ động lên tiếng chào hỏi đối phương bằng thứ ngữ khí vạn phần bình tĩnh.

Bạch Nhược Trần không nói gì. Nàng chỉ giữ nguyên nụ cười rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân.

Im lặng một lúc lâu, nàng mới lên tiếng: "Tốt nhất là ngươi đừng làm phiền đến cuộc sống của bọn ta, nếu không thì đừng trách ta ra tay ác độc"

Nàng mở miệng nói những lời đầy ác ý này bằng một bộ mặt thuần khiết hệt như thiên thần. Sự tương phản dữ dội ấy cứ đập thẳng vào mắt làm Lý Thuần Quân cảm thấy vô cùng khó chịu.

Kể cả vậy, thân là một người điềm tĩnh, Lý Thuần Quân chỉ ngắn gọn đáp lại: "Tất nhiên là ta sẽ không nhiều chuyện đến mức tiết lộ thân phận thật của ngươi cho hắn nghe, vì bản thân ta từ trước đến nay vốn không thích xen vào chuyện của người khác"

Trầm tư một lúc, Lý Thuần Quân lại nói tiếp: "Tuy nhiên, với kinh nghiệm của một người từng trải, ta thật lòng khuyên ngươi một câu. Có nghe hay không thì tùy"

Bạch Nhược Trần hơi nhíu mày: "Mời nói"

Lý Thuần Quân mỉm cười, chậm rãi nói: "Dành nhiều tình cảm cho đối phương là tốt, nhưng thể hiện sai cách sẽ gây phản tác dụng đấy. Vợ ta trước kia cũng giống như ngươi lúc này vậy, trong đầu nàng chỉ có tình yêu vô hạn cùng ham muốn chiếm hữu thuần túy đến đáng sợ"

"Từ góc nhìn của mình, ta thật chẳng thích nàng lúc đó chút nào. Mà không chỉ riêng ta, ta khá chắc là hầu hết nam nhân trên đời đều không muốn một nửa của đời mình là kiểu người đáng sợ như vậy. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

Bạch Nhược Trần trầm mặc.

"Ta biết rõ bệnh tâm lý không dễ khắc phục, vì ta đã tận mắt chứng kiến vợ mình đã vất vả như thế nào khi nàng cố gắng thay đổi bản thân" Lý Thuần Quân cười nói: "Nhưng mà, để có được hạnh phúc thật sự thì ngươi tốt nhất vẫn nên từ bỏ cái tính độc đoán chiếm hữu ấy đi"

"Hừ, ngươi thì biết gì về ta chứ?"

Nói đến nửa đoạn, Bạch Nhược Trần đã lên tiếng ngắt lời Lý Thuần Quân bằng một thanh âm lạnh lẽo như núi băng: "Như đã nói trước đó, tốt nhất là ngươi đừng làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của ta và ca ca, chỉ vậy thôi. Đừng cố gắng lo chuyện bao đồng nữa"

Nói xong, nàng liền lạnh lùng quay lưng trở về căn lều của Lê Hải Thần.

"Tốt thôi, ta rất muốn xem thử ngươi sẽ làm gì tiếp theo đấy"

Nếu đối phương đã không thèm nghe lời khuyên của hắn thì thôi vậy, hắn cũng đành chịu thôi. Vì đằng nào thì hắn cũng theo chủ nghĩa tự do, mọi chuyện đều để bản thân người ta tự giải quyết mà!

Hắn chỉ can thiệp khi cảm thấy điều đó là cần thiết mà thôi... Giống như cái cách mà hắn vẫn luôn dạy dỗ Vân Phàm vậy.

Sự bảo bọc vốn là thứ không có trong sơ yếu lí lịch của Lý Thuần Quân. Và việc tự trải nghiệm, tự giải quyết mới là chìa khoá cho sự trưởng thành... Đó chính là quan niệm sống của hắn.

Nói là thích nuôi thả cũng được, hắn không phủ nhận.

Không lâu sau đó, khi đã lau kiếm xong, hắn lại tra kiếm vào trong ống trúc một cách cực kì hoàn mỹ.

Cạch~

Hài lòng.

...

...

Sáng hôm sau, Lê Hải Thần mở mắt tỉnh dậy với một cơn đau đầu dữ dội. Nguyên nhân chủ yếu là vì đêm qua hắn uống quá hăng sức, thậm chí đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.

Nhưng thôi, chẳng mấy khi được dịp vui sướng như vậy nên có uống nhiều một chút cũng chẳng sao.

"Nnnn..."

Bỗng nhiên, một thanh âm nũng nịu bất chợt vang lên bên tai làm Lê Hải Thần có hơi sững sờ. Thì ra Bạch Nhược Trần đêm qua đã lén lút chui vào chăn của hắn, thậm chí còn xem hắn như gối ôm mà ngủ... Thành ra ngay khi hắn cử động, nàng đã lập tức lộ ra biểu cảm khó chịu.

Cùng lúc đó, hắn nhận ra tay của mình nay đã hoàn toàn bình phục mà không có lấy một vết sẹo. Với độ hồi phục hoàn hảo như thế này, Lê Hải Thần mơ hồ đoán ra được đêm qua Bạch Nhược Trần đã âm thầm động tay động chân với mình.

Chỉ là lần này nàng cho hắn ăn cái gì thì... Hắn lại không biết được.

Trong trường hợp để mặc không quản, loại vết thương khắc sâu vào xương cốt đó sẽ mất một thời gian để tự lành hoàn toàn. Vốn dĩ Lê Hải Thần muốn để lại vài vết sẹo trên tay để cảnh tỉnh chính bản thân mình... Nhưng có vẻ như muội muội hắn thì lại không muốn vậy.

Thở dài, Lê Hải Thần nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở.

Mặc dù nàng lúc ngủ trông thật đáng yêu, thế nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy cái cách mà nàng đối xử với hắn thật sự rất khác thường nếu phải so sánh với những đứa trẻ cùng tuổi.

Nàng không phải người bình thường... Đây là chuyện mà hắn đã nhận thức được từ lâu. Nhưng nếu nàng đã không muốn nói, vậy thì hắn liền sẽ không hỏi. Điểm ấy tinh tế hắn vẫn có chứ.

Chỉ là... Hắn không rõ mình sẽ xem nàng như một người muội muội được bao lâu nữa, vì hắn dần nhận ra ánh mắt kia đã không còn như trước nữa rồi.

Hắn không rõ ánh mắt kia mang ý nghĩa gì, nhưng hắn lại biết là nó rất khó lường... Thậm chí còn cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm đang chực chờ.

Chỉ hi vọng đó tưởng tượng của hắn.

Đúng vậy. Hi vọng là vậy.

Tuyệt đối đừng là thứ gì khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi