TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Nói như vậy, ta thực sự có chút động lòng, nhưng vẫn ôm mèo không hề liếc mắt: “Ta không đi.”

“Vậy nàng ở nhà làm gì?”

“Ta muốn chơi với Nguyên Bảo, không có hứng thú đi xem Chương Cẩm Xán.”

Ta xoa mặt mèo con đến méo mó.

“Vậy thì ôm mèo đi.” Ân Cửu Dật một tay ôm mèo, một tay kéo ta đi.

Xe ngựa lắc lư chuyển động, ta nhìn mèo con trong lòng, lại nhìn Ân Cửu Dật, có chút nghẹn lời, đúng là có chút vô lý.

Đến cửa phủ, xe ngựa của Thái tử đang dừng ở ngoài cửa.

Ân Cửu Dật sững người: “Vẫn đi sao? Hay là hôm nay thôi vậy.”

“Đi thôi, cũng đến rồi.”

Nỗi hận đối với Ân Cửu Thanh không hề giảm bớt theo thời gian, mỗi lần nhớ lại vẫn là nỗi đau thấu tim.

Nhưng hạnh phúc to lớn mà ta nhận được ở An vương phủ quả thực đã làm giảm bớt nỗi hận này.

Có một khoảng thời gian, nội tâm ta trống rỗng.

Ngoại trừ hận Ân Cửu Thanh một cách thiển cận, không tìm được việc gì khác để làm.

Nhưng bây giờ, trong lòng ta dần dần chứa đựng nhiều thứ, ta không còn quá để tâm đến những tổn thương đó nữa.

Hỏi han qua loa vài câu, phụ thân ta bảo ta đi thăm Chương Cẩm Xán trước, ông ấy và Ân Cửu Dật còn có chuyện muốn nói.

Đi dọc theo hành lang đến sân của Chương Cẩm Xán, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Chương Cẩm Xán: “Tại sao chứ? Nàng ta có gì tốt? Là hắn tự mình nói, hắn nói ta không giống người khác, tại sao hắn lại cưới người khác.”



“Hắn không cưới muội, muội liền muốn tự hại mình sao? Muội nhìn bộ dạng này của mình xem, có chỗ nào giống khuê tú đài các chứ? Từ nhỏ đến lớn, không có được thứ mình muốn thì muội liền làm ầm ĩ khóc lóc, chỉ biết trút giận lên người khác.”

Là giọng nói của Ân Cửu Thanh.

“Huynh đi đi, ta không muốn nhìn thấy huynh, từ nhỏ đến lớn, huynh chỉ biết dạy dỗ ta.”

Một loạt tiếng cốc chén va chạm vang lên.

“Cẩm Xán, rốt cuộc muội bao giờ mới chịu lớn lên?”

Tiếng thút thít nho nhỏ của Chương Cẩm Xán vang lên: “Biểu ca, muội không còn cách nào khác, muội thật sự thích hắn, huynh giúp muội đi, huynh đi cầu xin cô phụ, muội gả cho hắn làm bình thê cũng được.”

“Muội đúng là hết thuốc chữa.”

Cánh cửa “bụp” một tiếng mở ra, Nguyên Bảo giật mình, hai chân sau đạp mạnh, đột nhiên nhảy ra khỏi lòng ta.

Ta cúi đầu đuổi theo, vạt áo của Ân Cửu Dật xuất hiện trong tầm mắt, hắn cúi người bế mèo con đi về phía ta: “Đi rồi sao?”

“Chưa đâu.”

“Hoàng huynh.”

Quay đầu lại phát hiện, người mở cửa là Ân Cửu Thanh, hắn mặc một bộ trường bào màu tím, trên mặt không có biểu cảm gì.

Ân Cửu Dật gật đầu, cụp mắt hỏi ta: “Vẫn đi sao?”

“Không muốn đi nữa.”

“Thái tử, chúng ta còn có việc quan trọng, xin phép đi trước.”



Ân Cửu Dật phẩy tay, đổi tư thế ôm mèo, vừa đi vừa nói: “Ngữ Dung muốn ăn thịt heo nướng, Hận Ngọc muốn bánh long tu. Chúng ta dùng bữa ở ngoài rồi mua về cho các nàng.”

Lúc ăn cơm, Ân Cửu Dật mới nói cho ta biết, thì ra con trai của Hoa Dương trưởng Công chúa là Phó Dục đã đính hôn với cháu gái của Hồ bộ Thượng thư.

Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Chương Cẩm Xán lại làm ầm ĩ rồi.

44

Cháu gái của Hồ bộ Thượng thư là Khúc Tĩnh Uyển là một tài nữ hiền thục, đoan trang, trong cuộc thi đối thơ Phi Hoa Linh ở yến tiệc, nàng ta lần nào cũng giành được vị trí đầu bảng.

Nghe nói, Phó Dục và trưởng Công chúa đều rất hài lòng với hôn sự này.

Lần này, mong muốn của Chương Cẩm Xán e là sẽ tan thành mây khói.

Điều ta không ngờ tới là, trong bữa tiệc đoàn viên đêm Nguyên Tiêu, Hoàng đế đã chủ động nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, trong lời nói, mơ hồ lộ ra ý định ban Chương Cẩm Xán cho Phó Dục làm bình thê.

Hoàng hậu và Ân Cửu Thanh thật sự rất thương yêu Chương Cẩm Xán, yêu cầu vô lý gì cũng đáp ứng nàng ta.

Phó Dục lập tức biến sắc, đứng dậy quỳ xuống, giọng điệu không cho phép phản bác: “Bệ hạ, thần cùng Chương cô nương chỉ gặp mặt vài lần, tình cờ nói chuyện vài câu, quan hệ không phải như Bệ hạ nghĩ. Thực ra từ tháng tư năm ngoái, thần đã quen biết Khúc cô nương, sau đó lại bị khí chất và học thức của nàng chinh phục. Thần đã hứa hẹn, cùng Tĩnh Uyển cả đời bên nhau, giữa chúng thần tuyệt đối không dung thứ cho người thứ ba, mong thánh thượng minh xét.”

Hoàng đế nheo mắt nhìn về phía Ân Cửu Thanh, thu hồi ánh mắt, nói với Phó Dục: “Cháu gái của Khúc lão Thượng thư tất nhiên là rất tốt, là cữu cữu suy nghĩ không chu toàn, đến lúc con thành thân, cữu cữu nhất định sẽ chuẩn bị cho con một món quà hậu hĩnh.”

Chuyện này vội vàng được nhắc đến, rồi lại vội vàng bị gác lại, lắng xuống trong câu nói cuối cùng của Hoàng đế.

Cuối bữa tiệc, Hoàng đế buông đũa nói: “Về sớm đi, chắc các ngươi cũng không muốn dùng bữa cùng Trẫm. Hoa đăng trên phố đẹp lắm, tự đi chơi đi.”

Ra khỏi điện Chướng Hòa, đi ngang qua vườn mai đỏ, hoa mai nở đúng lúc, Lục Ngữ Dung và Phương Hận Ngọc đang thưởng mai trong vườn, Ân Cửu Dật còn bẻ vài cành sai nội thị đưa đến cho Hoàng thượng cắm bình.

Cách đó không xa vang lên giọng nói của Ân Cửu Thanh và Thái tử phi Tề Mai.

Hai người bọn họ rất nhanh cũng chú ý tới chúng ta, vẫn là Tề Mai lên tiếng trước, phá vỡ thế giằng co: "Tết Thượng Nguyên, cảnh sắc trên đường phố rất đẹp, ta và điện hạ đang muốn xuất cung thưởng ngoạn, Hoàng huynh không bằng dẫn theo các tẩu tẩu cùng đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi