TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Ta đã cầu xin hắn hai lần, một lần cầu xin hắn giữ lại con của ta, cuối cùng con ta đã chết. Ta lại cầu xin hắn điều tra rõ chân tướng cho ta, hắn đã đồng ý, nhưng lại không có thời gian để ý đến.

Ta còn có thể tin tưởng hắn sao?

Ta đến Đại Lý Tự tìm Liễu Triều Minh, đem chuyện ta g.i.ế.c Lý Vinh Xuyên kể hết.

Liễu Triều Minh nghe xong ngẩn người hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Hắn dám làm như vậy, hắn dám."

"Chuyện này không điều tra ra được chính là điểm đáng ngờ nhất."

Ta vuốt ve ngón tay nói: "Ta nghi ngờ là Võ An Hầu cố ý trả thù, ông ta là tướng quân có phẩm cấp cao nhất, muốn tìm vài tử sĩ rất dễ dàng."

"Chuyện này rất khó điều tra."

Liễu Triều Minh cau mày nói: "Cũng giống như chuyện của Lý Vinh Xuyên, đến nay vẫn chưa có kết luận chính thức. Nếu không phải nàng nói cho ta biết chân tướng, ta đến giờ vẫn không biết là ai làm."

"Huynh đã xử lý không ít vụ án, ta muốn hỏi huynh, nếu muốn điều tra, nên bắt đầu từ phương diện nào?"

"Nếu thật sự là Võ An Hầu ra tay, e rằng trừ tâm phúc của Võ An Hầu, rất ít người biết. Chuyện này quá nguy hiểm, Thu Hà, nàng đừng làm."

Liễu Triều Minh vội vàng nói: "Tình nghĩa từ nhỏ đến lớn vẫn còn đó, dù không thể nên duyên phu thê, nhưng ta cũng xem nàng như muội muội. Bây giờ ta cũng coi như có chút quan hệ, ta sẽ âm thầm để ý, nàng đừng làm chuyện ngu ngốc."

"Liễu Triều Minh."

Ta gọi hắn một tiếng, khóe mắt ươn ướt: "Ta đến tìm huynh không phải có ý này, ta muốn huynh giúp ta, không phải muốn lợi dụng huynh. Ta sợ mình tầm nhìn hạn hẹp. Huynh yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc, ta muốn chân tướng, nhưng ta càng muốn người trong Vương phủ đều bình an vô sự. Huynh là người bạn duy nhất của ta, ta cũng muốn huynh bình an, đừng làm chuyện liều lĩnh."



"Thu Hà, ta không còn là tên nhóc hành sự hấp tấp, nóng nảy trước kia nữa, nàng yên tâm."

Liễu Triều Minh mím môi cười nhẹ: "Giữa chúng ta mãi mãi không nói đến chữ lợi dụng, chúng ta đều bình an vô sự mới là tốt nhất."

Chưa ra khỏi Đại Lý Tự, gia đinh trong phủ vội vã đến báo: "Nương nương, không xong rồi, trong phủ xảy ra chuyện."

58

Hận Ngọc c.ắ.t c.ổ tay tự sát.

Nếu không phải nha hoàn phát hiện kịp thời, nàng ấy cũng sẽ rời xa ta.

Nàng ấy tỉ mỉ vẽ mày, vết sẹo trên mặt cũng được che phủ kỹ lưỡng bằng phấn, còn mặc một bộ y phục màu tím nhạt mới may.

Khi ta đến phòng thăm nàng ấy, cổ tay nàng ấy được băng bó dày cộp, nằm trên giường ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương hai hàng nước mắt.

Trong mắt ta, Hận Ngọc có vẻ ngoài lạnh lùng, trông khó gần, nhưng thực chất là một người rất chu đáo và ấm áp, có chút trầm tĩnh, có chút kiên cường.

Ngay cả nàng ấy cũng rời đi, ta phải làm sao đây, ta không dám nghĩ.

Ta cúi người bên giường nàng ấy, nước mắt không sao cầm được, ta vội vàng che miệng lại, không dám để tiếng khóc lọt ra ngoài.

Ta rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi không nghe lời sai khiến.



Thế sự vô thường, hợp tan của đời người, hóa ra là như vậy.

Trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, những ngày tháng vui vẻ đã không còn nữa, sẽ không bao giờ quay trở lại.

Một bàn tay nắm lấy tay áo ta, khẽ lay động.

Xuyên qua màn lệ mờ ảo, Hận Ngọc nhìn ta với sắc mặt trắng bệch, khóe môi khẽ nhếch: "Minh Châu, đừng khóc nữa."

Ta che miệng, nước mắt càng tuôn ra dữ dội, thở hổn hển không nói nên lời.

Hận Ngọc nắm lấy tay ta, giọng nói như gió thoảng: "Ta biết một mình muội chống đỡ cả nhà rất khó khăn, ta không nên tùy hứng như vậy. Minh Châu, muội hãy tha thứ cho ta, ta không cố ý muốn chết, ta không phải là người không dứt khoát. Chỉ là hôm nay, ta ăn mặc đẹp đẽ một chút, bỗng nhiên nhớ nàng ấy. Lúc đó, kiếm của thích khách đ.â.m vào bụng nàng ấy, nàng ấy nhìn chúng ta rời đi, chỉ cau mày một cái. Ta chỉ muốn thử xem, rốt cuộc có đau không. Ta không dám thử bằng kiếm, đành phải thử bằng d.a.o găm. Chỉ cứa nhẹ một cái vào cổ tay đã đau như vậy, muội nói xem, nàng ấy phải đau đớn đến nhường nào."

"Ta nghĩ muội cũng rất mệt mỏi, vừa phải chăm sóc biểu ca vừa phải lo lắng cho ta, ta không muốn gây thêm phiền phức. Ta tự nhủ với mình, chẳng phải chỉ là như vậy thôi sao, có gì mà phải đau lòng, cuối cùng ta vẫn đánh giá cao bản thân mình, ta vẫn nhớ nàng ấy, nhớ đến phát điên, đêm nào trong mơ cũng toàn là bóng dáng của nàng ấy."

"Ta không mệt, một chút cũng không mệt, tỷ không hề gây thêm phiền phức, ta đang đợi tỷ khỏe lại, vẽ đèn thỏ cho ta. Tỷ đừng chết, tỷ c.h.ế.t rồi sẽ không còn ai thương ta nữa."

Nàng ấy ôm ta khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi không ngừng, cuối cùng nàng ấy vừa khóc vừa ngủ thiếp đi.

Ta đắp chăn gấm cho nàng ấy, lê thân thể nặng nề ra khỏi phòng, ngồi ngẩn người dưới gốc cây lựu trong vườn.

Chẳng mấy chốc, bầu trời trong xanh ban nãy bị mây đen che phủ, gió thổi mạnh khiến lá cây lật ngược, mây càng ngày càng thấp, trời càng ngày càng xám xịt, trong đám mây đen vang lên tiếng "ầm ầm".

Những hạt mưa to bằng trứng ngỗng rơi xuống ào ạt, lá rụng trên mặt đất bay tứ tung.

Ta ngồi trên ghế đá, mọi thứ xung quanh đều không thể quấy rầy ta. Ta dường như đang suy nghĩ, nhưng cũng dường như chỉ đang ngồi yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi