TA CÓ THỂ SỜ ĐUÔI CỦA CHÀNG KHÔNG


Hoa Ly là người cá.Điểm này Cố Nhàn Ảnh đã sớm biết, nhưng từ lúc nàng lần đầu tiên gặp được Hoa Ly đến giờ vẫn luôn là bộ dáng người thường.Cho nên lúc này đột nhiên nhìn thấy vảy trên đùi Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh đúng là ngơ ngác mất một lúc mới phục hồi được tinh thần.

Nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Ly, trong lòng còn chưa nghĩ xong đã thốt ra một câu: "Đuôi sao?”Hoa Ly do dự lại có chút bất lực gật gật đầu, nhìn bộ dáng của y, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cảm thấy y sắp gấp đến độ suýt khóc, nhưng vẫn chịu đựng mím môi, mạnh mẽ lấy lại tinh thần.Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không thể để cho Hoa Ly lo lắng sợ hãi, nàng cúi đầu nhìn hai chân Hoa Ly, vén lên ống quần, những chiếc vảy nhỏ đang từng chút từng chút mọc đầy lên làn da trắng nõn.Nàng trầm mặc trong chớp mắt, trong đầu nhanh chóng đem những quyển sách kinh thánh mà mình đã xem qua một lần, lại không có chút ghi chép nào về người cá, càng không nói đến phải ứng phó với loại tình huống này như thế nào, câu chuyện của người cá chỉ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà trước mắt thì hai người bọn họ lại không có nhiều thời gian để suy nghĩ.Hoa Ly nhẹ nhàng túm lấy tay Cố Nhàn Ảnh.Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh người nọ lúc đưa Hoa Ly tới hơn bốn trăm năm trước.Hắn nói Hoa Ly vì có thể đến được đây tìm nàng, không để ý tính mạng bản thân, thay đổi thể chất, cho nên mới có thể mê man như thế.Nếu đã thay đổi thể chất, vì sao lại biến trở về?Hoặc là nói loại thay đổi thể chất này cũng không thể giữ được lâu dài, có đôi khi vẫn sẽ biến trở về?Cố Nhàn Ảnh nhanh chóng tự hỏi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa Ly, đột nhiên nhớ tới y mấy ngày nay thần sắc không ổn, có lẽ đã sớm bắt đầu không thoải mái, chỉ là sợ nàng phát giác ra sự khác thường nêm mới không chịu nói ra, thẳng đến hôm nay giấu diếm không được mới không thể không mở miệng.Nàng nhìn chằm chằm Hoa Ly, lên tiếng thăm dò: "Bắt đầu từ khi nào thấy có chỗ không thích hợp? ”Hoa Ly giật mình trong chớp mắt, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Hôm nay.


”Cố Nhàn Ảnh rơi vào im lặng, nhưng Hoa Ly lại hiểu lầm thần sắc nghiêm túc của Cố Nhàn Ảnh, sau khi nhìn thoáng qua, lập tức cắn môi thấp giọng tự thú nói: "Ngày hôm qua.

”Cố Nhàn Ảnh thần sắc phức tạp nhìn Hoa Ly, lặp lại: "Ngày hôm qua? ”Hoa Ly chột dạ vùi đầu xuống, cuối cùng buồn bực nói: "Năm ngày trước.

”Cố Nhàn Ảnh: "..."Thật kinh ngạc, tiểu tiên cá bé nhỏ nhà nàng đã học được thói xấu rồi, vậy mà lại đi nói dối.Tuy rằng nàng còn không hoài nghi nhưng y lại tự mình thú nhận trước.Nhưng mà Cố Nhàn Ảnh thật sự không tính toán những thứ này, thấy hai chân Hoa Ly ở trước mắt nàng bị một lớp vảy bao phủ, Cố Nhàn Ảnh thật sự không dám kéo dài nữa, cho dù không thể lập tức giải quyết, nhưng nàng cũng biết người cá thì nên sống trong nước, vừa nghĩ đến đây, nàng vội vàng đứng dậy nói: "Ngươi chờ một chút, ta dẫn ngươi đến ao nước ở phía sau.


”Việc cấp bách trước tiên là đưa Hoa Ly vào trong nước, nghĩ như vậy, Cố Nhàn Ảnh rất nhanh đã đỡ Hoa Ly đứng dậy chạy về phía sau rừng hoa lê.Nhưng mà lúc này hai chân Hoa Ly đã mềm nhũn đến run rẩy, ngay cả đứng cũng đứng không vững, dưới sự dìu đỡ của Cố Nhàn Ảnh nhưng chỉ mới đi ra được khỏi phòng thì khuôn mặt đã tái nhợt như tờ giấy.Cố Nhàn Ảnh giương mắt nhìn Hoa Ly, do dự trong chớp mắt nói: "Quên đi.

”Hoa Ly vẫn chưa hiểu nàng muốn nói gì, còn chưa kịp hỏi ra miệng, Cố Nhàn Ảnh đã cúi người ôm ngang người y.Hai gò má của Hoa ly thoáng chốc đỏ lên.Hoảng hốt mãi không tìm được chỗ trốn, cuối cùng lại to gan vùi đầu vào trong ngực Cố Nhàn Ảnh.Cánh tay Cố Nhàn Ảnh bị tiểu tiên cá đụng phải, trái tim trong lòng bỗng nhảy dựng lên, nhảy đến suýt nữa khống chế không nổi, đúng là không có cốt khí.Bước chân nàng dừng lại trong chốc lát, nhẹ nhàng nói với Hoa Ly: "Đừng lo lắng, mặc kệ ngươi như thế nào, chúng ta cũng sẽ không tách ra.


”Hoa Ly vốn còn xấu hổ đến mức không dám nhìn nàng, nghe thấy lời này thì bỗng giật mình, sau đó gắt gao túm lấy vạt áo Cố Nhàn Ảnh, như đang tính toán sẽ kéo như vậy cả đời.Cố Nhàn Ảnh lo lắng cho Hoa Ly, không nói tiếp, chuyên tâm chạy đến ao nước, chỉ trong nháy mắt, hai người đã đến bên cạnh ao nước phía sau rưng hoa lê.Lần trước Hoa Ly tỉnh lại cũng là ở nơi này.Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Nhàn Ảnh tựa hồ thoáng yên tâm một chút, nàng cúi người đem Hoa Ly đặt ở trên một tảng đá lớn sạch sẽ bên cạnh ao, để cho hai chân Hoa Ly vừa lúc buông xuống ở trong ao.Nước ao trong suốt, vạt áo phía dưới của Hoa Ly đều bị nước ao thấm ướt, Cố Nhàn Ảnh nhìn chằm chằm hai chân Hoa Ly, nhịn không được lên tiếng quan tâm nói: "Hiện tại cảm giác thế nào? ”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi