TA CÙNG NỮ CHỦ ĐỀU THẬT THƠM

Liễu Sương trở tay đóng cửa, đi vào tới.

Thẩm Kỳ Khi dõi theo nàng, đôi mắt trong veo sáng ngời, giống như là đã mong chờ rất lâu, rốt cuộc nhìn thấy thứ mà mình yêu nhất, tràn đầy vui sướng thuần khiết và êm dịu nhất.

Dù là thời điểm nào, nàng đều giống như bây giờ, bộ dáng luôn là chuyên tâm, tự do tự tại, cứ như sống ở trên mây, những cảm xúc tiêu cực kia hầu như không ảnh hưởng gì đến nàng.

Liễu Sương đi đến trước mặt nàng, vọng ra ngoài cửa sổ: "Đang xem cái gì?"

"Tùy tiện nhìn xem."

Thẩm Kỳ Khi lui một bước, đi đến phía sau, đem cằm gác lên vai nàng, giọng nói bất giác mang theo hâm mộ, "Ngươi xem, phía dưới thật náo nhiệt nha."

Tóc lù xù dán sườn mặt, cảm giác giống như khi có một chú chó con nhiệt tình cọ cọ, thực ngứa.

Liễu Sương duỗi tay sờ đầu nàng, nhàn nhạt hỏi: "Muốn ra ngoài?"

"Muốn a." Thẩm Kỳ Khi ôm eo nàng, mềm như bông mà làm nũng, "Muốn cùng sư tỷ đi ra ngoài chơi."

Liễu Sương im lặng.

Thẩm Kỳ Khi nhìn sườn mặt dường như bạch ngọc của nàng, một đôi mắt đỏ thanh thanh lãnh lãnh, bên trong không có cảm xúc gì.

"Ta bảo đảm không chạy loạn." Nàng giơ tay thề, nghiêm túc nói, "Ta chỉ đi theo bên cạnh ngươi, được không?"

Liễu Sương mím môi.

Đôi mắt Thẩm Kỳ Khi to tròn xinh đẹp, mỗi khi nhìn nàng, thập phần chuyên chú, có thể rõ ràng mà thấy ảnh ngược hoàn chỉnh của chính mình trong đó.

Nàng biết, lưu Thẩm Kỳ Khi ở nơi này không phải kế lâu dài.

Thẩm Kỳ Khi không thuộc về nơi này, một ngày nào đó, nàng ấy sẽ bay ra lồng giam này, đến địa phương xa hơn.

Nhưng nàng không hy vọng Thẩm Kỳ Khi bị bất kỳ kẻ ngoại giới nào phát hiện, nhìn trộm. Nàng cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ, không muốn làm đối phương bởi vì mình mà phải chịu thương tổn.

Nàng tựa như cự long canh giữ kho báu yêu quý của mình, suốt ngày cố thủ trên đống bảo vật, chỉ muốn cặp mắt kia chứa duy nhất một mình mình.

Thấy Liễu Sương trước sau trầm mặc, Thẩm Kỳ Khi cũng không nói chuyện, chỉ bĩu môi, có chút không vui.

Chợt nảy ra ý tưởng, nàng mới nói: "Sư tỷ, ta hát cho ngươi nghe một bài, biểu đạt tâm tình của ta giờ khắc này."

Liễu Sương hoàn hồn, ngoài ý muốn nhướng mày: "Được thôi."

Thẩm Kỳ Khi hắng hắng giọng, điều chỉnh biểu cảm.

Trong nháy mắt kia, Liễu Sương sinh ra dự cảm xấu.

Loại dự cảm này ở giây phút Thẩm Kỳ Khi mở miệng, đã được chứng thực.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng hé môi, ánh mắt long lanh nhìn chăm chú Liễu Sương, thâm tình chân thành cất tiếng hát.

"Cửa sắt a, song sắt a, dây xích sắt ~"

Liễu Sương: "............"

"Tay vịn song sắt ta ngó ra bên ngoài ~" *

Bất tri bất giác hốc mắt ướt át theo câu hát, Thẩm Kỳ Khi cảm giác mỗi ca từ đều trút xuống mười phần mười tình cảm của chính mình, hát đến cực kỳ bi thương, như cha mẹ chết, ngay cả người qua đường nghe xong cũng nhịn không được động dung.

Đương khi nàng còn muốn tiếp tục hát câu thứ ba, Liễu Sương duỗi tay, không thể nhịn được nữa mà bưng kín miệng nàng.

Thẩm Kỳ Khi thất thanh, chỉ có thể mở to đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng, ánh mắt nghi hoặc.

Cánh môi ấm áp khẽ chạm lòng bàn tay, giống như đốm lửa thiêu đốt thảo nguyên, xúc cảm mềm nhẹ nhanh chóng từ lòng bàn tay lan tràn đến đầu ngón tay, nổi lên ngứa ý liên miên.

Liễu Sương nghiêng đầu hỏi nàng: "Đây là bài hát gì?"

Thẩm Kỳ Khi nói không nên lời, chỉ chỉ tay nàng.

Liễu Sương còn không có buông ra, trong tay tự nhiên cảm giác thấm ướt, vài hơi thở ẩm tiết ra từ kẽ môi, ở làn da lạnh lẽo không kiêng nể gì mà tỏa khắp, đầu lưỡi mềm mại bắt đầu từ huyệt ngư tế viền ngón tay, tỉ mỉ lướt theo các đường vân vào tâm bàn tay.

Liễu Sương sửng sốt vài giây, giống bị điện giật mà thu hồi tay.

"Ngươi......"

Thẩm Kỳ Khi nhướng lông mày, biểu tình có nho nhỏ đắc ý nhìn Liễu Sương. Nàng nửa giương môi, mơ hồ còn có thể thấy một chút đầu lưỡi hồng, ở giữa hàm răng như ẩn như hiện.

Liễu Sương mất tự nhiên mà che tay lại.

Thẩm Kỳ Khi nhìn vành tai đo đỏ của Liễu Sương, không khỏi bật cười: "Hiện tại ngươi biết thẹn thùng rồi sao! Đêm qua không phải phá lệ làm càn a?"

Rõ ràng điên cuồng phóng túng, rồi lại thường thường mà da mặt mỏng, sư tỷ đáng yêu như vậy làm nàng thích vô cùng.

Thấy Liễu Sương cúi đầu không nói, Thẩm Kỳ Khi nhịn không được ôm lấy eo nàng, lại hôn vài cái trên gò má, cười tủm tỉm nói: "Vừa rồi là ca khúc ở quê nhà của ta, tên là 《 Nước mắt song sắt 》."

Liễu Sương khép lại năm ngón tay, tiếng nói có chút khàn: "...... Hát về cái gì? Ta không có biết."

"Ca sĩ chính là một người bởi vì phạm tội mà vào ngục giam, nhưng hắn hết sức hoài niệm thời gian tự do tự tại trước kia." Thẩm Kỳ Khi nói, "Cảm xúc bộc phát, bởi vậy sáng tác bài này."

Liễu Sương nói: "Nếu đã như vậy, lúc trước không nên phạm tội."

"Đúng vậy, cho nên hắn ngày đêm giày vò, hối tiếc không kịp, ngóng nhìn lại được thấy ánh mặt trời." Thẩm Kỳ Khi cười cười, "Nhưng rất nhiều chuyện phát sinh, đều là thân bất do kỷ."

Lời nói vô tình, Liễu Sương lại nghe ra điều ẩn giấu phía sau.

Nóng ướt ở lòng bàn tay cũng đã khô ráo, chỉ dư lạnh băng. Nàng bấu chặt ngón tay, móng tay thật sâu đâm vào da thịt, một trận đau đớn.

Liễu Sương nâng lên con ngươi đỏ, chậm rãi hỏi: "Ngươi không muốn sống ở chỗ này đến như vậy?"

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, lắc đầu: "Cũng không phải là không muốn. Ta trước đó không phải đã nói sao? Ta sẽ cùng ngươi, sư tỷ ở nơi nào, ta liền ở nơi đó."

Liễu Sương không chút để ý mà khảy vài sợi tóc đen bên má nàng, ánh mắt tối tăm phiền muộn: "Một khi đã vậy, ngoan ngoãn ở đây đi. Nơi này an toàn nhất, sẽ không có người lại làm ngươi bị thương."

Nhưng mà hiện tại người Thiên giới đều chết hết rồi, cũng sẽ không có người lại đến làm ta bị thương a!

...... Chẳng lẽ là do khi trước nàng tự sát làm sư tỷ vẫn luôn canh cánh trong lòng, từ đó bị lo âu rối loạn hoang tưởng?

Sợ nói thêm lại kích động đến nàng, Thẩm Kỳ Khi chỉ phải thở dài, ôm nàng mềm mỏng nói, "Được rồi được rồi, tạm thời không đề cập chuyện đó. Ta liền ở chỗ này chờ ngươi trở về."

Sắc mặt Liễu Sương hơi hiện chuyển biến tốt đẹp, còn chưa nói gì thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Thị nữ vội vàng nói: "Đại nhân, ngài không thể đi vào! Ma chủ hiện tại......"

"Chớ có cản ta! Ta hôm nay nhất định phải cùng Ma chủ nghị cho rõ ràng!"

"Từ từ...... A!"

Cãi vã hạ xuống, tiếp theo nghe tiếng ầm vang, cửa bị người tới đẩy ra thật mạnh.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy một người dáng vóc cao gầy, đầu đội mũ cánh chuồn, thân xuyên hoa phục, nổi giận đùng đùng mà đi vào.

Phía sau đi theo thị nữ thanh y, sắc mặt sợ hãi cúi đầu: "Ma chủ, này...... Thượng Quan đại nhân hắn không nghe khuyên can......"

Thượng Quan đại nhân biểu tình kiêu căng, một tay chỉnh sửa cánh chuồn bị lệch trên mũ, sau đó đôi tay hợp lại ở tay áo, chín mươi độ khom lưng cúi mình vái chào.

"Ma chủ đại nhân, thứ tại hạ tới đột nhiên!" Hắn cao giọng nói, "Thuộc hạ trong lòng vẫn luôn có một việc khó buông bỏ, suy nghĩ trằn trọc mất ngủ mấy ngày nay, thật sự khó chịu!"

Thẩm Kỳ Khi mê mang đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt, cực kỳ nghi hoặc. Mấy ngày qua Liễu Sương vẫn luôn phái người canh gác gian phòng này, ngày thường cũng chỉ cho nàng gặp thị nữ, đây vẫn là lần đầu tiên có người xa lạ dám xông vào.

Sợ là không muốn sống nữa đi?

"Nếu ta nhớ không lầm......" Liễu Sương cúi đầu xem hắn, "Ngươi tên Thượng Quan Vũ?"

Thượng Quan Vũ leng keng hữu lực trả lời: "Đúng là tại hạ!" Hắn ngẩng đầu, đương thấy Thẩm Kỳ Khi bên người Liễu Sương, bỗng nhiên từ trong lỗ mũi hừ một tiếng thật mạnh.

Thẩm Kỳ Khi:??!

Vị đại huynh đệ này, ta hình như chưa từng trêu chọc ngươi đúng không? Thậm chí mặt mũi ngươi, ta cũng chưa từng thấy!

Nàng vốn đang chuẩn bị an tĩnh mà rúc ở một bên làm bộ không tồn tại, không nghĩ tới Thượng Quan Vũ này vừa mở miệng, làm người ở đây lập tức sắc mặt đại biến.

"Thực lực Tu Tiên giới đã xa không bằng trước, nếu có thể nhất cử thừa cơ lật đổ, Ma Vực liền có thể sớm ngày nhất thống thiên hạ."

"Hiện giờ thế cục nguy cấp, không phải thời khắc Ma chủ đại nhân sa vào ôn nhu hương!" Nói xong, Thượng Quan Vũ một tay chỉ hướng Thẩm Kỳ Khi, nói năng khí phách, "Thỉnh Ma chủ đại nhân sớm ngày đem nàng này lưu đày đi, chớ lại sa vào thanh sắc!"

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, thậm chí quên cả xem biểu tình Liễu Sương.

Liễu Sương nhìn hắn, trong mắt nảy sinh hàn ý: "...... Ngươi đây là ý gì?"

Không nghĩ tới Thượng Quan Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà quỳ xuống, đem tâm tư của mình nói được rành mạch.

Thẩm Kỳ Khi ở một bên nghe, hoảng sợ hết hồn —— không ngờ, chuyện này thật đúng là bởi vì nàng mà dựng lên.

Thượng Quan gia xem như thế gia đại tộc ở Ma vực, nhiều thế hệ ra anh tài, không phải tướng quân thì chính là quyền thần, ở thành Tái Tuyết rất có uy vọng. Mà Thượng Quan Vũ cũng noi theo gia tộc một mạch huyết thống tốt đẹp, là cánh tay đắc lực của tiền triều.

Sau khi Liễu Sương lật đổ Tư Đồ Trì Hành, tiền triều có rất nhiều bộ hạ không muốn chịu nhục mà tự sát, một ít thì lựa chọn đầu hàng, trong đó liền bao gồm Thượng Quan gia thanh danh hiển hách.

Liễu Sương phỏng chừng cũng không để bụng cái gì dư nghiệt tiền triều, trực tiếp dùng những văn thần võ sĩ đầu hàng kia, Thượng Quan Vũ vẫn như cũ kế thừa chức vị lúc trước, hắn đúng là có năng lực, mau chóng thăng quan, địa vị quyền lợi cũng so với thời trước cao hơn rất nhiều, trong lúc nhất thời rất nhiều triều thần đều tới nịnh bợ hắn.

Ma vực mỗi ngày vốn có thói quen tảo triều nghị sự, nhưng từ lúc Thẩm Kỳ Khi tới đây, Liễu Sương đã trực tiếp hủy bỏ lâm triều, ngày ngày cùng Thẩm Kỳ Khi triền miên ngủ nướng, Thượng Quan Vũ làm một người dốc lòng vì sự nghiệp, quả thực xem ở trong mắt gấp ở trong lòng.

Hắn vốn khinh thường Liễu Sương nữ tử yếu đuối đảm nhiệm địa vị Ma chủ, không ngờ tới đối phương không chỉ có thực lực siêu quần, đầu óc thông tuệ, còn quản được thủ hạ nghe răm rắp, trong đó thế nhưng có cả nhi tử của Tư Đồ Trì Hành là Tư Đồ Vân. Bởi vậy hắn không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác.

Kế vị tới nay, Liễu Sương không giống mấy đời Ma chủ trước kia, say đảo hậu cung bét nhè rượu thịt. Tương phản, nàng luôn lẻ loi một mình, trừ bỏ tính cách âm tình bất định, thủ đoạn bạo ngược, còn lại vẫn tiếp thu nghe vào người khác góp ý. Có thể nói, nàng là Ma chủ tốt nhất xưa giờ.

Gần đây Tu Tiên giới suy thoái, nguyên bản là thời cơ tốt đẹp để khai mở biên cương, Liễu Sương lại có thái độ khác thường, không hề động tĩnh. Bỗng dưng nói tìm được tiểu sư muội đã chết ba năm gì đó, thậm chí cả ngày cùng nàng kia pha trộn bên nhau. Ở trong mắt hắn đó là không làm việc đàng hoàng, quả thực biến thành hôn quân!

Thượng Quan Vũ quỳ rạp hai tay, mạnh miệng khuyên: "Ma chủ đại nhân, nghĩ lại, nghĩ lại a! Sống nhờ gian nan phấn đấu, chết bởi an nhàn hưởng lạc, không trừ khử nàng, sau này tất có tai hoạ ngầm!"

Thẩm Kỳ Khi tâm tình phức tạp: Ô hay, không nghĩ tới có một ngày nàng thế nhưng có thể từ pháo hôi nữ xứng thăng cấp thành hồng nhan họa thủy? Một con đường khó mà tưởng tượng......

Liễu Sương trên cao nhìn xuống hắn, chợt cười, nàng nói: "Thượng Quan đại nhân nói có lý."

Thượng Quan Vũ lộ vẻ vui mừng, trong lòng thậm chí dâng lên đắc ý: Xem ra Thẩm Kỳ Khi trong truyền thuyết, đối Ma chủ mà nói cũng không có như vậy quan trọng a!

Hắn ngay từ đầu không dám tới trêu chọc Liễu Sương, nhưng gần đây Thượng Quan gia pha chịu trọng dụng, quyền thế nước lên thì thuyền lên, không khỏi ảo tưởng sức mạnh, tự cho là hiện tại ngay cả Ma chủ cũng phải cho hắn ba phần nhan sắc, cho nên lấy hết can đảm tiến đến yết kiến.

Hắn nhìn về phía hồng nhan họa thủy kia, lại thấy nàng rủ đầu, ánh mắt thương hại mà nhìn mình.

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Xong phim, nghe ngữ khí sư tỷ...... Ngươi thài rồi, châm nến.

———

* Bài hát có thiệt nhe mọi người🫠

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi