TA CÙNG NỮ CHỦ ĐỀU THẬT THƠM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngươi gạt ta!" Thẩm Kỳ Khi xoay người, nhất thời nổi hứng nhập diễn, híp mắt tà mị cười, "Nữ nhân, là ai cho ngươi dũng khí, dám gạt ta?"

Liễu Sương liếc nàng một cái, "Học từ ngươi, kẻ lừa đảo."

Thẩm Kỳ Khi kinh hãi, tức khắc chột dạ rủ mắt, cười gượng nói: "A ha ha ha sư tỷ ngươi thật để tâm nha, thả tim thả tim. Mà nơi này rộng rãi thật đấy, sao không có người nào hết?"

Nàng vụng về nói sang chuyện khác, Liễu Sương săn sóc cũng không có vạch trần, chỉ nói: "Ngươi nhìn kỹ lại xem."

Thẩm Kỳ Khi đỏ bừng mặt, từ trong ngực nàng ngượng ngùng đứng vững gót chân.

Quan sát kỹ mới thấy trước mắt có một toà cung điện màu đen thật lớn, từ mái vòm to rộng đến bích hoạ trên tường đến sàn nhà trơn nhẵn, gạch ngói đều là màu đen. Một màu đen tuyền vô tận như màn đêm che kín mỗi một góc cung điện.

So với tầng thứ nhất, tầng cuối cùng này đặc biệt yên tĩnh.

Chợt không biết giẫm phải cái gì dưới chân, nhão dính dính, bốn phía còn lơ lửng nổi lên một mùi vị cũ xưa lạ lùng.

Hai người theo đại môn hé mở đi vào chính điện, chỉ thấy ở giữa điện bày một cái lậu khắc khổng lồ màu đỏ sậm.

Ánh mắt Thẩm Kỳ Khi ngưng trọng, cũng không biết vì cái gì, càng tới gần, nàng càng cảm thấy không thoải mái khi nhìn cái lậu khắc này.

Màu đỏ sậm bao bọc lấy mặt ngoài thoạt nhìn vô cùng bẩn, nhão nhão, vừa ướt vừa hôi, bên trong như là chứa đựng cái gì dơ bẩn, làm dạ dày nhộn nhạo muốn nôn.

Cái gọi là lậu khắc, kỳ thật chính là một loại công cụ tính giờ thời cổ đại, hình dạng cầu thang, trên mỗi bậc thang là một cái thùng nước, tên khoa học đồng hồ nước. (Một chiếc hồ bằng đồng dùng đo thời gian bằng nước nhỏ giọt rỉ ra)

Trên hồ đồng có cắm phù tiễn là một cái que dài hình mũi tên có khắc vạch, nổi trên mặt nước trong hồ. Nước trong hồ đồng chảy vào, phù tiễn liền sẽ hiện lên theo mực nước. Khi nước trong hồ đồng vơi dần do thẩm lậu ra ngoài thì số khắc trên que chỉ thị cũng giảm dần. Lúc hồ trên cạn nước, người ta trút hết nước hồ dưới lên, cứ thế. Người thời xưa đếm số khắc sẽ biết được giờ giấc, tương đối chuẩn xác.

Thẩm Kỳ Khi nuốt nuốt nước miếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Liễu Sương rủ mắt xem nàng, bỗng nhiên nói: "Không đi qua xem?"

Thẩm Kỳ Khi xua xua tay, lý trí mách bảo phải giữ khoảng cách: "Không, không đi."

Ai biết bên trong có cái quỷ gì a!

Liễu Sương cười khẽ, ánh mắt lại trầm trọng. Nàng tiến lên, tuỳ tiện nhấc ngược tiễn hồ.

Lộc cộc lộc cộc, trong thùng to bỗng nhiên lăn ra một vật thể máu chảy đầm đìa.

Thẩm Kỳ Khi ngây dại.

"Ngươi......" Giọng nàng phát run, "Ta......"

Đó là đầu người.

Hơn nữa còn là một cái đầu người còn sống, ngã xuống đất, lộ ra mặt cắt huyết nhục mơ hồ, đôi mắt xám ngoét lườm lườm nhìn Thẩm Kỳ Khi.

Xuyên thư tới nay lâu như vậy, Thẩm Kỳ Khi đã nếm trải đủ loại hình ảnh khủng bố R-18G, đã cùng tử thi tiếp xúc gần gũi, nàng thậm chí cảm thấy trực diện thi thể không tính là cái gì.

Nàng sở dĩ sẽ kinh ngạc, không phải bởi vì sợ hãi, hoàn toàn là bởi vì trên khối đầu này thế nhưng không chỉ mọc ra một cái mặt người!

Tỉ mỉ nhìn lại....Thế nhưng tổng cộng có bảy tám khuôn mặt, lung tung rối loạn, như là bị mạnh mẽ khâu vá một cách lộn xộn, mỗi một ngũ quan đều là vặn vẹo, chen chúc trồi lên.

...... Chợt nhìn tới, hội chứng sợ lỗ dày đặc liền muốn phát tác.

Liễu Sương nhìn về phía nàng, tựa hồ đang dò hỏi cảm nghĩ của nàng sau khi xem, "Như thế nào?"

Thẩm Kỳ Khi không muốn tiếp tục xem, khách quan mà đánh giá: "Thứ này trông cũng thật lạ kỳ độc đáo."

Khối đầu kia nhìn chằm chằm nàng, có một cái miệng trên đó bỗng chốc hô lớn: "Thẩm Kỳ Khi!"

Mấy cái miệng khác tức khắc kích động lên, phía sau tiếp trước: "Thẩm Kỳ Khi......"

"Thật là nàng!"

"Nàng thế nhưng còn sống???"

Thẩm Kỳ Khi giây trước hoang mang, giây sau vui vẻ nói: "Ngươi...... Các ngươi nhận thức ta? Chẳng lẽ ta đã nổi danh đến mức không ra khỏi cửa mà phạm nhân cũng sẽ nhận thức?"

Khối đầu nghe vậy cười vang, không khí trong điện ngoài điện tràn ngập sung sướng.

Mấy khuôn mặt đều đồng thời khặc khặc cười quái dị, thể nghiệm nghe nhìn có thể nói phi thường chấn động.

"Ngươi còn không có nhìn ra chúng ta là ai?"

Thẩm Kỳ Khi quay đầu, nói với Liễu Sương ở bên cạnh, "Thật xấu, ta thật sự không muốn nhìn. Sư tỷ, ta có thể đi trước không?"

Liễu Sương đáp hờ ngón tay sau cổ nàng, "Đừng nóng vội, chờ một chút."

Thẩm Kỳ Khi thành khẩn nói: "Ta sai rồi, ta không nên dối gạt ngươi. Nếu ta có tội, thỉnh dùng pháp luật trừng phạt ta, không cần dùng đồ vật xấu xí này ô nhiễm đôi mắt ta."

Khối đầu muốn cạn lời, "...... Ngươi cái đồ nhãi ranh, ba năm không thấy, vẫn cứ như thế vô lễ!"

Ơ, ngữ khí quen thuộc này......?

Thẩm Kỳ Khi mở to mắt cố nhìn, lúc này mới giật mình hết hồn.

"Nam Minh lão nhân?!"

Khối đầu cổ quái cười to: "Đều nói quý nhân hay quên sự, hoá ra các hạ vẫn chưa quên mất ta, vinh hạnh a."

"Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng mỉa mai cà khịa." Thẩm Kỳ Khi ngồi xổm xuống đánh giá hắn, gương mặt các tiên nhân chỉnh chỉnh tề tề mà bày ở mặt trên, không khỏi trào phúng nói, "Ba năm thời hạn đã đến, các hạ hiện giờ như thế nào biến thành bộ dáng quỷ dị này?"

Một thanh âm khác mềm nhẹ vang lên: "Ngươi không bằng hỏi một chút Ma chủ đại nhân bên cạnh ngươi."

Thẩm Kỳ Khi nghe ra đó là Nguyện Vọng. Giữa mớ hỗn độn, gương mặt trống rỗng nằm trong góc nhỏ, tựa như một bức tranh đa sắc có một góc lại quên tô màu, dị thường thấy được.

Nàng kéo tay áo Liễu Sương, "Sư tỷ?"

Liễu Sương không đáp, mặt vô biểu tình mà nhìn khối đầu trên mặt đất.

"Nếu nàng không muốn thì để ta trả lời." Một thanh âm bén nhọn cười lạnh, "Ba năm trước đây, trên đỉnh dao đài, từ khi ngươi chết ở nơi đó...... Toàn bộ Thiên giới, bị nàng quấy đến nghiêng trời lệch đất!"

"Ngươi chết đã bao lâu, chúng ta liền bị nàng tra tấn bấy lâu!"

Một thanh âm khác phụ họa: "Không sai! Ngươi là không có nhìn đến, nàng tựa như người điên, truy hỏi nơi ngươi rơi xuống, không chiếm được đáp án, liền đem tất cả chúng ta......"

Lời còn chưa nói xong, một viên tròng mắt của hắn đã đột ngột bị bóp nát.

Khối đầu bộc phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết nghẹn ngào, rồi sau đó lại cười ha hả: "Ha ha ha...... Ta còn nhớ rõ khi đó, nàng đỏ mắt hỏi " Thẩm Kỳ Khi đi nơi nào? ", chúng ta hết lần này đến lần khác cho nàng, Thẩm Kỳ Khi đã sớm hồn phi phách tán, rốt cuộc không về được! Liễu Sương lại không tin, nhốt chúng ta vào tầng chót hắc ngục, mỗi ngày đều tới hỏi một lần, hỏi không ra đáp án liền giết một người, cuối cùng còn đem tứ chi của chúng ta khâu lại bên nhau...... Đây là vì cái gì ngươi nhìn đến chúng ta xấu xí như thế."

"Nàng hỏi suốt ba năm, nghĩ mọi cách tìm về hồn phách của ngươi...... Đáng tiếc cho dù nàng nhớ mải không quên, trước sau một chút tiếng vọng đều không có."

Thẩm Kỳ Khi đứng yên, không nhúc nhích lắng nghe.

Liễu Sương cất giọng âm trầm, yết hầu gằn ra từng chữ, "Câm miệng."

"Vì sao không cho ta nói? Hay là ngươi sợ hãi?" Khối đầu hơi hơi mỉm cười, "Ngươi sợ hãi cái gì? Sợ nàng biết ngươi đã biến thành một cái kẻ điên?"

Liễu Sương duỗi năm ngón tay, sương đen trong tay áo nháy mắt ngưng tụ thành hắc ưng, chấn cánh như tia chớp mà bổ về phía khối đầu!

Khối đầu bị miệng ưng ngậm lên, không muốn sống mà cười nói: "Thì ra Ma chủ đại nhân thiên hạ vô song cũng sẽ sợ hãi a!"

Màu đỏ lan tràn đáy mắt, bờ môi run rẩy, thần sắc Liễu Sương kề bên vặn vẹo mất khống chế.

Đúng lúc này, một đôi tay từ sau lưng ôm chặt lấy nàng.

Thẩm Kỳ Khi dán cái trán lên lưng nàng, nhẹ giọng gọi: "Sư tỷ."

Hắc khí hung hăng đang cuồn cuộn sôi trào cũng theo đó đình trệ.

Nàng không có trả lời.

Thẩm Kỳ Khi thở ra một tiếng thật dài.

Liền ở vừa rồi, nàng chợt nhớ tới tầng dưới cùng này rốt cuộc dùng để làm gì.

Tầng cuối hắc ngục, đối ứng chính là "dị dạng". Mà dị dạng cũng không phải là làm người trực tiếp biến thành dị dạng, mà là khiến cho tội nhân sinh hoạt ở hoàn cảnh hoàn toàn không có ánh sáng, bế tắc ngũ cảm, lột trừ thần hồn, làm cho làn da khí quan bọn họ dần dần thoái hóa, ở trong không khí thối rữa, cuối cùng dần dần biến thành một loại sinh vật dị dạng.

Tựa như nhân loại sống dưới đường cống ngầm, hàng năm sinh hoạt không có ánh sáng thiên nhiên, thị giác cùng khứu giác dần bị thoái hóa, thậm chí có sự lại giống. (Xuất hiện các gen xưa ban đầu của tổ tiên, như là mọc đuôi)

Mà Liễu Sương, là đem mấy người bọn họ bóp nát lại tái tạo, sống sờ sờ "nhào nắn" thành một thứ đồ vật dị dạng thật sự.

Đại điện này vốn dĩ không phải màu đen, là bị không biết bao nhiêu máu hoàn toàn khô cạn rồi lắng đọng lại nhiễm sắc nâu đen, nhưng dấu vết cũ còn chưa tan đi, đã bị vết máu mới bao trùm, dần dà chồng chất thành màu đen đặc.

Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, nàng khó có thể tưởng tượng Liễu Sương đã vượt qua như thế nào.

Từ lúc cõi lòng còn đầy hy vọng, rồi lần lượt biến thành thất vọng, lại đến tuyệt vọng tột cùng....

Nội tâm đau đớn, Thẩm Kỳ Khi trấn an vuốt vuốt sau lưng Liễu Sương, thanh âm ôn nhu: "Không sao, sư tỷ. Ta hiện tại ở ngay trước mặt ngươi, sẽ không biến mất nữa."

Liễu Sương vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Kỳ Khi ý đồ làm nũng: "Bảo bối, để ý tới ta đi mà. Mau xoay qua để ta hôn một cái!"

Nàng kiên nhẫn chờ đợi. Sau một lúc lâu, Liễu Sương hơi hơi quay đầu, sắc đỏ trong mắt kích động.

Thẩm Kỳ Khi nhanh như chớp bắt lấy cơ hội, chuồn chuồn lướt nước, hôn một cái lên gò má tái nhợt của nàng.

Liễu Sương thật sâu nhìn nàng, biểu cảm hình như có một tia thống khổ.

Trái tim Thẩm Kỳ Khi giống bị bóp chặt, hận không thể phủng nàng trong lòng bàn tay, sờ sờ vuốt ve.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Cho dù ngươi có là kẻ điên, ta cũng thích. Ta thích ngươi, sẽ không để bụng ngươi biến thành bộ dáng gì."

Cánh môi mấp máy, Liễu Sương như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lặng im. Nàng gục đầu xuống, vùi mặt vào sườn cổ Thẩm Kỳ Khi.

Thẩm Kỳ Khi xoa xoa đầu nàng, nhè nhẹ hôn lên vành tai.

Lúc này, khối đầu phá hư không khí, nói: "Woa, hai vị thật đúng là cảm động a."

"Bớt oang oang cái mồm, ngươi đúng là nói nhiều." Thẩm Kỳ Khi ôm Liễu Sương vào trong ngực, hung tợn trừng nó, "Ta còn chưa có truy cứu chuyện các ngươi gạt ta đâu."

"Chúng ta cũng không lừa ngươi. Thân thể ngươi ở thế giới này, vốn là đã hồn phi phách tán." Nguyện Vọng nghi hoặc nói, "Cơ mà nói đến tột cùng, ngươi trở về bằng cách nào?"

Liễu Sương cũng đi theo ngẩng đầu, nặng nề nhìn nàng.

Thẩm Kỳ Khi tạm dừng một lát, không muốn nhiều lời, thuận miệng có lệ: "Ngủ một giấc là đã trở lại."

"Không có khả năng! Ngươi lúc ấy có thể xuyên tới đây, là do chúng tiên gom hết sức lực, nương lực lượng Thiên Đạo mới có thể......" Khối đầu đột nhiên im bặt rồi bật cười, "Ha, ta hiểu được! Thì ra là thế...... Thì ra là thế......"

Thẩm Kỳ Khi chỉ muốn lấp kín miệng hắn: "Thôi xin, mới mở miệng là thành giáo sư biết tuốt. Ngươi lại biết cái gì?"

"Ngươi có phải đem chính mình viết vào trong sách hay không?" Khối đầu cổ quái lại cười rộ lên, "Ha ha ha, thật sự ngu ngốc! Yên ổn làm Thần Sáng Thế thì không làm, cư nhiên cam tâm trở thành một nhân vật trong sách hoàn toàn không có tu vi.... Ngươi có nghĩ tới cái giá phải trả không? Ngươi bỏ hết tất cả đi vào nơi này, lại rốt cuộc trở về không được!"

Liễu Sương yên lặng nhìn nàng, ánh mắt lập loè.

Thẩm Kỳ Khi quan sát tư thái điên cuồng của khối đầu, bình tĩnh mà nói: "Vậy thì có sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi