TA CÙNG NỮ CHỦ ĐỀU THẬT THƠM

Bão cát tan đi để lại cát vàng chồng chất, cảnh tượng trước mắt thật hỗn độn, chỉ có toà miếu cổ êm đẹp đứng sững ở nơi đó.

Thẩm Kỳ Khi ngẩng đầu, trừng đôi mắt nhỏ nhìn toà miếu to lớn.

Người đâu? Ta ở đâu? Hiện tại tình huống như thế nào?!

Cánh đồng bát ngát mênh mang, không thấy bóng dáng Triệu Kha cùng Liễu Sương, hiện thời xem ra chỉ có một lựa chọn là tiến vào toà miếu.

Thẩm Kỳ Khi chần chờ một lát, trở tay đặt lên vỏ kiếm đeo bên hông, Bích Trì kiếm chấn động mà kêu như muốn ra khỏi vỏ. Nàng mới vừa bán ra một bước, bỗng nhiên thấy ở khe cửa kia, thế nhưng xẹt qua một tia sáng loá mắt!

"Ai?!"

Ánh sáng giây lát lướt qua, không người trả lời.

Thẩm Kỳ Khi cắn răng một cái, nhấc chân đi vào trong. Mới vừa bước qua ngạch cửa, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng kẽo kẹt ngắn ngủi làm người ê răng đến cực điểm. Nàng kinh ngạc xoay người, lại thấy cánh cửa kia đã nhanh chóng đóng sầm!

Thẩm Kỳ Khi: "......"

Ván cửa dày nặng ngưng kết một tầng tuyết sương tựa như tro bụi bện thành sợi, nàng nhấc chân đạp lên, không chút sứt mẻ.

Tiền viện hun hút cực kỳ tĩnh lặng, chút thanh âm này đầu nhập trong đó giống như là đá ném vào biển, thực mau liền bị nuốt hết hầu như không còn tiếng động. Thẩm Kỳ Khi cảm thấy hơi rợn tóc gáy cứ như đi vào nhà ma. Nàng than nhẹ một tiếng, xoay người nhìn nhìn bốn phía, phía trước chính diện là một cái gác chuông sơn son thếp vàng, gạch xanh khảm trên tháp chuông bị tàn phá vỡ nát dường như có hàng trăm lớp.

Thẩm Kỳ Khi nhìn một vòng, tạm thời không tìm được cái gì khả nghi hơn, liền quyết định hướng lên cầu thang, trên bàn thờ bằng đá bên cạnh có vài cuống hoa khô héo, lá khô gãy rụng hẳn là điêu tàn đã lâu.

Càng đi lên cao càng có thể thấy rõ toàn cảnh gác chuông, mái cong được lát kim bạc, hoa văn trên tường đã phai nhạt bởi vì tháng năm trôi qua. Nhưng vẫn không khó hình dung cảnh tượng ngày xưa tháp cổ nghi ngút khói hương, xà cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, uy nghi tráng lệ mê hồn khách đến đây.

Chẳng qua một tòa miếu thờ khí phái, thế mà lại xuất hiện ở hoang mạc thưa thớt, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quái. Thẩm Kỳ Khi tâm sinh nghi, chẳng lẽ từ trước nơi này cũng không phải đất hoang, mà là làng xóm có người ở?

Nàng phân thần suy tư, ngẩng đầu lại thấy hai bên phía trên tháp chuông có hai tượng sư tử đá đã bị phong sương vô tình ăn mòn, thoạt nhìn bộ mặt dữ tợn. Mà cánh cửa gác chuông cũng là nửa mở, có thể thấy ánh sáng nhàn nhạt thông qua khe hở chỉ đủ một người lọt vào.

Có người đã vào?! Là bóng trắng trước đó nhìn thấy sao?

Thẩm Kỳ Khi ngưng thần nín thở, nhón mũi chân, cầm trường kiếm chậm rãi đi vào.

......Tối, quá mờ, duỗi tay không thấy năm ngón.

Liền tính thật sự có người ở chỗ này, cũng hoàn toàn không thấy rõ được.

Giữa một mảnh đen nhánh, Thẩm Kỳ Khi không tiếng động thét chói tai: ......Lúc này thật sự là nhà ma! Mãnh nam rơi lệ.jpg, cứu mạng a sư tỷ ngươi rốt cuộc đi đâu!

Ở trong bóng đêm mông lung, tầm nhìn còn sót lại duy nhất một điểm sáng, như là quang minh, lại như là bẫy rập. Trước mắt mất đi vật thể tham chiếu, Thẩm Kỳ Khi đành phải hướng tới điểm sáng kia.

Đi đến càng gần càng thêm sáng ngời, nhưng Thẩm Kỳ Khi không hề cảm thấy đây là chuyện tốt, nàng căng chặt tinh thần, hai mắt mở to tập trung, ước chừng đi thêm một phút, điểm sáng kia đã gần ngay trước mắt. Một pho tượng thần thật lớn vắt ngang trước mắt, chặn lối đi.

Thẩm Kỳ Khi ngơ ngác ngẩng đầu, pho tượng nhìn đại khái cao hơn nàng gấp năm sáu lần, suýt nữa làm nàng phạm vào chứng sợ hãi vật khổng lồ.

Mái ngói bị phá lỗ thủng vừa vặn rọi sáng đỉnh đầu pho tượng, làm nửa khuôn mặt pho tượng phiếm quang, thần thánh túc mục đến không thể xâm phạm. Mà một nửa bên mặt biến mất trong bóng tối, phảng phất chia thành hai người, vô cùng mâu thuẫn.

Nàng lại nhìn kỹ, chỉ thấy tượng ngồi xếp bằng, khuôn mặt tựa cười tựa khóc, vừa hỉ vừa bi, dường như có đủ loại hình tiềm tàng.

Trong miếu này cũng không biết thờ phụng thần linh gì, chỉ biết là một đại nhân vật không thể trêu vào. Thẩm Kỳ Khi quyết đoán lui ra phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách, mà lúc này có một đồ vật trong tay pho tượng hấp dẫn lực chú ý của nàng.

Một đoá hoa trắng đang an tĩnh nằm trong lòng bàn tay pho tượng, cánh hoa hình vầng trăng lấp lánh, vô cớ sinh ra vài phần suy nhược thánh khiết. Vừa lúc gió nhẹ phất qua, lay động vài cánh hoa mong manh.

......Đoá hoa này thế nhưng còn tươi sống, chứ không phải được điêu khắc tạo thành!

Thẩm Kỳ Khi chần chờ một lát, rồi đột ngột duỗi tay, đem hoa trắng từ tay pho tượng cầm xuống dưới.

Một lát sau, nàng nhìn đoá hoa trắng trong tay, hoàn toàn tỉnh ngộ: "Ta vừa rồi vì cái gì muốn hái nó a!!!"

Vì cái gì rõ ràng nàng căn bản không muốn hái, thân thể lại không tự chủ được mà hành động!

Cành hoa xanh biếc lặng lẽ kẹp giữa hai ngón tay, cánh hoa nép trên mu bàn tay bạch ngọc, thoạt nhìn xinh đẹp đến cực điểm. Thẩm Kỳ Khi muốn nhét hoa trở lại lòng bàn tay tượng thần, lại phát hiện chính mình vô pháp làm ra động tác tương ứng, như là có người khác đang khống chế tứ chi của nàng.

Thẩm Kỳ Khi dại ra, cúi đầu nói: "Ngươi là vật kỳ quái gì a!"

Đoá hoa kia uyển chuyển nhẹ nhàng nhìn vô cùng "ngoan ngoãn", trông như một bông hoa dại tầm thường, rồi lại chẳng khác gì một củ khoai nóng phỏng tay, không biết nên làm sao với nó. Thẩm Kỳ Khi bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng, lại thấy pho tượng không biết khi nào chuyển tới ánh mắt, một đôi mắt cũng đang nhìn chăm chú vào nàng!

Thẩm Kỳ Khi nuốt xuống một ngụm, cười gượng nói: "Này, ta, ta thật không phải cố ý hái nó......"

Tượng thần tuy là bằng đá nhưng chạm trổ lợi hại, hai mắt được quét sơn đen nhìn qua vô cùng sinh động, như là người sống sờ sờ. Thẩm Kỳ Khi bị hắn xem đến lạnh sống lưng, líu lưỡi nói: "Ta thiệt tình muốn trả cho ngài, nhưng là nó không muốn trở về a! Cũng không thể nào bắt ta chặt tay để lấy nó a!"

Tượng thần lạnh lùng nhìn đoá hoa trên tay nàng, giữa mày bén nhọn hiện ra sát khí.

Thẩm Kỳ Khi chậm rãi lui về sau, nụ cười cứng đờ: "Vãn bối mạo phạm ngài, phi thường ngượng ngùng......Ta đây đi trước? Cúi chào?"

Thẩm Kỳ Khi cứ thế thối lui về sau, đột nhiên phía sau lưng lạnh ngắt, như là đụng vào vật cứng nào đó. Nàng lập tức xoay người, lại thấy một bóng dáng cao lớn mơ mơ hồ hồ đứng ở trước mặt, lại bởi vì đang ở trong chỗ tối, cái gì cũng thấy không rõ.

Thẩm Kỳ Khi nhanh chóng quyết định, lòng bàn tay bốc cháy lên một ngọn lửa, chiếu sáng phía trên mặt người nọ —— này thế nhưng cũng là một tượng đá, cùng cái tượng khổng lồ cơ hồ giống nhau như đúc, có điều thân hình càng tiếp cận với người thường.

Ngọn lửa thăm dò, trong bóng đêm chợt lộ ra một gương mặt hung tợn!

Trái tim Thẩm Kỳ Khi muốn ngừng đập, tượng đá không đếm được số lượng chẳng biết từ khi nào đã xếp thành vòng, giống một vách đá dày nặng vây lấy nàng ở giữa.

Nàng nắm chặt chuôi kiếm trong tay, cắn răng nói: "......Các ngươi đây là ăn vạ! Có bản lĩnh khiến cho ta đem hoa trả trở về a!"

Tượng đá không tiếng động đứng yên, từng khuôn mặt chau mày trừng mắt hệt như quỷ dữ.

Tư thế này khẳng định cũng không phải thần minh đứng đắn gì, Thẩm Kỳ Khi không hề khách khí, rút kiếm dựng lên, dùng sức thọc tới một pho tượng trong số đó.

Ầm một tiếng, đầu tượng đá nện xuống đất, vỡ nát.

Thẩm Kỳ Khi theo cách đó đánh nát mấy pho tượng còn lại, thanh âm đổ nát không dứt bên tai. Nàng hả giận thở phì phò, bỗng nhiên thấy bên trong đống đá vụn, hình như có thứ gì lấp lánh sáng lên.

Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn —— vật này không thể ngờ lại là một cái chìa khoá nhỏ bằng bạc!

Thình lình, phía sau có tiếng vang, như là có thứ gì hoạt động trên mặt đất.

Nàng trong lòng căng thẳng, thầm kêu không ổn, vội vàng thu hồi chìa khóa, trở tay đẩy mũi kiếm về phía sau, vừa vặn chống lại thế công của người tới.

"Là ai?"

Mũi kiếm sắc nhọn chống ở eo, lại thâm nhập mấy tấc thì sẽ đâm vào thịt. Người nọ ngừng động tác đứng yên, thở ra một tiếng.

Thanh âm này rõ ràng là của nữ tử, lại không giống như là Liễu Sương.

Thẩm Kỳ Khi chậm rãi đứng lên, quay đầu lại, thấy rõ một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ  —— mày lá liễu, một đôi mắt phượng ẩn tình nhưng con ngươi lại đen nhánh vô thần, có vẻ vô cớ lãnh khốc.

"Ngươi là?"

Nàng kia mím môi, nói: "Triều Lộ."

Thẩm Kỳ Khi chớp mắt nói: "Triều Lộ? Là tên của ngươi sao?" [chỗ này thật ra hiểu lầm ý nghĩa tên, phát âm giống nhưng Kỳ Khi hiểu là Sương mai]

Triều Lộ nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Kỳ Khi lòng có nghi hoặc, cũng không tính toán lộ ra toàn bộ, mũi kiếm vẫn chỉa bên hông đối phương, chỉ nói: "Ta họ Thẩm." Lại hỏi, "Ngươi vừa rồi muốn làm cái gì?".

Triều Lộ nhàn nhạt nói: "Không làm cái gì."

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Ta mới không tin.
"Vậy ngươi lại vì sao ở chỗ này?"

Triều Lộ nghe vậy không có trả lời, chỉ là lui về sau một bước, bỗng nhiên xoay người đi tới một phương hướng.

Thẩm Kỳ Khi kinh hãi: "Ơ? Từ từ, ngươi cứ như vậy mà đi sao?".
Thật không phải tới giết ta?!

Ai ngờ Triều Lộ đi vài bước lại quay đầu nhìn nàng, lẳng lặng đứng ở đó, giống như là chờ nàng theo kịp.

Thẩm Kỳ Khi thấy thế nghi hoặc nói: "Ngươi là muốn mang ta đi tìm cái gì sao?".

Triều Lộ mặt vô biểu tình: "Đi theo là được." Dứt lời tiếp tục đi tới trước, nàng người cao chân dài, đi cực nhanh, Thẩm Kỳ Khi không có cách nào, chỉ phải chạy chậm đuổi theo.

Hai người một trước một sau mà đi, ngọn lửa bên người Thẩm Kỳ Khi chiếu sáng bốn phía, vừa lúc chiếu ra những bức tranh màu tươi đẹp trên tường. Miếu thờ này thoạt nhìn tuổi tác xa xăm, nhưng tranh tường vẫn bảo tồn nguyên vẹn, mỗi bức đều là tinh mỹ tuyệt luân, làm người trầm trồ tấm tắc.

Thẩm Kỳ Khi không kịp xem hết, không quên hỏi: "Triều cô nương, ngươi muốn mang ta đi đâu a?".

Triều Lộ cũng không quay đầu lại, nói: "Tìm người."

"Ý của ngươi là nơi này còn có những người khác sao?" Hai mắt Thẩm Kỳ Khi tỏa sáng lên, tích cực mà thấu lại gần, "Vậy ngươi có từng nhìn thấy một hắc y nữ tử lớn lên cực kỳ xinh đẹp hay không?".

Triều Lộ trầm mặc một lát, tựa hồ đang hồi tưởng, cuối cùng nói: "Chưa từng."

"Thật sự không có sao?" Thẩm Kỳ Khi cũng không hết hy vọng, "Bên gò má nàng còn có một đạo vết máu."

Triều Lộ nhìn nàng một cái, lời ít ý nhiều: "Không có."

Thẩm Kỳ Khi không khỏi mất mát, sụp xuống bả vai: "A...... Vậy ngươi, ngươi có thấy qua một vị nam tử anh tuấn không? Toàn thân bạch y, rất cao, tóc cột đuôi ngựa." Chưa gặp qua Liễu Sương, nói không chừng gặp qua Triệu Kha thì sao. Nàng nguyên bản không có bao nhiêu chờ mong, lại nghe Triều Lộ nói: "Gặp qua."

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, vội vàng hỏi: "Thật sự gặp qua?".

"Gặp qua bạch y." Triều Lộ nói, "Không chỉ một người."

Thẩm Kỳ Khi thốt lên: "Không chỉ một người?!" Ý tứ là những kẻ tham dự khác cũng đã tới nơi này?!

"Vậy ngươi có thể mang ta đi tìm bọn họ không?"

Triều Lộ gật đầu: "Được."

Thẩm Kỳ Khi thấy ánh mắt đối phương đạm nhiên, cổ quái không khác gì mấy pho tượng trong toà miếu này, nhịn không được nói: "Ngươi đến tột cùng là ai?".

Triều Lộ tiếp tục đi tới trước, không có trả lời. Làn da nàng tái nhợt, thân hình mảnh khảnh thon dài, bước chân rơi trên mặt đất, vô thanh vô tức, như là một lớp da mỹ nhân du tẩu.

Không tiếng động đi thêm một hồi, đến một chỗ, Triều Lộ bỗng nhiên dừng bước. Thẩm Kỳ Khi đang muốn hỏi có chuyện gì thì nghe phía trước truyền đến tiếng nói chuyện đan xen, như là không chỉ có một người.

Triều Lộ duỗi tay đẩy tới trước, nghe thanh âm, hẳn là đẩy ra một cánh cửa, đi vào. Tiếng nói chuyện kia cũng bởi vậy đột nhiên im bặt.

Thẩm Kỳ Khi đi theo phía sau nàng, dò đầu ra vừa thấy, sắc mặt đại biến.

Trước mắt đứng một bạch y nữ tử, nước mắt đầy mặt, ngơ ngác mà nhìn các nàng. Đứng bên cạnh là một hắc y nam tử tuấn tú, ánh mắt cảnh giác; còn một nam tử khác ngồi dưới đất trán toát mồ hôi, hắn nhắm mắt tựa hồ đang hôn mê.

Bạch y nữ tử giật giật cánh môi, run giọng nói: "Tiểu, tiểu sư muội......"

Thẩm Kỳ Khi trăm triệu không nghĩ tới, đây lại là người quen cũ —— Bạch liên hoa Nguyệt Hoài. Kẻ hôn mê dưới đất là Chu Tuấn, còn hắc y nam tử....

Nam tử kia quay qua, ôn thanh hỏi: "Nguyệt Hoài cô nương, ngươi cùng hai vị cô nương này nhận thức?"

Nguyệt Hoài vội nói: "Đương nhiên nhận thức. Nàng là đồng môn sư muội của ta."

Nam tử tan mất lãnh đạm, nhìn nhìn Thẩm Kỳ Khi, khẽ cười nói: "Đã là người quen, vậy không còn gì tốt hơn."

Thẩm Kỳ Khi lạnh nhạt nhìn hắn: Tốt cái rắm!

Nam nhân này mang gương mặt anh tuấn không thuộc về người qua đường giáp, bởi vì hắn là một trong số nam chủ, tra nam Thịnh Từ.

Cái thằng khốn nơi nơi tìm muội tử, dối gạt Liễu Sương, cuối cùng bị thiến.

Thẩm Kỳ Khi tinh tường nhớ rõ, lần trước tỷ thí thăng học, hắn còn cùng Liễu Sương giao lưu đáp lời, may mắn bị nàng kịp thời ngăn cản.

......Bất quá nghĩ đến, Liễu Sương lúc ấy đã trọng sinh, hẳn sẽ không dễ dàng để tra nam tiếp cận đi?! Hành vi lúc đó của nàng chỉ có thể nói là làm chuyện dư thừa.

Thịnh Từ nhìn thiếu nữ xinh đẹp môi hồng răng trắng trước mắt, quả thực còn đẹp hơn Nguyệt Hoài, trong lòng ngứa ngáy, hắn ôn nhu hỏi: "Vị sư muội này nên xưng hô thế nào?"

Nàng kia liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời: "Thẩm Kỳ Khi."

Không biết vì sao, Thịnh Từ đọc ra được chán ghét từ trong mắt nàng, không khỏi sờ sờ cái mũi. Nữ tử này phản ứng thế nhưng lãnh đạm, làm hắn bất ngờ.

Từ trước hắn luôn ỷ vào bề ngoài của mình, cộng thêm vài câu lời ngon tiếng ngọt, thử hỏi có người nào sẽ chán ghét một thiếu niên lang anh tuấn ôn nhu? Trăm lần thử đều như một, nữ tử bình thường đã sớm ửng đỏ hai má, sóng mắt xấu hổ mà tiến đến gần. Cũng có khi gặp được vài cô rụt rè, hắn lại đưa điểm son phấn tơ lụa, dỗ dành một chốc, gần như là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thế mà cô nương Thẩm Kỳ Khi này lại không chút nào để ý tới, thái độ thậm chí có thể nói là phản cảm. Nhưng hắn từ trước đến nay đối nữ tử xinh đẹp phá lệ có ấn tượng, hồi tưởng thật lâu, tựa hồ chưa từng cùng thiếu nữ này kết quá thù hận?

Thẩm Kỳ Khi nhìn xung quanh một vòng, vẫn không thấy Triệu Kha, thiếu thiếu hứng thú mà thu hồi ánh mắt.

Sớm biết gặp trúng mấy người này thì đã không đi theo. Đen đủi!

"Triều cô nương vất vả." Thịnh Từ nhìn về phía Triều Lộ, ôn tồn nói, "Không bằng ngồi xuống nghỉ tạm đi?"

Không thể so Thẩm Kỳ Khi ghét bỏ nhưng Triều Lộ thậm chí cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ là gật gật đầu, mặt vô biểu tình ngồi xuống bàn bát tiên bên cạnh.

Liên tiếp bị vắng vẻ hai lần, Thịnh Từ trong lòng buồn bực đến cực điểm.

Nguyệt Hoài gục đầu xuống, mắt rưng rưng nói: "Thịnh công tử, ngươi nói thương thế Chu sư huynh, nên làm sao bây giờ a?".

Thịnh Từ nhìn Nguyệt Hoài, hơi giương miệng cười, đôi mắt hẹp dài đưa tình ý, Nguyệt Hoài xem đến cơ hồ đỏ mặt, ánh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi