TÀ DẠ VÔ HỐI

"Nghe nói ngày hôm qua Ngọc phi vừa mới tiến cung, đã chạy đến chỗ Mai phi thị uy rồi."" Một bên ăn táo, một bên chia sẻ tin tức bát quái trong nội cung cho Dạ Hối đang xem sách, Thẩm Ngọc Hạ khó có lúc được thanh nhàn.

"" Mới như vậy đã không có tính nhẫn nại? Xem ra Dạ Hạo Thiên đã đánh giá cao nàng ta."" Dạ Hối đầu cũng không nhấc lên, ánh mắt vẫn đặt trên trang sách.

Đây là sách Khâu phu tử đưa tới, còn đặc biệt dặn dò Dạ Hối nhất định phải xem hết trong thời gian bị cấm túc, may là không phải quá phức tạp, lấy ra giết thời gian không thể tốt hơn.

"Vậy cũng không chắc." Thẩm Ngọc Hạ nhìn phương hướng Ngọc Tề các, cười có chút hả hê:"Theo tin tức từ chỗ Mai phi truyền đến, chỉ sợ người thiếu kiên nhẫn lúc này nhất, là nàng.""

""Ân?"" Dạ Hối cảm thấy hứng thú, đặt quyển sách xuống, ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Ngọc Hạ ngoắc y:"" Đến, Tiểu Ngũ tới đây ngồi.""

Ngồi lên ghế bên cạnh như nàng mong muốn, Dạ Hối tiếp nhận nửa quả táo Thẩm Ngọc Hạ nhét vào trong tay, Thẩm Ngọc Hạ mặt mày hớn hở đem những gì mình biết đều nói cho Dạ Hối:"" Cũng không biết Ngọc phi cùng nàng nói gì đó, sau khi Ngọc phi vừa đi, nàng đã kêu người truyền thái y, nghe nói là lấy không ít dược.""

""Tức đến nỗi sinh bệnh?"" Như vậy Ngọc phi kia thật sự là có bản lĩnh.

"Làm sao có thể." Thẩm Ngọc Hạ buồn cười liếc y. Dạ Hối chung quy luôn yêu thích đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ đơn giản nhất, không phải y ngu ngốc, mà là y ngại phiền toái.

Thẩm Ngọc Hạ rót một chén trà đặt ở trước mặt Dạ Hối, có chút phiền muộn nói:"" Mai Phi lần này chỉ sợ là chết chắc, chiêu này của bệ hạ cũng thật là độc ác!"

Những nữ nhân trong hậu cung này, tuy Thẩm Ngọc Hạ nói các nàng rất phiền, nhưng cùng là thân nữ nhân, nàng hiểu rõ sự khó xử của bọn họ, cho nên thời điểm nàng xem cuộc vui thì xem đến chính đáng, khi rảnh rỗi sẽ vì những nữ nhân này mà cảm thấy đáng thương.

"?" Dạ Hối khó hiểu nhìn nàng. Ý định của Dạ Hạo Thiên y cũng chỉ biết đại khái mà thôi, Thẩm Ngọc Hạ như thế nào lại biết?

Thấy y vẻ mặt nghi hoặc, Thẩm Ngọc Hạ cười, vốn định sờ sờ đầu y, lại bị Dạ Hối tránh được, Thẩm Ngọc Hạ không để ý, nói với Dạ Hối suy đoán của nàng:"" Tâm tư Hoàng thượng ta tuy không hiểu rõ lắm, nhưng ta cũng biết Tề quốc và U quốc gần đây đều không an phận, theo tính tình của hắn thời điểm này để Ngọc phi tiến cung, đã nói rõ... " Nàng chưa nói câu kế tiếp, chớp mắt nhìn Dạ Hối, dường như đối với bộ dạng biết rõ hết thảy của mình, chỉ sợ Dạ Hối hiểu sai, Thẩm Ngọc Hạ giải thích:"" Trừ ngày hắn tuyên thánh chỉ, ta chưa từng cùng hắn nói chuyện a, ngươi đừng nghĩ lung tung."" Hắn kia, đương nhiên là nói Dung Thanh.

Dạ Hối cũng không cho là đúng, y nói:"" Hắn không dám."" Không được sự cho phép của Dạ Hạo Thiên, Dung Thanh làm sao có thể tùy tùy tiện tiện đem loại chuyện này nói cho người khác biết, dù người kia có là Thẩm Ngọc Hạ đi chăng nữa.

Đúng vậy, tốt xấu gì thì cũng là người đứng đầu hậu cung, Dạ Hạo Thiên không có khả năng đem tất cả chăn đệm tốt nhất cho nàng, trong phạm vi Dạ Hạo Thiên cho phép, Thẩm Ngọc Hạ khẳng định cũng có tin tức cùng nhân mạch của mình. Hơn nữa tuy nói là giả, nhưng tốt xấu cũng là phu thê nhiều năm trên danh nghĩa với Dạ Hạo Thiên, nàng ít nhiều cũng hiểu rõ hắn hơn người khác.""

Dạ Hối gật gật đầu, hào phóng thừa nhận suy đoán của nàng:"Tề quốc muốn làm loạn."

"A!" Thẩm Ngọc Hạ lấy tay che miệng, khẽ kinh hô, nhìn quanh bốn phía, lại gần Dạ Hối, nhỏ giọng hỏi thăm: "Đã sắp đánh nhau?"

"" Đại khái đi.""

Trả lời nước đôi, Dạ Hối rủ mi mắt uống mấy ngụm trà, lại nhớ tới bàn học đằng sau.

Cầm lấy sách, nhưng một chữ cũng không xem vào đầu.

Trước mặt hiển hiện thần sắc phức tạp của Dạ Hạo Thiên vào đêm hôm đó, y vẫn luôn suy nghĩ, Dạ Hạo Thiên có phải là có lời muốn nói với mình phải không? Là khó có thể mở miệng hay là không đành lòng mở miệng?

Dạ Hối không biết vì cái gì Dạ Hạo Thiên lại chọn thời điểm này mà động đến Mai Phi, y không phải vẫn luôn đem những chuyện này trở thành lạc thú mà xem sao?

Tuy Dạ Hối xác thực rất chán ghét đám nữ nhân trong hậu cung... Dạ Hạo Thiên lợi dụng Tề Thủy San để thanh lý hậu cung, với hắn mà nói có chút hành động hơi dư thừa, nhưng tóm lại so với chính hắn ra tay thì nhân từ hơn.

Dạ Hạo Thiên đang chậm rãi thay đổi, biết rõ phương thức làm việc của hắn, lại không biết mục đích của hắn.

Cái này khiến cho nội tâm Dạ Hối luôn tồn tại loại sợ hãi nhàn nhạt.

"Tiểu Ngũ?"

Thấy sách trên tay y cả buổi cũng không lật qua một tờ, Thẩm Ngọc Hạ cảm thấy có chút kỳ quái, liền gọi y một tiếng.

"Ân?" Ngẩng đầu, mờ mịt trong mắt tán đi, Dạ Hối hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

""Ngươi không sao chứ?"" Thẩm Ngọc Hạ đánh giá y, trong mắt hơi lo lắng:"" Sao đột nhiên lại xuất thần?""

"Không có việc gì, chỉ là đang tự hỏi một vài vấn đề."Dạ Hối điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ánh mắt, lật trang sách, hỏi nàng: "Còn có chuyện gì sao?"

Thẩm Ngọc Hạ khoát khoát tay: "Không có việc gì, ngươi chuyên tâm đọc sách a, ta không quấy rầy nữa.""

""Được."" Dạ Hối gật gật đầu.

Y tập trung chuyên tâm đọc sách, không biết Thẩm Ngọc Hạ ngồi một bên vẫn luôn chống cằm quan sát y.

Cũng không thể trách nàng cảm thấy kỳ quái, nàng cảm giác, gần đây Dạ Hối tựa hồ thích ngẩn người, lúc viết chữ đọc sách, hay khi uống trà, thậm chí ngay cả lúc ăn cơm, luôn thấy Dạ Hối xuất thần.

Thoạt nhìn, giống như là có rất nhiều tâm sự, Thẩm Ngọc Hạ đã từng thử nói bóng nói gió qua, nhưng Dạ Hối căn bản không có ý định nói ra, mặc kệ nàng tỏ vẻ như thế nào, Dạ Hối một chữ cũng không tiết lộ.

Có đôi khi nghĩ đến, Thẩm Ngọc Hạ cảm thấy có chút khổ sở.

Nàng nhìn hài tử này lớn lên, tuy nói so với những người khác thì thân với nàng hơn, nhưng chung quy vẫn cách một tầng gì đó. Mà loại cảm giác này, nàng chưa bao giờ nhận thấy nó xuất hiện giữa Dạ Hạo Thiên và Dạ Hối.

Thẩm Ngọc Hạ không muốn thừa nhận, vừa rồi nàng có chút ghen tị, sau khi nàng hồi phục tinh thần thì liền chứng kiến bóng lưng quật cường của Dạ Hối cô đơn chiếc bóng ngồi thẳng tắp ở chỗ kia, từ từ biến thành đau lòng.

Bệ hạ định lạnh nhạt với đứa nhỏ này đến khi nào? Mặc dù là tốt cho y, nhưng quá trình này, thật sự khiến người xem quá khó để tiếp thu.

Chung quy nên làm chút gì đó, nghĩ nghĩ, Thẩm Ngọc Hạ đứng dậy, sửa sang lại dung nhan, đi tới cửa.

"Nương nương?" Vân Hà chạy ra đón.

Thẩm Ngọc Hạ phân phó nàng, nói: "Đi ngự thiện phòng giúp bản cung mang một chén tổ yến tới.""

""Người đây là?""

Nhìn về phía đại điện vàng son lộng lẫy, Thẩm Ngọc Hạ cười đoan trang mà dịu dàng:"" Bản cung muốn mang cho Hoàng Thượng.""

"Cái này... Không tốt lắm đâu..." Vân Hà thấy hơi khó xử. Nên biết rằng nếu Dạ Hạo Thiên không truyền chỉ, Thẩm Ngọc Hạ sẽ không chủ động đi tìm hắn, chuyện này là lần đầu tiên.

"Sợ cái gì?" Nhìn nàng một cái, Thẩm Ngọc Hạ ý hữu sở chỉ (*) nói:"" Bản cung có chút vấn đề muốn thỉnh giáo hoàng thượng, đi thôi.""

(*) lời ít ý nhiều

"Vâng." Thấy nàng kiên trì, Vân Hà cũng không nói gì thêm.

""Ngươi định làm gì?"" Dạ Hối nghe thấy nàng phân phó, ngẩng đầu lên hỏi.

Y nhìn Thẩm Ngọc Hạ, hơi chần chừ nói:"" Lúc này đi tìm hắn sẽ không tốt.""

Tề Triệu Tường còn chưa đi, Tề Thủy San lại vừa mới tiến cung, Dạ Hối vẫn còn đang bị cấm túc, mà Thẩm Ngọc Hạ hiện tại nếu có cử động nhỏ, sẽ làm cho người khác chú ý.

Thấy trong mắt y là thần sắc lo lắng, Thẩm Ngọc Hạ rất cao hứng, an ủi:"" "Đừng lo lắng, ta chỉ là đi gặp hắn, hơn nữa Tề Thủy San  mới tiến cung, có một số việc ta muốn tự mình đi hỏi rõ thái độ của hắn, mới xử lý tốt.""

Nghĩ nghĩ cũng thấy nàng nói không sai, dù sao cũng là sự tình ở hậu cung, Thẩm Ngọc Hạ nếu như cái gì cũng không biết, cũng không tốt lắm, y gật gật đầu, nói:"" Vậy ngươi cẩn thận.""

Y nói thêm một câu, dù sao cũng là đi tìm Dạ Hạo Thiên, có thể xảy ra chuyện gì, nhưng y vẫn dặn dò, làm cho Thẩm Ngọc Hạ phi thường vui vẻ.

""Được, ta đi rồi trở về, đừng lo lắng.""

""Ân.""

Dạ Hối vốn cũng không lo lắng, nhưng không nghĩ tới lúc Thẩm Ngọc Hạ trở lại, sắc mặt không tốt lắm, như là gặp phải chuyện gì đó rất kinh hãi.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Nhìn nàng được Vân Hà dìu vào cửa, bước chân cũng không quá ổn định, vẻ mặt Dạ Hối biến sắc:"" Cảnh An, đi mời thái y.""

"Không cần, ta không sao." Không nghĩ tới Thẩm Ngọc Hạ lại cự tuyệt, nàng có chút phức tạp liếc nhìn Dạ Hối, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, phân phó Vân Hà:"" Dìu ta vào phòng, không cần gọi thái y, ta nằm một lúc là tốt rồi.""

""Vâng."" Vân Hà lắc đầu với Dạ Hối, ý là y yên tâm một chút đừng nóng nảy, liền cùng Lục Khởi cẩn thận dìu Thẩm Ngọc Hạ tiến vào phòng ngủ.

Một lúc sau, hai người đều đi ra, đóng cửa phòng lại.

""Xảy ra chuyện gì?"" Lông mày Dạ Hối nhíu lại. Y lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng không tỉnh táo này của Thẩm Ngọc Hạ.

""Nô tỳ cũng không biết, nương nương sau khi từ ngự thư phòng đi ra sắc mặt đã không được tốt lắm, nô tỳ muốn thỉnh thái y đến xem, nương nương lại cự tuyệt."

Dạ Hối hỏi: "Nàng có nói với hai người các ngươi chuyện gì nữa không?""

Hai người nhất tề lắc đầu:"" Không có, nương nương nói một câu không cần gọi thái y, thì không nói gì nữa.""

Vân Hà theo bên người Thẩm Ngọc Hạ đã lâu, hiểu thấu nàng, cũng biết Thẩm Ngọc Hạ không bao giờ gạt Dạ Hối cái gì, vì vậy đánh bạo cẩn thận dè dặt nói ra suy nghĩ của chính mình:""Nô tỳ cảm thấy, có thể là bệ hạ với Hoàng hậu nương nương nói cái gì đó, mới khiến nương nương... ""

Nàng cắn môi, có chút bất an nhìn Dạ Hối liếc, Dạ Hối khoát khoát tay, "Không có việc gì, các ngươi đi xuống trước đi, ta đi xem nàng."

"Vâng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi