TA ĐI RỒI

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

11.

"Có phải rất đau không " Tôi thu liễm cảm xúc của mình, ngồi ở đầu giường em ấy, nhìn em ấy từ từ mở mắt.

Đại khái là vừa tỉnh, em ấy còn có chút bối rối, không kịp phản ứng tôi đang nói cái gì, theo bản năng nói thật, giọng thấp như lẩm bẩm: "Đau."

Sắc mặt Chu Tri Viễn tái nhợt, không có chút huyết sắc. Lúc em ấy nói ra những lời này lông mày còn có chút nhíu nhẹ lại, môi cũng trắng bệch, giống như sẽ rời đi bất kì lúc nào, yếu ớt giống như một tờ giấy trắng.

Tôi đưa tay nắm lấy cổ tay gầy trơ xương của em ấy, cảm thụ được mạch đập đều đặn cùng xương cốt có chút đau bên dưới.

Ngồi xổm bên ngoài phòng bệnh hồi lâu, tôi suy nghĩ rất lâu, cảm xúc nhiều lần phập phồng lên xuống, đến lúc chân chính muốn hỏi đến miệng và đưa ra quyết định này, lại bình tĩnh đến không ngờ.

Tôi cụp mắt xuống và nói bằng giọng điệu gần như bình tĩnh mà tôi chưa từng nghĩ đến, nói: "Chúng ta không chữa bệnh nữa, được không em? "

Lúc hỏi lời này, trong lòng tôi vẫn treo lơ lửng, tảng đá treo trên kia đã rơi xuống, phát ra một tiếng đập nặng nề.

Tôi không nghĩ đến những khả năng khác, vì vậy những câu hỏi được thốt ra giống như một lời khẳng định.

Em ấy nằm trên giường bệnh màu trắng,  lặng lẽ nhìn tôi, con ngươi đen láy ôn hòa, bên trong hàm chứa cảm xúc phức tạp đến mức tôi không hiểu nổi.

Không hiểu sao, trong nháy mắt này tôi đột nhiên cảm thấy chán ghét màu trắng.

Tất cả đều mang tử khí nặng nề, khiến em ấy trở nên vô hồn, trong phòng bệnh yên tĩnh trống rỗng này, tôi cảm thấy sợ hãi cùng kinh hãi.

" Anh ơi " em ấy giơ tay lên, chạm nhẹ vào mặt ở bên phải của tôi, giống liều thuốc an thần trấn tỉnh tôi. Giọng của em ấy giống như ma lực, xoa dịu trái tim bồn chồn của tôi rất kỳ diệu: " Anh đừng sợ như vậy ".

"Đừng khóc." Khóe miệng em ấy kéo lên một nụ cười, nhàn nhạt, lại nói: "Em không phải không có việc gì sao? ".

Khi nghe em ấy nói như vậy, tôi nhận ra tôi đã khóc.

Tôi cảm thấy chật vật và xấu hổ, quay mặt, muốn tránh ánh mắt của em ấy, hành động nửa chừng liền dừng lại, bởi vì em ấy nói: "Em muốn đi ra ngoài đi dạo, được không anh?".

Ánh đèn trong phòng bệnh trắng tinh, chiếu lên gương mặt vốn không có khí sắc gì của em ấy, càng lộ ra vài phần không có sức sống mà tôi không muốn nhìn thấy.

Lúc ở chung với tôi, ngoại trừ muốn gặp lại Tống Phi lần cuối, em ấy cho tới bây giờ chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với tôi.

Đây là lần thứ hai em ấy nói với tôi từ "muốn", vì vậy bất cứ điều gì, tôi sẽ đồng ý với em ấy.

Tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của em ấy, một lúc lâu sau đó từ cổ họng phun ra một câu trả lời: "Được."

Tôi cũng như em ấy, cảm thụ được độ cong ở khóe môi, ở trong con ngươi trong suốt của em ấy nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

Không khí yên tĩnh, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, tôi nghe thấy hơi thở của em ấy, cũng nghe thấy bản thân mình nói: "Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, muốn đi đâu cũng được."

12.

Sau khi xác định không điều trị nữa, tôi đã rất ngạc nhiên cảm thấy điều này thực sự rất tốt.

Sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng để sống, tâm tình bình thản, điều này thực sự vui vẻ và thoải mái hơn là lúc nào cũng lo lắng về nó.

Thân thể Chu Tri Viễn không đủ khỏe để đi lại quá xa, phần lớn thời gian em ấy đều ở hậu viện trồng hoa, phơi nắng.

Trong vườn có làm một chiếc xích đu, phơi nắng tới mệt còn có thể nằm ngủ. Em ấy nói tôi coi em như một đứa trẻ và cho rằng xích đu rất ấu trĩ. Nhưng trên thực tế, thân thể thành thật hơn miệng, nằm lên đó bất cứ khi nào có thời gian.

Em ấy không thích chơi điện thoại di động lắm, em ấy cảm thấy đã xóa sạch danh bạ tất cả mọi người xung quanh, cho nên điện thoại di động cũng mất đi ý nghĩa tồn tại.

Chỉ là gần đây em ấy lại bắt đầu đảo ngược, tinh lực tốt hơn một chút liền giơ điện thoại di động ghi hình, sẽ tiến đến bên cạnh tôi, từng tiếng từng tiếng gọi tên tôi.

Những ngày như vậy rất bình thản và ấm áp, giống như tôi đã có một giấc mơ đẹp nhưng ngắn ngủi.

Tôi biết rõ rằng đây chỉ là biểu hiện của mặt biển tĩnh lặng ẩn dưới là những con sóng dữ dội. Tất cả những gì Chu Tri Viễn làm đều là vì sắp ly biệt mà trải chăn.

Em ấy đang cố gắng hết sức để giữ lại cho tôi thứ gì đó, làm sao tôi có thể không nhận ra chứ.

Tôi biết, càng biết, mới càng không có cách nào ức chế được nỗi chua xót trong lòng.

Em ấy quá tốt, tốt đến nỗi tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để giữ em ấy ở lại.

+

Nhưng tất cả những điều tôi có đều không đáng giá, căn bản không đổi được mạng của em ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi