TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Lên bất hệ chu, Lưu Thanh Sơn đứng dậy vẫy tay đón ta, luống cuống làm đổ ấm trà, vừa phủi quần áo vừa nhìn ta ngại ngùng nói: "Chương nhị tiểu thư."

Ta gật đầu với hắn, nhìn vết nước loang lổ trên áo bào của hắn, nói: "Ngài, hay là về thay quần áo đi?"

Hai tay hắn xua xua, lộ ra nụ cười gượng gạo: "Không sao."

Hắn sinh ra khôi ngô lực lưỡng, một loạt động tác lại mang theo vẻ trẻ con ngây ngô.

"Thu Hà tiểu thư, nàng đẹp hơn trong tranh nhiều." Cẩn thận nói xong câu này, sắc mặt hắn bỗng chùng xuống.

Im lặng một lúc, hắn thở dài nói: "Lưu mỗ không biết mình có phúc phận gì, được may mắn bàn chuyện hôn sự với Thu Hà tiểu thư, người như Thu Hà tiểu thư, xứng đáng được nâng niu chiều chuộng, Lưu mỗ thật sự không xứng. Hôm nay thật thất lễ, Lưu mỗ xin cáo lui trước."

Chưa để ta kịp phản ứng, hắn đã đứng dậy, vén áo bào rời đi.

Cảm xúc khó tả dâng lên từ sâu thẳm trong lòng, ta ngơ ngác nhìn mặt hồ, trong lòng vừa buồn vừa ấm áp.

Không biết qua bao lâu, trên mặt hồ vang lên tiếng nhạc cụ du dương, một chiếc nhà thuyền tinh xảo bốn góc buộc chuông đồng từ giữa những lá sen lướt tới.

Nhà thuyền dừng lại bên cạnh bất hệ chu, hai cô nương dìu nhau xuống thuyền, một cô nương áo hồng thanh âm trong trẻo nói: "Thuyền lắc làm ta đau đầu, muốn nôn, biểu ca đúng là rảnh rỗi, cứ phải đi ngắm sen gì chứ."

Một cô nương áo tím lạnh lùng nói: "Hôm qua chẳng phải muội nói muốn đến hái sen sao?"

Hai người họ ngồi xuống trước mặt ta, nhìn cách ăn mặc, hẳn là phu nhân của nhà giàu có nào đó.

Ta quay đầu lại từ chiếc nhà thuyền thần bí tinh xảo kia, Ngô Trọng Khang dẫn theo nha hoàn đến trước mặt ta: "Chương nhị tiểu thư."

Ngô Trọng Khang không gầy như trong tranh, cũng không cao như trong tranh.



Chưa kịp nói chuyện được mấy câu, nha hoàn của hắn bỗng nhiên lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán hắn.

"Chương nhị tiểu thư không biết, công tử nhà chúng ta sợ nóng." Nha hoàn kia e lệ mở miệng, khép nép hành lễ với ta: "Mong Chương nhị tiểu thư đừng trách tội."

"Thôi." Ngô Trọng Khang xua tay, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Bản công tử không nóng, đừng làm vậy nữa."

Ta đoán, nha hoàn này có lẽ còn là thông phòng, liền thuận miệng hỏi một câu.

Ngô Trọng Khang có vẻ khó xử, thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chịu nói thật: “Không phải, nàng ấy là đại nha hoàn bên cạnh vong thê, từ khi thê tử qua đời, vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc Dục ca nhi. Mẫu thân ta vẫn có ý, đợi tân phu nhân vào cửa, sẽ nâng nàng ấy làm di nương.”

“Nếu là chuyện nhà của Bình Xương hầu phủ, thì không cần phải nói với một người ngoài như ta.” Ta thản nhiên đáp.

“Chương tiểu thư, ý cô là gì? Cô sắp sửa là nhị thiếu phu nhân của Bình Xương hầu phủ chúng ta rồi.”

Ngô Trọng Khang còn chưa lên tiếng, nha hoàn của hắn đã vội mở miệng: “Cô chỉ là thứ nữ, được làm chính thê của nhị thiếu gia chúng ta đã là… chẳng lẽ cô còn chướng mắt nhị thiếu gia chúng ta?”

Lời phản bác còn chưa kịp thốt ra, nữ tử áo phấn hồng phía sau đã “bốp” một tiếng đập bàn đứng dậy: “Nha hoàn nhà ngươi thật là không biết xấu hổ, ngươi chỉ là một nha hoàn thì dựa vào cái gì mà chỉ trỏ người khác, cũng không sợ mất mặt.”

Nữ tử áo tím muốn kéo cũng không kéo lại được, nữ tử áo phấn hồng ba bước làm hai sải đến trước mặt ta, chỉ vào mũi Ngô Trọng Khang mắng: “Cô nương người ta dung mạo xinh đẹp, ngươi thử nhìn lại cái bộ dạng xấu xí của ngươi xem, thật là làm người ta thấy buồn nôn.”

“Ngươi là ai?” Nha hoàn kia gấp gáp: “Công tử nhà chúng ta chính là nhị thiếu gia của Bình Xương hầu phủ đấy.”

“Ngữ Dung, Hận Ngọc, hai người các nàng chỉ giỏi gây chuyện cho ta.” Ân Cửu Dật tay cầm quạt xếp, thong thả bước đến.

Nhìn thấy người đến, Ngô Trọng Khang ánh mắt chấn động, kéo nha hoàn quỳ xuống: “An Vương gia, tiểu nhân có mắt không tròng, đắc tội Vương phi và trắc phi, xin Vương gia thứ tội.”



Nha hoàn run lẩy bẩy, rồi ngã nhào lên người Ngô Trọng Khang.

“Thôi được rồi.” Ân Cửu Dật liếc nhìn người dưới đất, ném quạt xếp lên bàn, giọng điệu không cho phép kháng cự: “Mang theo nha hoàn của ngươi mau chóng rời khỏi đây.”

20

Lúc này, bầu trời là một mảng lớn ánh hoàng hôn.

Ân Cửu Dật chèo thuyền nhỏ len lỏi giữa những lá sen, ngồi trên thuyền, xung quanh đều là hương sen thoang thoảng: “Hai nàng ấy tính tình trẻ con, đã làm náo loạn lễ xem mắt của nàng, ta thay mặt hai nàng ấy xin lỗi nàng.”

“Không sao, còn phải cảm ơn Vương phi và trắc phi đã bênh vực ta.”

Nghĩ đến đây, ta lại nói: “Vương gia bỏ Vương phi và trắc phi lại mà cùng ta du ngoạn trên hồ, chẳng sợ người ta nói ra nói vào sao?”

Hắn mỉm cười, trong mắt một vẻ ung dung: “Minh Châu cô nương cũng không sợ, bản vương có gì phải sợ?”

Hắn sinh ra đã đẹp, ai có thể từ chối lời mời của mỹ nhân cơ chứ?

Thuyền nhỏ lắc lư dừng lại giữa đầm sen vắng vẻ, mấy đôi uyên ương kêu lên, vỗ cánh bay đi.

“Uống rượu không?” Ân Cửu Dật đưa túi rượu bên hông cho ta.

Ta nhận lấy túi rượu, ừng ực uống mấy ngụm lớn.

Ân Cửu Dật khẽ cười, sau đó từ từ nằm xuống.

“Nàng…” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, dường như muốn hỏi điều gì đó, cuối cùng hắn không hỏi gì, chỉ nói: “Từ góc độ này có thể nhìn thấy vân trên mặt sau của lá sen, rất đẹp, nàng muốn thử không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi