TA DỰA NÓI NGỌT TUNG HOÀNH HẬU CUNG


Kỳ Văn thận trọng châm chước từ ngữ, cẩn thận để không chọc giận Yến Dĩ Tuần: "Hôm nay ta thấy Ngũ điện hạ không được vui lắm nên mới an ủi vài câu."
Yến Dĩ Tuần lạnh lùng: "Phải rồi, ôm hẳn vào lòng an ủi mà."
"Điện hạ, sao ngươi lại vì chuyện này mà không vui?" – Kỳ Văn ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Yến Dĩ Tuần mạnh miệng nói: "Ta không có không vui."
Lại nữa, Kỳ Văn thở dài.

Y kiên nhẫn giải thích: "Ta với Ngũ điện hạ là quân tử kết giao, tâm tình của hắn không tốt, ta ôm một cái cũng là bình thường, giống như điện hạ và ta không phải bây giờ cũng đang ôm nhau sao?"
Không ngờ Yến Dĩ Tuần nghe xong, mặt càng đen hơn: "Ý ngươi nói ta và Yến Chiêu giống nhau?"
Muốn dỗ dành nhưng lại phản tác dụng, Kỳ Văn thực sự không hiểu vì sao những lời vừa nãy lại chọc Yến Dĩ Tuần tức giận thêm, nhưng y tất nhiên nhận ra cách này không khả thi.

Thấy giải thích không được, Kỳ Văn dứt khoát không giải thích nữa, trực tiếp đảo khách thành chủ, nắm giữ quyền chủ động: "Sao hôm nay điện hạ lại về cùng Thượng Thanh công chúa?"
Chủ đề tự nhiên bẻ ngoặt sang hướng khác, Yến Dĩ Tuần sững người: "Trên đường ngẫu nhiên gặp."
"Trên đường ngẫu nhiên gặp?" – Kỳ Văn nắm thóp được điểm này, tiếp tục nói: "Ta không tin."
"Thượng Thanh công chúa hôm nay gọi ngươi một tiếng Tuần ca ca, Hoàng thượng bí mật triệu kiến ngươi mà nàng cũng biết." – Kỳ Văn giả bộ đau lòng.
"Chẳng trách mấy ngày gần đây không gặp được ngươi...Thì ra là có giai nhân bầu bạn."
"Huống hồ Thượng Thanh công chúa còn muốn gả cho ngươi, đến lúc đó ta còn phải nhường chỗ cho hai người."
Kỳ Văn tiếp tục kể lể: "Để Thượng Thanh công chúa làm Trắc phi có lẽ nàng sẽ cảm thấy ấm ức...Sau này nàng gả vào phủ sẽ phải đến thỉnh an ta, lỡ ngươi không nỡ để nàng đến thỉnh an thì sao? Ngươi về sau không biết có còn để ý tới ta không..."
Liên tiếp một đống câu hỏi nện xuống, đầu óc của Yến Dĩ Tuần choáng váng.

Miệng của hắn hé mở nửa ngày, ngay khi Kỳ Văn hơi thở dốc hắn mới nói chen vào được: "Ta không có ý định đó với nàng."
Ánh mắt Yến Dĩ Tuần lấp lóe: "Ta...sẽ cố gắng thuyết phục Thượng Thanh."
Còn chưa nói hai câu, Kỳ Văn lập tức thu lại dáng vẻ buồn bã bi thương kia, y vui vẻ nói: "Được, vậy ta tha thứ cho ngươi đó, chuyện hôm nay cứ như vậy đi."
Yến Dĩ Tuần:...?
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Yến Dĩ Tuần nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi.

Rõ ràng là hắn tức giận trước, sao kết quả lại là mình giải thích với Kỳ Văn.

Sai từ chỗ nào?
Yến Dĩ Tuần im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "À phải rồi."

Yến Dĩ Tuần vừa hô lên thì Kỳ Văn lại khẩn trương.
Chẳng lẽ còn chưa nguôi giận?
Kỳ Văn thấp thỏm nhìn về phía Yến Dĩ Tuần, kết quả hắn im lặng nửa ngày mới nói được một câu: "Lúc ngươi khóc, nước mũi dính vào quần áo của ta rồi có phải không?"
Kỳ Văn:...
- -------
Ngày hôm sau mưa to gió lớn.

Nhiệt độ bất ngờ giảm xuống, làn gió mát thổi qua mang theo một chút se lạnh.

Tiếng mưa rơi tí tách, rơi trên mái hiên lợp ngói ngoài cửa sổ.
Lộp bộp, một giọt mưa rơi trên chóp mũi.
Lộp bộp, một giọt mưa rơi trên lông mày.
Yến Dĩ Tuần lau đi hạt mưa dính trên mũi, giương mắt nhìn bầu trời đang mưa tầm tã, hắn đứng dưới mái hiên ở cửa Cảnh Dương Cung, lẳng lặng chờ Kỳ Văn.
Kỳ Văn từ từ chạy vào trong ô của Yến Dĩ Tuần, đi theo phía sau là Lục Diên và Trì Linh.

Yến Dĩ Tuần ôm chầm lấy Kỳ Văn đang chạy tới, cầm dù hơi nghiêng về phía y, còn bên vai mình thì lọt ra ngoài mưa.
Khuỷu tay hai người kề sát nhau, Yến Dĩ Tuần thấp giọng nói: "Đi thôi."
Xe ngựa xóc nảy, đi về hướng Hoài Bắc.
Đội ngũ đi theo trùng trùng điệp điệp, vài chiếc xe ngựa đi ở phía trước, những binh lính khác thì theo phía sau.

Như để đưa tiễn bọn họ, mưa càng lúc càng nặng hạt.

Trời mưa to, nước mưa trộn lẫn bùn đất khiến con đường xuất hiện nhiều vũng lầy.
Lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi không ngớt, trong lòng Kỳ Văn không hiểu vì sao có chút bất an.
Có quá nhiều thứ y không biết.
Liệu chuyến này có thể bình an hồi kinh không, tình hình Hoài Bắc rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào...
Trong đầu có nhiều suy nghĩ ngổn ngang, Kỳ Văn đột nhiên cảm thấy trên vai có sức nặng, thì ra là một tấm áo choàng rơi xuống bên vai.

Sau đó phần cổ có cảm giác ấm lên, cánh tay của chủ nhân chiếc áo đang vòng qua Kỳ Văn.

Hắn nhẹ nhàng cầm hai đầu sợi dây của áo choàng thắt lại trước ngực y, từ xa nhìn vào giống như Kỳ Văn đang nằm trong ngực hắn.
Kỳ Văn quay đầu lại nhìn.


Yến Dĩ Tuần nhanh chóng thu tay lại sau khi buộc áo xong, sắc mặt vẫn như trước: "Đừng để bị lạnh."
Kỳ Văn cúi đầu nhìn nút thắt trước ngực, sững sờ một hồi sau đó nhìn chằm chằm Yến Dĩ Tuần.

Có lẽ là bị nhìn chằm chằm nên thấy xấu hổ, Yến Dĩ Tuần nói: "Không phải ta quan tâm ngươi.

Nếu ngươi bị cảm lạnh, lúc tới Hoài Bắc lại phải chăm sóc thêm cả ngươi."
Kỳ Văn không nói gì, còn Yến Dĩ Tuần thì nói một tràng, càng nói càng giấu đầu hở đuôi.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Yến Dĩ Tuần vẫn vô thức kéo áo choàng lại cho Kỳ Văn.

Kỳ Văn bị hành động nhỏ nhặt này của hắn chọc cười, Yến Dĩ Tuần cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ngang bướng.

Cực kỳ giống một người cha luôn nhận lỗi về mình mỗi khi con mắc lỗi, ngoài miệng thì mắng mỏ nhưng lại thay con chịu lỗi không chút do dự.
Kỳ Văn chớp chớp mắt, cười nói: "Tạ điện hạ quan tâm."
"À không phải." – Kỳ Văn nghĩ lại, cố ý bắt chước giọng điệu của Thượng Thanh: "Phải là đa tạ Tuần ca ca đã quan tâm."
Một tiếng Tuần ca ca này khiến Yến Dĩ Tuần giật nảy mình, muốn đáp lại vài câu nhưng nghĩ Trì Linh còn đang ngồi bên cạnh, Yến Dĩ Tuần nhanh chóng đổi chủ đề.

Hắn thúc giục: "Đường còn dài, ngươi mau ngủ một giấc đi."
"Được rồi, ta ngủ." – Kỳ Văn khoác lấy cánh tay Yến Dĩ Tuần: "Nghe Tuần ca ca hết."
Trì Linh bình thường hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của Yến Dĩ Tuần.

Thấy hai người bọn họ như vậy, nàng cười hỏi: "Hai người bình thường đều thân thiết như vậy sao?"
Kỳ Văn giương cằm lên: "Đúng đó, Tuần ca ca là tốt nhất."
"Vớ vẩn."
Còn chưa chịu dừng.

Yến Dĩ Tuần ghét bỏ hất tay Kỳ Văn ra, sau đó ánh mắt lấp lóe nhìn về phía y, môi dưới khô khốc hơi mấp máy.
Kỳ Văn cười hì hì hai tiếng rồi im lặng, bên trong xe ngựa dần yên tĩnh trở lại.
Đường sá xa xôi, Trì Linh và Yến Dĩ Tuần đều im lặng.


Xung quanh yên tĩnh kéo tới cơn buồn ngủ, Kỳ Văn dựa vào ván gỗ chợp mắt.
Một đường không nói chuyện, chỉ có tiếng lộc cộc của vó ngựa.
...
Ầm.
Xe ngựa đột nhiên chấn động rồi dừng lại, Kỳ Văn bị va đầu nên tỉnh lại sau khi ngủ một giấc ngắn.

Cũng không biết xe ngựa đã chạy bao lâu, vì có mưa nên trời âm u ẩm ướt, bọn họ không rõ bây giờ đã là thời điểm nào.

Yến Dĩ Tuần vén màn xe, hỏi Lục Diên đang điều khiển xe ngựa: "Có chuyện gì?"
"Bẩm điện hạ." – Lục Diên nhảy xuống xe ngựa kiểm tra: "Có một thi thể chắn đường."
Thi thể?!
Ba người nghe xong vội vàng xuống xe ngựa xem xét, binh lính phía sau cũng dừng lại.

Trên nền đất sình lầy và đọng nước, phía trước vó ngựa là một cái xác được quấn hờ trong tấm vải đen.
Mặt đất ướt đẫm nước mưa, bùn nhão bám xung quanh tấm vải tạo thành một đống tạp nham.

Xung quanh là rừng núi hoang vu đến một bóng người cũng không có, không biết là ai đem cái xác ném ở chỗ này.
Có điều thi thể này không được hoàn chỉnh.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy khá bi thảm.

Người kia chết không nhắm mắt, nét mặt dữ tợn, tứ chi bị chặt mất chỉ còn lại mỗi cơ thể.

Vừa xuống xe ngựa, Kỳ Văn đã ngửi thấy mùi hôi thối của thi thể từ phía xa, y lập tức cảm thấy buồn nôn, hơi nôn khan: "Ọe."
Yến Dĩ Tuần thấy thế nhanh chóng che mắt Kỳ Văn lại, ôm người vào trong ngực bảo hộ.

Hắn giương mắt, ra lệnh cho binh lính: "Mang thi thể đi chôn, sau đó tiếp tục lên đường."
Trên chiến trường thương vong vô số, những thi thể mà Yến Dĩ Tuần từng thấy qua đã chất thành đống nên không có phản ứng quá mạnh, nhưng hắn không muốn để Kỳ Văn nhìn thấy những thứ này.
Binh sĩ nhận mệnh lệnh, nâng thi thể lên rồi tìm một nơi hẻo lánh đào hố chôn cất.

Yến Dĩ Tuần im lặng bung dù, đứng một bên nhìn binh sĩ vùi lấp cái xác, nét mặt nhàn nhạt.

Thấy cái xác thuận lợi chôn xuống, Yến Dĩ Tuần cũng không quan tâm nữa, phân phó mọi người tiếp tục lên đường.
Nhưng ngay khi ba người bọn họ muốn trở lại xe tiếp tục hành trình, Yến Dĩ Tuần thoáng chốc biến sắc, đem Kỳ Văn bảo vệ sau lưng.
Trì Linh lập tức cảnh giác, rút ra bội kiếm từ bên hông.
Giống như là cùng một lúc, từ bốn phương tám hướng nơi rừng núi hoang sơ này nhảy ra vô số thích khách áo đen, nhắm thẳng vào ba người!
Tới rồi! Nội tâm Kỳ Văn thầm mắng.

Đúng là xúi quẩy.
Không cần đoán, Kỳ Văn dùng đầu ngón chân cũng biết là người do Yến Thanh Việt phái tới.

Huống hồ mỗi lần Yến Thanh Việt ám sát đều dùng tên thật, cứ như sợ người khác không biết do hắn làm vậy.

Yến Thanh Việt này hẳn là thiếu thốn tình cảm nên cứ muốn làm gì đó để bản thân có cảm giác tồn tại.

Giống như con gián đánh mãi không chết, trên đời có nhiều người như thế, chỉ có hắn là biến thái nhất.
Yến Dĩ Tuần bảo vệ Kỳ Văn ở phía sau, kiếm pháp trong tay sắc bén, dứt khoát ngăn cản thích khách đang lao tới.

Kỳ Văn nắm chặt lấy tay áo Yến Dĩ Tuần.
"Thế tử." – Kỳ Văn nghe thấy Yến Dĩ Tuần thấp giọng nói: "Che lỗ tai lại."
Một giây sau, một vệt máu hiện ra trước mắt y.
Máu vung thành vòng cung trong không trung, Kỳ Văn ngay lập tức cảm thấy trên mặt có gì đó ấm nóng chảy xuống.

Mùi máu tươi xộc lên mũi, xen lẫn với mùi bùn đất và nước mưa.

Máu trên mặt vẫn còn sệt và ấm, chân tay Kỳ Văn bỗng chốc cứng đờ.
Người kia bị chém đứt ngay trước mặt Kỳ Văn.
Một giây trước vẫn còn sống sờ sờ, giây tiếp theo đã không còn động đậy.
Xung quanh không ngừng truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, Kỳ Văn bịt tai lại.

Y cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm nén âm thanh của chính mình mặc dù thân thể đang không ngừng run rẩy.
"Yến Thanh Việt càng lúc càng không coi ai ra gì." – Trì Linh giơ kiếm chắn trước người, từ từ bước đến bên cạnh Yến Dĩ Tuần: "Thậm chí có nhiều người như vậy mà vẫn dám ám sát."
"Hắn đang khiêu khích chúng ta." – Yến Dĩ Tuần ra tay càng lúc càng hung ác, giống như là muốn nhanh chóng giải quyết.
"Trì tướng quân, bên trái giao cho muội."
Trì Linh khi cầm kiếm lên như biến thành người khác, đôi mắt sáng ngời: "Điện hạ lâu rồi không ra chiến trận, bên phải giao cho huynh sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Yến Dĩ Tuần mặt không đổi sắc: "Ta còn phải bảo vệ Thế tử, vẫn cần muội trợ giúp một tay."
"Lên."
Một kiếm mạnh mẽ chém xuống, lại thêm một cái đầu rơi xuống đất, lăn lăn một vòng.
Chiêu thức của thích khách được phái tới ngoan độc âm hiểm, Yến Dĩ Tuần luôn phải đề cao cảnh giác để đối phó với chúng.

Phụt, âm thanh của kiếm đâm xuyên cơ thể.

Yến Dĩ Tuần không chút do dự rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn tên thích khách ngã gục xuống đất, trong mắt không có một tia cảm xúc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi