TA DỰA NÓI NGỌT TUNG HOÀNH HẬU CUNG


Yến Dĩ Tuần cau mày nhìn gương mặt tuấn tú đột nhiên áp sát lại gần.
Phải nói rằng ở Cảnh Thành, Kỳ Văn nổi tiếng với khuôn mặt của mình không hẳn là không có nguyên do, làn da của y trắng trẻo trong suốt, ngũ quan thanh tú càng làm cho gương mặt đẹp hơn.
Ở khoảng cách gần như vậy, khó có ai không vì khuôn mặt này mà động lòng.

Đáng tiếc, người ở trước mặt y lại là Yến Dĩ Tuần không hiểu phong tình.
Không biết xấu hổ! Yến Dĩ Tuần thầm mắng trong lòng.

Hắn hoàn toàn không dính chiêu, lấy tay đẩy mặt Kỳ Văn ra xa, giữ khoảng cách giữa hai người.
"Kỳ tiểu thế tử, xin hãy tự trọng."
"Điện..."
Kỳ Văn còn chưa kịp quen thói làm nũng đã bị câu tiếp theo của Yến Dĩ Tuần ngắt lời: "Tiểu thế tử chắc không muốn ngày đầu tiên đã đến trễ chứ."
"Ò."

Kỳ Văn lúc này mới ngoan ngoãn dời mặt đi, y hơi bĩu môi: "Điện hạ nói phải."
Hai người yên tĩnh, nhanh chóng dùng xong bữa sáng, sau đó Yến Dĩ Tuần liền mang theo Kỳ Văn đến Giang Lam học viện báo tên.

Trước khi nhập học vào học viện cần đăng ký nhận một bộ sách, vậy nên Yến Dĩ Tuần để Kỳ Văn tạm thời chờ hắn ở tiểu đình.
Trong lúc chờ đợi, Kỳ Văn tựa đầu vào trụ đình làm từ gỗ đỏ, y chán nản đánh giá xung quanh.

Khung cảnh trong học viện trang nhã và đơn giản, những con đường lát đá cuội dẫn lối đến những nơi khác nhau, bên cạnh là hồ nước với hàng cây liễu.
Đột nhiên Kỳ Văn nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu xanh đang đứng dưới một gốc liễu.

Chỉ thấy người nọ mặc một chiếc áo choàng bằng gấm màu xanh đậm, cùng với một chiếc thắt lưng có thêu hoa văn hổ màu lam sặc sỡ buộc quanh thắt lưng.

Vóc dáng của người này cao, thẳng, đĩnh đạc như cây tùng đứng bên hồ.

Trong tay cầm một cuộn giấy, lắc lắc đầu liên tục như thể đang bị ám ảnh điều gì đó.
Kỳ Văn vừa cảm thán học viên của Giang Lam học viện thật hiếu học thì giây tiếp theo lại thấy nam tử mặc thanh y không chút do dự nhảy xuống hồ nước.
Động tác cực kỳ dứt khoát.

Giống như sợ không kịp chết, rất có tư thế anh hùng.
Kỳ Văn:!!!
Y hốt hoảng.
Ngày đầu tiên đến học viện đã gặp trúng người muốn tự sát??
Kỳ Văn không thể tiếp tục ngồi nhìn, ngay lập tức đứng dậy vội vàng chạy đến bên hồ nước.

Nam tử mặc thanh y hiển nhiên là không biết bơi, lúc này đang không ngừng vùng vẫy ở trong hồ, bị sặc nước khiến cho sắc mặt của hắn vô cùng đau đớn.
"Cứu, khụ khụ! Mạng!"
Lúc nhảy thì dứt khoát bao nhiêu, bây giờ thì chật vật bấy nhiêu.
"Khụ khụ khụ!"
May mà Kỳ Văn biết bơi, thấy vậy liền dứt khoát nhảy xuống bơi tới chỗ thanh y nam tử.

Hắn như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, lập tức leo lên người Kỳ Văn ôm chặt lưng y.
"Đừng nhúc nhích"
Thanh y nam tử nghe lời không tiếp tục giãy giụa, Kỳ Văn rất nhanh liền thuận lợi đưa hắn lên bờ.
"Khụ...khụ khụ!"
Sau khi trở lại mặt đất bằng phẳng, thanh y nam tử không ngừng ho sặc sụa, thậm chí còn hộc ra mấy con cá nhỏ được nuôi trong hồ.

Kỳ Văn quan sát toàn bộ quá trình, sắc mặt của y có phần phức tạp.
Người kia vẫn còn đang thống khổ ho khan, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Văn, ánh mắt lập tức sáng lên: "Người là ân nhân cứu mạng của ta!"
Nam tử mặc thanh y này có đôi lông mày sâu, nhìn giống Yến Dĩ Tuần vài phần: "Ân nhân cứu mạng đẹp như thế, lại còn giỏi bơi lội.


Chẳng lẽ người chính là tiên nhân hạ phàm xuống nhân gian để cứu vớt ta sao!"
Con cá nhỏ mạnh mẽ nhảy nhảy ở trên mặt đất.

Trên đỉnh đầu nam tử kia còn vướng lại một bông sen được trồng ở trong hồ, trông bộ dạng của hắn rất buồn cười.
Thật hoang mang.
Ở Giang Lam học viện phần lớn đều là con nối dõi của các quan lớn hoặc hoàng tử, thân phận giàu có, cao quý, nhưng mà người trước mắt nhìn kiểu gì cũng không được thông minh cho lắm.
Kỳ Văn lông mày nhảy nhảy, y hỏi: "Vì sao ngươi lại tự sát?"
"Tự sát?" - Thanh y nam tử lắc đầu phủ nhận: "Không không không, ta không phải tự sát."
"Không phải tự sát..." Kỳ Văn không hiểu nổi mà đỡ trán: "Vậy chẳng lẽ ngươi nghịch nước?"
Mới vừa rồi người này nhảy xuống hồ dứt khoát và kiên quyết như vậy, Kỳ Văn còn cho rằng hắn bị người ta hạ cổ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi