TA DƯỠNG THÀNH MỘT TIỂU ZOMBIE BÁ ĐẠO

Sau khi buổi gặp gỡ người hâm mộ vào ban ngày kết thúc, buổi tối Minh Khinh Khinh lại bị chị Kim kéo đi tham gia một bữa tiệc xã giao.

Bình thường Minh Khinh Khinh tuyệt đối từ chối tham gia vào mấy bữa tiệc rượu chè, công ty cũng biết tính của cô nên rất ít khi sắp xếp những bữa tiệc ngoài luồng bắt cô tham gia.

Nhưng lần này không đi không được, vì đây là cơ hội ngàn năm có một.

Người đứng ra tổ chức buổi tiệc này là một vị đạo diễn có tiếng trong giới showbiz Trung Quốc, mười lần Đêm Hội Mùa Xuân thì có đến tám lần do ông ta đảm nhiệm vị trí kiểm soát tổng. Ông ta còn gọi thêm ba vị cố vấn khác, một trong số họ cũng là người được giới showbiz trong nước kính trọng.

Hai người còn lại thì vẫn còn khá trẻ, một người là đạo diễn phim thương mại vừa thắng giải vô địch phòng vé nội địa trong mười năm gần đây, thu về hàng tỷ nhân dân tệ, còn một người là đạo diễn trẻ của dòng phim nghệ thuật tiên tiến từng đoạt giải Liên hoan phim Cannes.

Ngoài những người này ra, còn có vài nhà sản xuất,  nam diễn viên đang nổi tiếng Bùi Hồng Trác vừa từ Hollywood trở về và một số diễn viên gạo cội khác.

Đây được xem là một bữa tiệc liên hoan của bạn bè trong giới, chủ yếu là đón gió tẩy trần cho Bùi Hồng Trác.

Công ty đầu tiên mà Bùi Hồng Trác ký hợp đồng sau khi ra mắt cũng là công ty mà Minh Khinh Khinh đang làm việc.

Sau khi hết hạn mười năm, anh ấy tự do chấm dứt hợp đồng, một mình thành lập công ty riêng, nhưng mối quan hệ với người chủ cũ vẫn rất tốt.

Vì vậy chị Kim muốn dựa vào mối quan hệ này, đưa Minh Khinh Khinh đến, để cho sự nghiệp của Minh Khinh Khinh có thể lên thêm một tầm cao mới.

Buổi gặp gỡ người hâm mộ của Minh Khinh Khinh và Âu Dương Hạo cũng đúng lúc kết thúc. Người đại diện của Âu Dương Hạo lại khá xảo quyệt, vừa nghe nói có bữa tiệc tối liền đi tìm chị Kim năn nỉ ỉ ôi.

Chị Kim và người đại diện của Âu Dương Hạo đã quen biết nhiều năm, nể phần ân tình này của anh ta, đồng ý đưa Minh Khinh Khinh và Âu Dương Hạo cùng qua đó.

Như vậy mới có bức ảnh Minh Khinh Khinh và Âu Dương Hạo sau khi xuống xe, bị chụp lại cảnh một trước một sau giống như đang nắm tay nhau.

Thực tế là lúc đó có rất nhiều người xung quanh, người đại diện và trợ lý của hai người đều ở đó, nhưng cánh paparazzi đã cắt bỏ hết toàn bộ những người khác.

Bức ảnh này chẳng mấy chốc lại leo lên hot search.

Bởi vì có liên quan tới một vị hoa đán nặng đô như Minh Khinh Khinh, thế là máy chủ Weibo lại tạm thời gặp sự cố.

Minh Khinh Khinh cũng mở điện thoại nhìn lướt qua, nhưng cô không quan tâm lắm. Chắc là công ty của Âu Dương Hạo đang thổi phồng bằng những chiêu trò cũ, nhằm phổ biến rộng rãi bộ phim mới mà thôi.

Có lẽ trong vòng nửa giờ tới, chị Kim sẽ gửi thư cho luật sư, tuyên bố mấy bức hình này chỉ là mượn góc chụp, đồng thời tung ra những bức ảnh gốc của bữa tiệc tối nay có mặt cả người đại diện và trợ lý.

Những tin đồn như vậy dĩ nhiên có thể bị bóc mẻ.

Đầu tiên là mang đến một làn sóng nóng hổi, sau đó tích cực ‘vạch trần’, tiếp đến là nhắc đi nhắc lại ‘chế độ độc thân’, đối với cô và Âu Dương Hạo đều trăm lợi mà không một hại.

Do đó mà các công ty bình thường đều mắt nhắm mắt mở hợp tác với nhau. 

Nhưng phàm là hoạt động trong giới giải trí, không scandal thì không thể thu hút được đám đông.

Ngay cả khi không có bê bối, các tài khoản mạng cũng có thể tự biên tự diễn ra cả một sọt.

Thế nên Minh Khinh Khinh không bao giờ quan tâm đến những thứ này, đôi khi xem tin tức mà giống như đang đọc một bộ truyện cười hài hước vậy.

Cô cất điện thoại, tiếp tục lắng nghe những lời hàn huyên trên bàn cơm.

Minh Khinh Khinh là nữ diễn viên hàng đầu trong giới, bản thân cũng đã trở thành một nhà đầu tư, thế nên công ty không thể ép cô nhận những bộ phim mà cô không thích.

Nhưng kể từ lúc ra mắt đến nay, sự nổi tiếng rầm rộ của cô chủ yếu là nhờ gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, còn các tác phẩm thì vẫn có chút mờ nhạt.

Cho đến này, hầu hết các tác phẩm của cô đều là phim truyền hình thần tượng—— còn dòng phim chính kịch thì hầu như không có vị đạo diễn nào tìm đến cô. Người trong giới nhận xét rằng, gương mặt của cô có vẻ không hợp với những chủ đề ‘cấy mạ xuống đất’*.

(Ở đây ý chỉ gương mặt của Minh Khinh Khinh chỉ hợp với loại phim thần tượng, còn dòng phim chính kịch thì không thích hợp, bởi vì những kịch bản của dòng phim chính kịch đều mang tính thực tế, gần gũi với cuộc sống, diễn viên thường chú trọng nội tâm. Còn dòng phim thần tượng thì chủ đề thường về giới showbiz hoặc những ngành nghề liên quan, diễn viên thường chú trọng về mặt hình thức, lưu lượng cao...)

Ngoài ra, các tác phẩm điện ảnh của cô cũng không quá nhiều. Cho đến thời điểm hiện tại chỉ có ba tác phẩm điện ảnh, không có tác phẩm nào của đạo diễn lớn, và cũng không có bộ phim nào đắt khách.

Nói cách khác, cô cần phải có nguồn tài nguyên tốt hơn, tiếp xúc với các đạo diễn hàng đầu mới có thể đưa sự nghiệp của mình lên đỉnh cao.

Đây cũng là mục đích là chị Kim mang cô đến.

Phàm là trên bàn ăn có đàn ông —— đặc biệt còn là kiểu đàn ông thành đạt bụng phệ, đề tài tuyệt đối không tránh khỏi những lời nịnh nọt ton hót, gật gù tự mãn và khoe khoang thành tích.

Cho dù đang ngồi ở đây đều là những người nổi tiếng có thể khiến cả giới giải trí chấn động, cũng không ngoại lệ.

Minh Khinh Khinh nghe chủ đề nói chuyện của bọn họ mà chỉ cảm thấy phát chán, trong lòng rất muốn được về nhà, nhưng chỉ cầm chiếc ly đế cao lắc nhẹ, không biểu hiện ra ngoài.

“Tiểu Khinh, chuyện lúc trước của cô, chuyện của bố cô đã giải quyết xong chưa?” Đạo diễn Bình giấu đầu lòi đuôi quét tầm mắt về phía cô.

Sau cái đêm Minh Nhạc Chi bị đưa vào trại tạm giam, bố của Minh Khinh Khinh lại đến công ty của cô kiếm chuyện, chị Kim đã cho người cảnh cáo ông ta một trận, nhưng ngược lại không biết vì sao ông ta lại im hơi lặng tiếng từ bữa đến giờ.

Chuyện này vẫn chưa trở thành tin tức, nhưng ở một nơi thông tin phát tán nhanh lẹ như giới showbiz, cũng không có gì gọi là bí mật.

Minh Khinh Khinh là hậu bối, cô đặt cái ly xuống, khẽ rướn người dậy, nói đúng sự thật: “Cũng tạm im ắng rồi, không đến tìm tôi gây rối nữa, cám ơn đạo diễn Bình đã quan tâm.”

“Gây rối?” Bình Ôn Mậu liếc mắt nhìn Minh Khinh Khinh, thở ra một ngụm khói thuốc, dùng giọng điệu ‘cô vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện’, rành đời nói: “Đều là người một nhà cả, lý ra không nên ồn ào như vậy mới đúng. Thực ra cô cũng nên đứng trên lập trường của bố cô để suy nghĩ một chút, đàn ông ấy mà, đều muốn thể diện. Cô là con gái mà không cho ông ta mặt mũi, lỡ như sau này ông ta bị ép đến cá chết lưới rách thì làm thế nào bây giờ? Đến lúc đó người chịu thiệt hại về sự nghiệp cũng vẫn là cô thôi.”

“Trong giới giải trí này cô lại không có chỗ dựa, cực kỳ đáng thương đấy.”

Nói xong lời này, tầm mắt của Bình Ôn Mậu di chuyển xuống dưới, liếc nhìn vóc dáng của Minh Khinh Khinh đang bị che chắn.

Tốc độ nổi tiếng của Minh Khinh Khinh quá nhanh, trong mắt mấy lão già này, e rằng chỉ cho là cô dựa vào một kim chủ nào để lên đời.

Minh Khinh Khinh cố nén sự khó chịu trong lòng, hỏi ngược lại: “Bị ép?”

Binh Ôn Mậu sửng sốt.

Ông ta cảm thấy mình đang quan tâm đến cô, nhưng Minh Khinh Khinh sao lại có phản ứng như vậy?

Chị Kim một bên thấy biểu cảm này của Minh Khinh Khinh liền biết không đúng, vội vàng ở dưới bàn kéo kéo cô. Có vị đạo diễn nào công thành danh toại mà không nói giọng cha chú? Cứ nhẫn nhịn một chút cho qua chuyện, xem như được tiền bối chỉ điểm hai câu, hà tất gì phải nghiêm trọng hóa vấn đề?

Minh Khinh Khinh phớt lờ chị Kim: “Là vấn đề của ông ta, tại sao tôi phải đứng ở góc độ của ông ta để suy nghĩ?”

Mối thù hận giữa Minh Khinh Khinh và bố mình đã có từ rất lâu. Năm đó, người đàn ông này lạc lối, phản bội vứt bỏ gia đình, cho tới bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến quan điểm gia đình của Minh Khinh Khinh. Minh Khinh Khinh một mình phiêu bạt từ năm mười mấy tuổi đến nay, tuy rằng thoạt nhìn đã công thành danh toại, nhưng cô của bảy tám năm trước không có một ngày nào là không thấm đẫm mồ hôi và mệt mỏi. Còn ông ta sau nhiều năm xuất hiện, câu đầu tiên nói với Minh Khinh Khinh không phải là hỏi han sức khỏe, mà là muốn hút khô máu của Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh đã hoàn trả tất cả những gì nên trả lại, rất khó nghĩ ra được lý do gì để tha thứ cho ông ta.

Vốn dĩ cô có thể chịu đựng thêm một lúc, nhưng tầm mắt của Bình Ôn Mậu cứ lưu luyến dừng lại trên ngực cô, cô cũng không phải là không cảm nhận được.

Gương mặt của Bình Ôn Mậu có chút mất kiềm chế, ông ta cầm lấy gạt tàn thuốc rồi phẩy tàn thuốc vào đó, một lần nữa nhìn kỹ Minh Khinh Khinh, trong ánh mắt hiện lên sự ngạo mạn và bụng dạ hẹp hòi của một lão già lớn tuổi: “Cô bé, sao lại dễ dị kích động thế. Tôi chỉ đùa với cô một chút thôi. Cô thật sự tưởng mình là ông to bà lớn gì đấy à?”

Minh Khinh Khinh khoanh hai tay chắn trước ngực, lạnh lùng nói: “Tôi có phải là ông to bà lớn hay không thì không biết, nhưng đạo diễn Bình thật sự rất thú vị, anh cũng đâu phải bố tôi, đặt mình vào vị trí của bố tôi để làm gì?”

“........”

Một bàn người đều sững sờ, hoàn toàn không ngờ được đến cả Bình Ôn Mậu mà Minh Khinh Khinh cũng dám đối chất.

Năm nay cô không định tham gia Đêm Hội Mùa Xuân nữa sao?

Chị Kim trán lấm tấm mồ hôi, lật đật đứng lên hòa giải: “Thật xin lỗi, đạo diễn Bình, Tiểu Khinh không hiểu chuyện....”

Nhưng chị ấy còn chưa nói xong, Bình Ôn Mậu đã sầm mặt gạt tàn thuốc: “Nghệ sĩ trẻ bây giờ đều là trình độ này sao?”

Âu Dương Hạo ở bên cạnh cuối thấp đầu, sắc mặt tái nhợt, không dám hó hé.

Anh ta ngồi bên cạnh Minh Khinh Khinh, vừa rồi ánh mắt của Bình Ôn Mậu như có như không lưu lại trên ngực Minh Khinh Khinh, chắc hẳn anh ta cũng có thể phát hiện ra, nhưng anh ta không hề có động thái gì.

Ngay cả lúc Minh Khinh Khinh định xách túi bỏ chạy lấy người, anh ta vẫn cắn chặt quai hàm, đầu cũng không ngẩng lên.

Như thể sợ bị vạ lây vậy.

Tuy rằng anh ta vẫn luôn theo đuổi cô, nói rằng rất thích cô.

Nhưng đàn ông chỉ nói thích trên đầu môi chót lưỡi, còn chi tiền ra mua hoa, mời ăn cơm hay tặng dây chuyền lại chẳng cần tốn một cắc bạc nào.

Khi thực sự đụng đến tiền bạc, tuyệt đại đa số đàn ông trên thế giới đều sẽ lùi bước.

Tuy nhiên, Minh Khinh Khinh cũng không mong đợi gì ở anh ta, dù sao ngay từ đầu cô đã không kỳ vọng gì ở anh ta rồi.

Chỉ là nếu so sánh như vậy, Minh Khinh Khinh cảm thấy thà trò chuyện với tiểu zombie còn tốt hơn là đi nói chuyện yêu đương với anh ta.

Ít nhất thì khi tiểu zombie nhận ra ánh mắt của Bình Ôn Mậu đang nhắm vào ngực cô, chắc chắn cậu sẽ biến thành ác long gầm gừ vọt tới.

Đương nhiên, đó chỉ là tùy tiện so sánh mà thôi, tiểu zombie ở trong lòng Minh Khinh Khinh vẫn không thuộc phạm trù con người.

“Xin lỗi, làm mất nhã hứng của các vị rồi.”

Minh Khinh Khinh đi về phía cửa phòng bao.

Ngay khi bầu không khí u ám trong phòng bao sắp đóng băng, Bùi Hồng Trác đột nhiên đứng lên giảng hòa.

Anh ấy nhìn về hướng Bình Ôn Mậu, cười nói: “Bầu không khí đừng cứng nhắc như vậy chứ. Đạo diễn Bình, anh với Khinh Khinh cũng không mấy thân thiết, chưa đến mức có thể trêu chọc chuyện riêng tư, khó trách Minh Khinh Khinh lại tức giận. Chuyện này là anh không đúng trước, có muốn tự phạt một ly không?”

Minh Khinh Khinh quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Bùi Hồng Trác, ấy vậy mà anh ấy lại không đứng về phía Bình Ôn Mậu như những người khác.

Bùi Hồng Trác đang nổi tiếng, Âu Dương Hạo cũng đang nổi tiếng, nhưng mức độ nổi tiếng của hai người lại không cùng một đẳng cấp.

Từ vài năm trước Bùi Hồng Trác đã càn quét tất cả các loại phim điện ảnh với doanh thu phòng vé vài tỷ. Năm nào cũng được các mặt hàng xa xỉ phẩm tranh nhau mời về làm đại diện. Hai năm trước anh ấy lại bắt đầu tiến quân vào Hollywood, mọi thứ cũng rất thuận buồn xuôi gió, nói anh ấy đứng đầu trong giới giải trí cũng không hề quá lời.

Chỉ mới qua ba mươi tuổi, nhưng khối tài sản và các mối quan hệ của anh ấy không thể đo lường được. Các đạo diễn và nhà sản xuất đang có mặt ở đây đều phải nể mặt anh đến ba phần. Nếu không cũng sẽ không có bữa tiệc đón gió tẩy trần dành riêng cho anh ấy ngày hôm nay.

Còn về lai lịch xuất thân của Âu Dương Hạo, thứ anh ta có chỉ là lưu lượng, tuy rằng cũng là phú nhị đại, nhưng trong giới tư bản hoàn toàn không có khả năng ngang hàng với Bùi Hồng Trác.

Quả nhiên, Bùi Hồng Trác vừa nói như vậy, những người có mặt trong phòng bao liền nể mặt anh ấy, bầu không khí cũng trở nên linh hoạt hơn.

Trong lòng Bình Ôn Mậu không biết đang nghĩ gì, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn Minh Khinh Khinh gật đầu: “Thực ra hậu bối không cần phải để ý đến những hư danh của tiền bối, có can đảm có dũng khí cũng là chuyện tốt.”

Mặc dù nói là cho Minh Khinh Khinh bậc thang leo xuống, nhưng lão già bụng dạ hẹp hòi này trên thực tế vẫn đang giễu cợt cô một cách lố bịch.

Minh Khinh Khinh dứt khoát phớt lờ ông ta, xách túi, thẳng thừng đẩy cửa bỏ đi.

Bùi Hồng Trác liếc nhìn bóng lưng cô, cài lại khuy măng sét, nói một câu ‘Xin lỗi không tiếp được’ rồi cầm lấy áo khoác đi theo ra ngoài.

Đám người trong phòng bao lập tức ngẩn ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Minh Khinh Khinh và Bùi Hồng Trác thực ra có quen biết nhau. Xét cho cùng thì hai người họ cũng từng thuộc một công ty. Mười năm trước, khi Bùi Hồng Trác mới hai mươi tuổi anh ấy đã nổi tiếng như cồn, còn Minh Khinh Khinh lúc ấy chỉ mới mười lăm, vừa ký hợp đồng với công ty, được xem là đàn em của Bùi Hồng Trác.

Có điều, mấy năm gần đây Bùi Hồng Trác đã kết thúc hợp đồng với công ty, thường xuyên bay ra nước ngoài, thành ra hai người cũng không còn hợp tác với nhau nữa. 

Trong số ít bạn bè của Minh Khinh Khinh, có Bùi Hồng Trác. Hai người tuy không liên lạc với nhau nhiều, nhưng trong vài năm đổ lại đây, Bùi Hồng Trác thỉnh thoảng vẫn hướng dẫn cho cô những kỹ năng diễn xuất khó nhằn.

Bùi Hồng Trác đuổi theo đến ga-ra dưới tầng hầm, đưa áo khoác cho Minh Khinh Khinh: “Bên ngoài trời đang mưa, trợ lý của em vẫn đang ở phòng bao khác, dám chắc cũng chưa biết chuyện xảy ra bên này. Anh đưa em về nhé?”

Minh Khinh Khinh ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, đàn anh, đã phá hỏng bữa tiệc của anh rồi.”

Bùi Hồng Trác không nói gì, bấm dụng cụ điều khiển từ xa trong tay, chiếc xe màu trắng cách đó không xa liền chớp lên.

Minh Khinh Khinh còn tưởng đâu anh sẽ giáo huấn cô vài câu, nói những câu như kiểu ‘Sao cái tính nóng nảy của em vẫn không thay đổi’.

Nhưng không ngờ là anh ấy chỉ vòng qua kéo cửa xe ra, liếc nhìn Minh Khinh Khinh, cười cười nói: “Đàn em, chuyện vặt vãnh thôi, đừng để trong lòng làm gì. Anh vốn dĩ không kiên nhẫn với những nơi uốn mình theo ý người khác như vậy, nên cũng đang định tìm cớ chuồn về sớm.”

Thấy anh ấy nói như vậy, Minh Khinh Khinh liền thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Hồng Trác đóng phim ở Hollywood, hai năm rồi chưa về nước, suốt chặng đường về Minh Khinh Khinh giới thiệu vài câu về sự đổi mới của thành phố A cho anh ấy nghe.

Cần gạt nước mở ra, anh ấy tập trung lái xe, thình thoảng đưa mắt nhìn Minh Khinh Khinh một cái.

Chiếc xe dựa theo bản đồ, chẳng mấy chốc đã lái vào khu biệt thự.

Người hành tinh Claflin không chỉ có thị lực và thính lực tuyệt vời, mà đối với mùi hương cũng cực kỳ nhạy cảm.

Thân thể của mỗi người đều mang một mùi hương và khí chất riêng. Trên Trái đất có rất nhiều người, Tiểu Phó không thể nào nhận dạng được mùi của từng người một.

Chỉ duy nhất mùi hương của Minh Khinh Khinh đối với cậu mà nói, giống như chiếc ô trong suốt xoay tròn dưới ngày mưa ẩm ướt, tiếng lửa tí tách sưởi ấm trong ngày đông giá lạnh, hay chiếc máy pha cà phê chuyển động vào sáng sớm, dòng nước róc rách chảy ra bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương cà phê ngào ngạt. Là độc nhất vô nhị, vừa thơm ngọt, vừa đắng chát.

Ngày nào cậu cũng mong đợi.

Thời gian mỗi ngày của cậu đều chia thành hai phần, cô ở đây và cô không ở đây.

Vì thế mà ngay cả trong kỳ mẫn cảm, cơ thể suy nhược, năng lực giảm sút, cậu vẫn có thể nhận ra mùi hương của cô khi xe vừa mới chạy lên núi.

Khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Phó lập tức sáng lên như ánh lửa bập bùng.

Theo thói quen cậu vẫn làm hằng ngày, lập tức muốn dịch chuyển đến huyền quan.

Nhưng hôm nay, chuyện này đối với cậu lại vạn phần khó khăn.

Cậu thử cân nhắc, hình như dịch chuyển hay đi lại đều có chút khó khăn. Hơn nữa cậu còn phải tiết kiệm thể lực, bằng không, đợi đến lúc Minh Khinh Khinh trở về sẽ nhận ra sự khác thường của mình.

Thế là cậu lại biến thành quả trứng, lộc cộc lộc cộc nhảy vào thang máy. Sau khi vừa ra khỏi thang máy, cậu hào hứng lăn tới chỗ huyền quan.

Tuy nhưng, chưa kịp trở về hình dạng con người thì cậu lại cảm nhận được bên cạnh Minh Khinh Khinh hình như có một mùi hương khác.

Hơn nữa, mùi hương này còn rất gần, rất gần với Minh Khinh Khinh, như thể đang lưu lại trên vai Minh Khinh Khinh vậy.

Là một loại mùi hương mang tên nước hoa Cologne.

Trước đây Minh Khinh Khinh từng cho cậu ngửi thử.

Trên bàn trang điểm của cô có rất nhiều loại nước hoa, trong lúc dạy cậu viết chữ và học cách sinh hoạt của con người, cô còn dạy cậu một số thứ vô bổ khác, chỉ đơn thuần là muốn đùa giỡn với cậu.

Tiểu Phó có một trí nhớ siêu phàm, chỉ cần ngửi qua tờ giấy thơm một lần là có thể nhận ra được.

Cậu nhớ đây là một loại nước hoa mà giống đực trên Trái đất sẽ sử dụng.

Không phải Tiểu Chu, không phải Tiểu Trình, cũng không phải XX Hạo.

Vậy là ai?

Tiểu Phó chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã xuất hiện ngoài bãi cỏ, nước mưa cọ rửa thân xe, đèn xe sáng rực. Cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi bước xuống, bung dù, vòng qua bên kia mở cánh cửa ghế lái phụ.

Minh Khinh Khinh bước xuống xe, xách làn váy, trên người đang khoác chiếc áo khoác của giống đực kia.

Minh Khinh Khinh ngẩng đầu, mỉm cười nói câu gì đó với đối phương, nhưng do đang trong kỳ mẫn cảm nên tai của Tiểu Phó đã bị ù tạm thời, không nghe rõ được cô đang nói gì.

Hai người bước tới mái hiên.

Minh Khinh Khinh đứng ngay cửa ra vào, Bùi Hồng Trác rất có phong độ thân sĩ, đứng nửa người ngoài mái hiên, tay vẫn giương ô như cũ.

Tiểu Phó thoáng sửng sốt.

Bởi vì cậu nhận ra ánh mắt của Minh Khinh Khinh khi nhìn đối phương, hình như không giống với những người khác.

Minh Khinh Khinh khi nhìn Tiểu Chu hay những người khác, ánh mắt của cô rất bình thản, chỉ như đang nhìn bạn bè. Còn đối với Âu Dương Hạo, tuy ánh mắt của cô vẫn bình thản, nhưng lại ẩn chứa một chút kháng cự. Nhưng khi cô nhìn người trước mắt này, trong sự bình thản ấy hình như còn mang theo vài phần kính trọng, khâm phục hay là ngưỡng mộ gì đấy?

Mà ánh mắt của người này khi nhìn Minh Khinh Khinh cũng khá giống với Âu Dương Hạo, hệt như có mạch nước ngầm đang tuôn chảy, song lại có phần khó hiểu hơn Âu Dương Hạo rất nhiều.

Con người trên Trái đất có thể không phân biệt được, bởi vì họ dựa vào cảm xúc để phân biệt.

Nhưng người của hành tinh Claflin đưa ra phán đoán dựa trên màu sắc con ngươi, độ nặng nhẹ của bước chân và mùi hương tỏa ra trên cơ thể.

Tiểu Phó nghe hai người đứng dưới mái hiên nói chuyện, trong tiềm thức nhất thời muốn tránh đi.

Cậu không phải cố ý nghe lén.

Nhưng cũng may là tình trạng ù tai trong kỳ mẫn cảm đã giúp cậu ngăn không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Giữa trời và đất là một mảnh tĩnh mịch.

Không nghe được tiếng nói chuyện, không nghe được tiếng mưa rơi.

Như thể đã bị điếc.

Sắc mặt Tiểu Phó càng thêm tái nhợt, lặng lẽ chờ cơn ù tai này qua đi.

Cậu vốn định gắng gượng chờ Minh Khinh Khinh vào nhà, rồi lại nhảy vào nồi cơm nằm tiếp, nhưng Minh Khinh Khinh mãi vẫn chưa mở cửa, cậu sắp không chịu được nữa rồi.

Cuối cùng, không biết đã trôi qua bao lâu, tóm lại là một thời gian rất dài.

Tiếng ù ù bên tai dần biến mất, âm thanh trong đất trời nháy mắt lại xộc vào tai Tiểu Phó, kéo theo một hồi đau đớn.

Bùi Hồng Trác đang hỏi Minh Khinh Khinh: “Anh định nói cho em nghe một chút về hai kịch bản vừa nhắc đến. Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, anh sắp đông cứng rồi, em có phiền vào pha cho anh một tách cà phê được không?”

Câu đầu tiên Tiểu Phó nghe được là một câu như vậy.

“.....”

Anh ta đề nghị Minh Khinh Khinh pha cho anh ta một tách cà phê tự nhiên vậy sao? Hai người họ rất thân thiết với nhau sao?

Cảm giác khó chịu lại trào dâng trong lòng cậu, xương sườn hai bên như biến thành những chiếc gai sắt màu xám tro, đâm ngược vào bên trong.

Cậu không muốn giống đực có tính uy hiếp này bước vào nhà.

Giống như bị xâm lược vậy.

Tuy rằng đây là nhà của Minh Khinh Khinh, không  phải lãnh thổ của riêng cậu, nhưng.....

Nhưng——

Minh Khinh Khinh một tay cầm chìa khóa, giữ nắm cửa, sửng sốt nói: “Bây giờ sao?”

Cô và người đàn anh Bùi Hồng Trác này đã quen nhau nhiều năm, đương nhiên không phải là cô không tin vào nhân phẩm của Bùi Hồng Trác, mà vì cô biết tiểu zombie rất có thể đang đợi mình sau huyền quan.

Nếu vừa mở cửa ra đã bắt gặp đôi mắt tròn xoe màu xanh xám ấy, còn cót két giơ tay lên ‘Say Hi’, chắc chắn sẽ dọa Bùi Hồng Trác chết khiếp. Đến lúc đó, tin tức Bùi Hồng Trác ở nhà riêng của cô bị kéo lên xe cứu thương, dự là lại trở thành một hot search.

Đương nhiên với trình độ thông minh của tiểu zombie, khi nghe được cuộc đối thoại giữa cô và đàn anh, rất có thể cậu đã vội vàng chạy trốn.

Nhưng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Bùi Hồng Trác hiểu lầm ý cô, cầm ô, bật cười nói: “Anh chỉ sợ trên điện thoại nói không rõ thôi. Vậy thế này đi, để anh gửi file kịch bản cho em trước, em xem qua rồi chúng ta trò chuyện bằng tin nhắn thoại cũng được.”

Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm: “Được, không thành vấn đề.”

Tiểu Phó đứng bên trong cánh cửa cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như đang canh giữ sào huyệt của mình vậy.

Bùi Hồng Trác đứng trước mặt Minh Khinh Khinh, gửi file kịch bản cho cô qua Wechat xong, nói: “Vậy anh về trước nhé.”

“Bai bai.” Minh Khinh Khinh vẫy tay chào.

Bùi Hồng Trác ở nước ngoài đã lâu, cầm ô, theo thói quen bước tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chuyện của Bình Ôn Mậu em đừng để trong lòng. Với địa vị của em hiện tại, cùng lắm là không thể đóng phim của ông ta, còn ông ta cũng không đến mức làm gì em đâu.”

“Vâng.”Minh Khinh Khinh biết đây là lễ nghi của người nước ngòai, nên cũng không động đậy.

Bên trong cánh cửa, hai mắt màu xanh xám của Tiểu Phó trợn tròn hết cỡ.

Thế giới quan của cậu lại bị vỡ nát thành từng mảnh.

Tại sao lúc chào tạm biệt con người còn muốn ôm nhau?

Cậu đột nhiên cảm thấy lo lắng, trái tim như bị một tấm lưới kín gió nào đó bao bọc, vây chặt, hung hăng vặn vẹo.

Minh Khinh Khinh đợi Bùi Hồng Trác buông tay, liền cởi áo khoác trả lại cho anh ấy.

Bùi Hồng Trác nhận lại áo khoác, cầm ô đi về phía chiếc xe. Chưa được mấy bước, giống như sực nhớ ra gì đó, anh ấy quay đầu lại nói với Minh Khinh Khinh: “Đúng rồi, vài ngày nữa có —— ”

Còn chưa xong nữa sao?

Còn muốn nói gì nữa?

Giống đực này đúng là lắm chuyện thật.

Tiểu Phó đứng đó chết lặng, tấm lưới trong lòng càng lúc càng xoắn chặt, hai con ngươi cũng vô thức chuyển sang màu đen kịt —— gần như tối sầm trong chốc lát, giống như màn đêm dưới đáy vực sâu.

Cậu đang trong kỳ mẫn cảm, không còn kiểm soát được khả năng của bản thân.

Thế là trong giây phút đó, ngay cả bản thân Tiểu Phó cũng không nhận ra cơn mưa bên ngoài đột nhiên lớn hơn, vặn vẹo gào rít, đến nỗi từng giọt mưa còn đóng thành từng cục, cuối cùng kết tụ lại thành sương giá, thậm chí là mưa đá, từng cục từng cục nện xuống đất.

Bây giờ mới đang tháng Hai, sao đột nhiên lại có mưa đá???

“.....”

Bùi Hồng Trác đang cầm ô đứng trên bãi cỏ, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Minh Khinh Khinh nhận ra điều gì đó, vội vàng nói: “Có việc gì sau này hẵng nói. Anh mau về đi, đợi lát nữa mưa lớn hơn lại không xuống núi được.”

Bùi Hồng Trác cũng không còn tâm tư để đáp lời, lật đật thu ô cúi người chui vào xe.

Chiếc xe phóng đi như bỏ chạy.

....

Sau khi anh ấy rời đi, màu đen kịt trong mắt Tiểu Phó như nước biển khi thủy triều xuống, chầm chậm rút đi.

Mặc dù trận mưa đá chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng bãi cỏ bên ngoài đã xuất hiện nhiều lỗ rất sâu.

Tiểu Phó giật mình hoảng hốt, đột nhiên nhận ra mình vừa mất kiểm soát.

Minh Khinh Khinh rủ nước mưa trên người, xoay chìa khóa bước vào.

Hô hấp của Tiểu Phó càng lúc càng dồn dập, y hệt như một chú chó con làm sai chuyện, vừa lúng túng vừa xấu hổ, cuống quýt biến thành quả trứng, lộc cộc lộc cộc bỏ chạy.

Cậu trốn vào phòng của mình, trùm chăm kín đầu.

Toang rồi.

Tiểu Phó âu sầu mở to đôi mắt màu xanh xám, lẽ nào bản chất của cậu là một kẻ xấu xa?

Nếu không thì trong tình trạng mất kiểm soát lúc nãy, tại sao cậu lại làm ra chuyện này theo bản năng như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi