TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

"Còn cả Lý Vinh Xuyên, hắn dám đối xử với nàng như vậy, ta còn không nỡ, hắn lại dám làm thế."

Vẻ mặt Ân Cửu Thanh càng lúc càng nghiêm trọng: "Thu Hà, nếu nàng tận mắt chứng kiến mẫu hậu từng bước một đầu độc phụ hoàng, nàng cũng không thể không thay đổi."

Ta sợ hãi che miệng, Ân Cửu Thanh liếc xéo ta một cái, rồi nói tiếp: "Ta đi chất vấn mẫu hậu, bà ta lại cười hỏi ta, 'Nếu ông ta không chết, thì bao giờ mới đến lượt con? Năm nay con đã hai mươi mốt tuổi rồi, nếu ông ta không chết, chẳng lẽ con muốn đợi đến bốn mươi tuổi mới đăng cơ sao?'"

"Thu Hà, còn có nàng, nàng luôn hiểu lầm ta, hết lần này đến lần khác hiểu lầm ta."

Ân Cửu Thanh mặt không cảm xúc nói: "Có lúc ta cảm thấy mình đã thay đổi, có lúc lại cảm thấy mình dường như chưa từng thay đổi. Nếu ta vẫn là Ân Cửu Thanh quang minh lỗi lạc trước kia, e rằng nàng sẽ không bao giờ quay về bên ta."

Hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy, dường như đã trút hết những lời trong lòng ra.

Ta không khỏi rùng mình, đột nhiên nhận ra, Ân Cửu Thanh thật sự không còn là người trước kia nữa.

Có lẽ trước đây ta đã biết quá ít về hắn, có lẽ ta chưa bao giờ hiểu hắn.

Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi quá nhiều.

"Thu Hà, nàng thương ta một chút được không? Không cần nàng yêu ta như yêu hoàng huynh, ta chỉ cần một góc nhỏ trong tim nàng, được không?"

Hắn chậm rãi, dịu dàng đặt ta lên bàn, những nụ hôn dày đặc rơi xuống, ta nghe thấy tiếng tấu chương rơi xuống đất ào ào.

Ta ghét hắn hôn ta, ta ghét nụ hôn của hắn.

67

Tai Ân Cửu Thanh hơi đỏ, hắn chỉnh lại quần áo và tóc mai rối bời cho ta, giọng điệu cũng có chút không tự nhiên: "Đi đi, Trẫm đã đồng ý rồi."

Lúc ta đi, hắn đang cúi người nhặt từng tấu chương dưới đất.

Ta cải trang thành thái giám, đi theo sau thái y lên xe ngựa, xe ngựa chạy thẳng đến An vương phủ.

Ân Cửu Dật nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Hắn gầy đi rất nhiều, hai má hóp lại.



Ta cúi đầu, sợ Hận Ngọc phát hiện ra thái giám phía sau thái y là ta.

"Ngươi lau mồ hôi cho Vương gia đi, ta và trắc phi thương lượng một chút về bệnh tình của Vương gia." Lý thái y liếc ta một cái, rồi đi theo Hận Ngọc ra ngoài.

Trong nháy mắt, mọi người trong phòng đều đi hết.

Vừa chạm tay vào lông mày Ân Cửu Dật, ta đã không kìm được nước mắt, cố nén tiếng nức nở: "Sao chàng lại gặp nhiều tai ương thế này, chàng lại làm sao nữa rồi, chàng mau khỏe lại đi."

Nước mắt làm mờ gương mặt, nỗi nhớ Ân Cửu Dật lúc này dâng lên tột độ.

Rõ ràng chàng đang ở ngay trước mắt, nhưng ta vẫn rất nhớ chàng.

Một bàn tay bỗng nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng lắc lắc: "Minh Châu, đừng khóc nữa, nàng làm ta đau đầu."

Ta giật mình, chỗ mềm yếu trong tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau từng cơn, ta nín thở, không dám thở mạnh, sợ tất cả chỉ là ảo giác.

Miệng há ra rồi lại ngậm lại, hồi lâu không nói nên lời.

"Không nhận ra ta nữa à?"

Chàng vừa cười vừa gỡ mũ thái giám cho ta, mái tóc đen nhánh xõa xuống, chàng vỗ vỗ bên cạnh, đuôi mắt ửng đỏ: "Nằm với ta một lát."

Ta không kìm được nhào vào lòng chàng, ôm chàng khóc nức nở: "Chàng nhớ ra ta là ai rồi sao?"

"Nhớ ra rồi."

Ta cảm thấy khó thở, ôm n.g.ự.c áo khóc như mưa.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Hận Ngọc đưa ta đi tìm thầy thuốc ở đất Thục, chúng ta sống trên núi, thầy thuốc đó cứ châm cứu vào đầu ta. Một ngày nọ, ta bỗng nhớ ra."



Chàng lau nước mắt cho ta, vỗ nhẹ vào lưng ta: "Đừng khóc nữa, ta đã trở về rồi."

"Sao chàng lại gầy thế này? Mặt chàng hóp hết cả rồi."

Chàng cúi đầu nhìn ta, véo véo mặt ta: "Mặt nàng có thịt à?"

Ta nằm úp sấp trên n.g.ự.c chàng, ngẩn người ra, như có ai đó đang b.ắ.n pháo hoa trong đầu ta, bùm bùm chát chát, đầu óc ta rối bời, không biết nên nói gì.

"Liễu Triều Minh đã nói cho Hận Ngọc biết sự thật về việc nàng vào cung. Lúc đó, Ngữ Dung đã qua đời, nàng ấy tâm trạng không tốt, đã mắng nàng, nàng ấy rất hối hận."

Ân Cửu Dật vuốt ve tóc ta: "Đừng sợ, ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây, bây giờ nàng nghe kỹ lời ta..."

Ta có thể quay về bên Ân Cửu Dật không?

Ta đột nhiên ngồi dậy khỏi người chàng, cúi đầu ngồi bên giường: "Ta cảm thấy, hình như ta không thích chàng nhiều đến thế, ta cảm thấy hình như..."

Ta không biết tại sao mình lại nói những lời trái lòng đó, có lẽ là trên đường đến đây, Ân Cửu Thanh đã hôn ta, ta cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh.

Ân Cửu Dật xuống giường, ngồi xổm trước mặt ta, nắm tay ta ngẩng đầu nhìn ta: "Minh Châu, ta sẽ không bao giờ bỏ nàng, mấy tháng nay ta không thể ở bên nàng, khiến nàng không muốn ta nữa rồi phải không?"

"Không phải, không phải vậy."

Chàng đột nhiên hôn lên, nụ hôn rất kiên nhẫn, vừa nồng nhiệt vừa dè dặt, ta bị chàng hôn đến đỏ mặt, bất lực ôm lấy cổ chàng.

"Chúng ta đến Lâm An nhé?" Chàng ôm ta, cọ cọ vào má ta: "Chúng ta rời khỏi kinh thành."

"Hắn sẽ để ta đi sao?"

"Nàng yên tâm, ta sẽ lo liệu."

Vẻ mặt Ân Cửu Dật bỗng trở nên nghiêm túc: "Minh Châu, những lời ta nói tiếp theo, nàng nhất định phải nhớ kỹ. Lát nữa ta sẽ đưa cho nàng một bức mật hàm, sau khi vào cung, nàng hãy đưa nó cho Thái hậu, bà ấy sẽ giúp nàng rời đi."

"Bà ấy sẽ giúp ta sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi