TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Hoàng hậu phẩy tay, móng tay đỏ tươi chói mắt: "Cho nó uống đi, cũng để đứa nhỏ này đỡ phải chịu tội."

Tim ta thắt lại, trong nháy mắt hoảng loạn, ánh mắt đề phòng, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, các ngươi muốn làm gì, ta không muốn uống."

"Thật không biết ngươi là ngây thơ hay ngu ngốc, đến giờ còn chưa hiểu sao? Nếu không phải hắn nói cho bổn cung biết, bổn cung làm sao biết được tin này?"

Đúng vậy, ngay cả phụ thân ta cũng không biết, vậy mà Hoàng hậu lại biết.

Nhưng hắn không phải loại người như vậy, ta lắc đầu nói: "Không thể nào, hắn không hề nói với ta, ta không tin."

"Hắn có từng biểu hiện ra một chút vui mừng của người sắp làm phụ thân không?"

Cổ họng nghẹn cứng, ta không nói nên lời.

"Hắn có thường xuyên đến thăm ngươi không?"

Mũi ta bắt đầu cay cay.

Hoàng hậu không buông tha, tiếp tục nói: "Hắn có từng đích thân hứa với ngươi sẽ giữ lại đứa nhỏ này không?"

Nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống thảm, sau khi biết tin ta mang thai, hắn tức giận như vậy, hắn không hề đến phủ Thái phó nữa, càng không nói đến việc hứa hẹn gì với ta.

"Thái tử giữ mình trong sạch, bên cạnh ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có, hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, mới trở thành Thái tử điện hạ được các triều thần ủng hộ. Ngươi cho rằng, hắn sẽ để ngươi sinh hạ đứa nhỏ này, để các triều thần đều biết Thái tử mà họ ủng hộ lại là kẻ vô liêm sỉ như vậy sao? Trong thời gian tuyển tú, tư thông với người khác mà không có hôn ước, hắn sẽ chịu thừa nhận sao?"

"Có lẽ hắn có chút tình cảm với ngươi, nhưng ngươi tự hỏi lòng mình xem, ngươi trong lòng hắn còn quan trọng hơn cả thiên hạ sao?"



Từng câu hỏi như từng nhát búa nặng nề, giáng xuống trái tim đầy thương tích của ta.

Đúng vậy, hắn luôn khinh thường ta, cũng không muốn con của ta.

Hoàng hậu thấy vẻ mặt ta, mỉm cười hiền hòa, tự mình nói tiếp: "Hắn đến Thuấn Bình làm việc, đã đi được năm ngày rồi, hắn không nói cho ngươi biết sao?"

"Thái tử không nỡ tự mình ra tay, trước khi đi đã nhờ ta giải quyết chuyện này giúp hắn. Chỉ cần ngươi uống bát thuốc này, vị trí Thái tử trắc phi chính là của ngươi."

Bà ta bước xuống khỏi ghế phượng, lấy ra một cuộn thánh chỉ đưa cho ta: "Ngươi cũng là người Chương gia, sau này bổn cung và Thái tử đều sẽ không bạc đãi ngươi."

Ta mở thánh chỉ màu vàng ra, đọc từng chữ một, nước mắt rơi lã chã, những giọt nước mắt làm nhòe vài chữ, biến thành những đốm đen nhỏ xíu.

Thì ra là vậy, thì ra là muốn dùng mạng của con ta để đổi lấy vị trí Thái tử trắc phi, thì ra là như vậy.

Lưng ta lạnh toát, lời nói như mọc gai, biến thành những âm thanh vỡ vụn nghẹn lại trong cổ họng: "Ta không muốn, ta không muốn."

Ta không muốn làm Thái tử trắc phi nữa, ta muốn con của ta.

Ta bật dậy chạy ra ngoài.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phatk!" Hoàng hậu tức giận, phẩy tay, thị vệ và ma ma đều xông lên, vây chặt lấy ta.

Hai thị vệ đè ta xuống đất, một ma ma bóp chặt mặt ta, giữ chặt cổ họng ta, thô bạo đổ thuốc vào, trong nháy mắt, vị đắng lan tỏa khắp cổ họng.

Cảm giác nóng rát lan ra khắp mặt, hòa lẫn với nước thuốc trên cằm chảy xuống cổ.



Trước đây ta từng nghĩ rằng chỉ cần gả cho Thái tử thì sẽ không ai bắt nạt ta nữa, ta đã sai quá rồi.

"Ngươi phải hiểu cho Thái tử, hắn cũng không thể muốn gì được nấy."

Hoàng hậu nói với cung nữ bên cạnh: "Cúc Anh, đưa nó về, bảo ca ca nó mời người dạy dỗ quy củ cho nó, sau này như vậy, thật sự là không ra thể thống gì."

Cúc Anh đi theo sau đưa ta ra khỏi cung, ta nắm chặt thánh chỉ bỗng nhiên chạy trên đường trong cung.

"Chương tiểu thư, cô chờ nô tỳ với, trong cung sao có thể lỗ mãng như vậy." Cúc Anh ở phía sau nhỏ giọng gọi.

Nhưng ta không khống chế được bản thân, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, không để ý, vấp ngã, ta ngã nhào xuống đất, thánh chỉ rơi ra.

"Chương thị Thu Hà, ôn lương đôn hậu, phẩm hạnh đoan trang, Trẫm nghe nói rất vui mừng. Nay Thái tử đến tuổi kết hôn, nên chọn hiền nữ sánh đôi. Gặp Chương thị Thu Hà đang tuổi cập kê, xứng đôi vừa lứa với Thái tử, là trời sinh một cặp, để thành toàn chuyện tốt đẹp, đặc biệt ban hôn cho ngươi làm Thái tử trắc phi..."

Thánh chỉ trong tay thật mỉa mai, thật nực cười, ta thở hổn hển, ném thánh chỉ đi, khóc không thành tiếng.

Bụng ta càng lúc càng đau, mồ hôi không ngừng chảy xuống hai bên má. Ta ôm bụng, đau đớn lăn lộn trên đất. Theo bản năng đưa tay sờ xuống dưới, lòng bàn tay và đầu ngón tay dính đầy thứ chất lỏng ấm nóng, nhớp nháp, kèm theo mùi tanh nồng của máu. Hình như có thứ gì đó không ngừng thấm ra từ thân dưới ta.

Đó là mạng sống của con ta.

"Chương tiểu thư." Cúc Anh đầu đầy mồ hôi đuổi theo, thấy cảnh tượng trước mắt, nàng ta hoảng hốt kêu lên một tiếng, rồi vội vàng lấy tay che miệng, định tiến lên đỡ ta: "Nơi này người qua kẻ lại, cô không thể nằm ở đây được, để nô tỳ đỡ cô dậy."

"Minh Châu cô nương?" Bóng dáng bạch y càng lúc càng gần, Ân Cửu Dật ngồi xổm xuống trước mặt ta, kéo tay áo lau mồ hôi trên trán ta: "Nàng làm sao vậy? Ta đưa nàng đến Thái y viện."

"An Vương gia, chuyện này không hợp quy củ, vẫn nên để nô tỳ..." Cúc Anh còn chưa nói xong, đã khuất phục trước ánh mắt sắc bén của Ân Cửu Dật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi