TA DƯỠNG THÀNH MỘT TIỂU ZOMBIE BÁ ĐẠO

Phó Tuyết Thâm không hé răng, Minh Khinh Khinh dùng cả hai tay giữ chặt lấy tay anh, lặp lại một lần nữa: “Cái này không thể chứng minh được điều gì cả.”

Phó Tuyết Thâm cả người cứng ngắc, giống như bị vây vào thế bí không biết phải làm sao, thân hình cao lớn không chút động đậy, mãi cho đến khi bàn tay lạnh lẽo được Minh Khinh Khinh nắm lấy, yết hầu của anh mới khô khốc chuyển động một chút, lý trí cũng loáng thoáng quay lại.

“Không sao.” Anh nhìn Minh Khinh Khinh, nắm ngược lại tay cô, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Mấy ngày trước đúng là từng bị rớt một lần, anh cũng cảm thấy có thể đã bị hỏng rồi.”

Thế nhưng dưới ánh sáng mờ tối, nụ cười trên khuôn mặt điển trai của anh thoạt nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

Minh Khinh Khinh hơi hé miệng, trong lòng không khỏi xót xa ân hận, sớm biết như vậy đã không tùy tiện chạm vào cái gì mà chi hoàn đó, làm cho Tiểu Phó buồn bã đến như vậy.

Nhưng vấn đề là, tại sao Achilles chi hoàn cứ mỗi lần tới tay cô là lại vụt tắt? Lần trước ở trong rạp chiếu phim còn chưa tính, vì lúc đó cô chưa xác định được tâm tư của mình, có thể Achilles cho rằng cô không đủ chân thành, nhưng còn lần này thì sao? Tại sao vẫn không phát sáng?

Phó Tuyết Thâm cúi người xuống, lặng lẽ nhặt Achilles bị rớt trên mặt đất lên, bỏ lại vào túi quần áo.

Vừa chạm vào tay anh, Achilles lại một lần nữa bốc cháy điên cuồng.

Nếu là lúc bình thường, Minh Khinh Khinh có thể còn cảm thấy vui thích, nhưng thứ ánh sáng như ngọn lửa đang mãnh liệt đong đưa lúc này lại giống hệt như một sự mỉa ami, khiến cô càng thêm tự trách mình.

“Em không cố ý.” Minh Khinh Khinh buồn bã nói.

Cô muốn thử lại một lần nữa, nhưng lại sợ kết quả vẫn không tốt, khiến Tiểu Phó càng thêm buồn bã, vì vậy mà lời đến khóe miệng lại chần chừ không nói ra.

“Không sao.” Phó Tuyết Thâm khàn giọng nói: “Thực ra như vậy đã là quá tốt rồi.”

Vốn dĩ anh cũng nghĩ như vậy. Giả dụ như Achilles không thể sáng trên tay Minh Khinh Khinh, như vậy đã chứng tỏ Minh Khinh Khinh cũng không yêu anh nhiều. Mấy hôm nay tuy rằng anh không dám dùng Achilles để thử Minh Khinh Khinh, nhưng kỳ thực trong lòng anh đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Chính bởi vì đã làm tốt tâm lý, nên vừa rồi cũng không đến mức quá kinh ngạc, chỉ là có chút luống cuống vì ‘Quả nhiên như thế’.

Nhưng trên Trái đất chẳng phải có một câu châm ngôn, gọi là ‘Lâu ngày sinh tình’ sao? Phó Tuyết Thâm cảm thấy, chỉ cần mình ngày này qua ngày nọ canh giữ bảo vật quý giá trong hang động như một con rồng, có lẽ đến một ngày nào đó Achilles cũng sẽ phát sáng trên tay Minh Khinh Khinh. Dẫu sao thì thời gian của anh cũng dài hơn người bình thường, đâu có lý nào tới tận 800 năm mà cô lại không thật lòng yêu anh.

Phó Tuyết Thâm cố gắng bày ra vẻ mặt tràn đầy tự tin: “Thời gian vẫn còn dài mà.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ, Phó Tuyết Thâm rũ mắt, trong đôi mắt xanh lam đó thoạt nhìn vẫn có chút cô đơn và bất an.

Minh Khinh Khinh nhịn không được bước nhanh về phía trước, ôm chầm lấy anh, hai tay siết chặt lấy eo anh.

Cơ thể Phó Tuyết Thâm hơi cứng lại.

“Không phải như vậy đâu, chắc chắn đồ vật đó đã bị hỏng.” Minh Khinh Khinh cuống quýt nói.

Cô siết chặt vòng tay, áp mình vào lồng ngực không một chút độ ấm của anh, ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ với Phó Tuyết Thâm: “Em thực sự rất thích anh.” 

Phó Tuyết Thâm cúi đầu nhìn chòng chọc Minh Khinh Khinh, có chút hoài nghi rằng mình đang nằm mơ, không nhịn được tự giơ tay lên nhéo mặt một cái, do lực nhéo quá mạnh nên cơn đau lập tức truyền đến, nói với anh rằng đây không phải là mơ.

Minh Khinh Khinh kéo tay anh xuống, giữ chặt, một tay khác vẫn tiếp tục vòng qua eo anh, cân nhắc kỹ lưỡng rồi từ tốn nói: “Em không biết từ khi nào mà em đã sẵn sàng dành hết quãng đời còn lại của mình cho anh rồi.”

Phó Tuyết Thâm khàn giọng nói: “Thật sao? Không phải thấy anh đáng thương rồi muốn dỗ dành anh đấy chứ?”

“Thật mà.” Minh Khinh Khinh lập tức đáp: “Khi anh còn là một tiểu zombie, em có thể vẫn chưa thích anh, đã để anh đợi chờ khổ sở, nhưng hiện tại em đã biết rõ tình cảm của em dành cho anh không phải là thứ tình cảm đối đãi với thú cưng gì đó, mà là thứ tình cảm muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.”

“Anh tin em đi mà.”

Phó Tuyết Thâm thoáng run rẩy.

Minh Khinh Khinh không biết anh có tin hay không, nhưng chỉ cảm thấy hô hấp của anh càng lúc càng nặng, nhịp tim trong lồng ngực cũng  càng lúc càng tăng nhanh.

Cũng không biết có phải do thân nhiệt của cô làm tan đi sự lạnh lẽo trên người anh hay không, mà cơ thể anh cũng đang dần dần ấm lên.

Trong bóng tối, nhiệt độ cơ thể anh từ từ biến thành một quả cầu lửa.

Minh Khinh Khinh đành phải buông anh ra một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Con ngươi màu xanh lam của Phó Tuyết Thâm mất kiểm soát tối sầm lại. Anh gắt gao giữ chặt eo Minh Khinh Khinh, xuất phát từ bản năng muốn xiết chặt cô vào lòng.

“Anh lại phát sốt sao?” Minh Khinh Khinh hoảng hốt nói.

Phó Tuyết Thâm vẫn còn sót lại một chút lý trí, nghe cô nói như vậy, sắc mặt anh lại lập tức đỏ lên.

Minh Khinh Khinh: “Em chỉ thổ lộ thôi mà, lần này đâu có hôn anh?”

Phó Tuyết Thâm vô cùng xấu hổ, buồn bực nói: “Nhưng em ôm anh, còn nói những lời sến súa nữa.”

Minh Khinh Khinh bị anh ấn vào ngực, lực đạo như thể muốn nghiền nát cô, cô gần như không thể thở nổi: “Vậy sau này em không nói nữa.”

Phó Tuyết Thâm không chịu, hai mắt đỏ bừng, bất mãn nói: “Không được.”

“Nếu không thì...” Minh Khinh Khinh còn chưa nói xong đã có chút ngượng ngùng liếm liếm môi.

Cô muốn nói, nếu thật sự không được nữa, chi bằng làm những gì nên làm để giải quyết cho xong vấn đề phát sốt này.

Dù sao thì sớm hay muộn gì cũng phải trải qua.

Cô cố gắng mở miệng mấy lần, nhưng chưa đợi cô tìm được từ ngữ thích hợp thì đã nghe giọng nói khàn khàn của Phó Tuyết Thâm vang lên: “Khinh, yên tâm đi, anh không phải là tên háo sắc, anh có thể nhịn được.”

Minh Khinh Khinh: “.....” Ai mướn anh nhịn?

Nói xong, Phó Tuyết Thâm cầm áo khoác trên ghế lên, mang theo cô cùng dịch chuyển, nháy mắt hai người đã về tới biệt thự.

Ngay sau đó là tiếng nước lạnh xối xả trong phòng tắm vang lên.

Minh Khinh Khinh tâm tình hỗn loạn: “.....”

Váy cũng đã cởi ra hết rồi, người đàn ông ngoài hành tinh này rốt cuộc có làm được không đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi