TA DƯỠNG THÀNH MỘT TIỂU ZOMBIE BÁ ĐẠO

Đêm nay tất nhiên là Minh Khinh Khinh không thể thực hiện được ‘ý đồ xấu’, và không chỉ một đêm nay, mà mấy ngày sau cô cũng không thực hiện được.

Phó Tuyết Thâm vẫn kiên trì với suy nghĩ không thể vấy bẩn sự trong trắng của cô trước khi có khế ước hôn nhân với cô và chiêu cáo thiên hạ (Claflin).

.....

Đừng nói là lên giường, ngay cả việc chung chăn chung gối để làm giảm bớt kỳ mẫn cảm như lời hạm trưởng đã nói cũng không hề thực hiện.

Vị vương tử điện hạ ngoài hành tinh ngây thơ còn kêu cấp dưới chuẩn bị cho Minh Khinh Khinh một phòng riêng nằm đối diện với phòng của anh, hai người tách nhau ra.

Phó Tuyết Thâm đã vượt qua kỳ mẫn cảm lần này, tuy rằng gian nan vất vả nhưng anh vẫn dựa vào ý chí của bản thân để cố gắng sống sót.

Sau khi anh trở lại phòng từ trường, Minh Khinh Khinh rãnh rỗi chỉ có thể đi loanh quanh hạm tinh; khi cuộc bạo loạn thần lực của Phó Tuyết Thâm phát tác khiến toàn bộ hạm tinh chấn động, cô cũng cùng với hạm trưởng và các nhân viên khác chạy vào phòng để né tránh.

Minh Khinh Khinh không khỏi cảm thán, cô tới đây cũng như không.

Cũng may là trên Jormungandr đâu đâu cũng được trang bị công nghệ tiên tiến mới lạ, Phó Tuyết Thâm còn gọi mấy người phụ nữ Claflin tới chơi bài cùng cô. Minh Khinh Khinh vì có quá nhiều thứ để xem nên cũng không có thời gian nhàm chán.

Tuy nhiên, hành động chủ động đuổi theo đến Jormungandr và muốn lên giường với Phó Tuyết Thâm của Minh Khinh Khinh vẫn giống hệt như một cây Định Hải Thần Châm, khiến cho tâm trạng của Phó Tuyết Thâm mấy ngày tới đều giống như mây mù tan biến.

So với tâm trạng lo được lo mất trước khi rời khỏi Trái đất thì bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Anh như được động viên an ủi, cuối cùng cũng không còn giống như mấy ngày trước, liên tục xác nhận xem Minh Khinh Khinh có phải đang ở bên cạnh anh không.

Minh Khinh Khinh ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai ngày sau khi Achilles vụt tắt trên tay cô ở nhà hát kịch, cô thực sự rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của Phó Tuyết Thâm.

Bây giờ ổ bệnh của anh tuy vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng ít nhất cũng đã thuyên giảm đến 80%.

Vì vương tử điện hạ đang trong kỳ mẫn cảm, nên tiến trình di chuyển của Jormungandr cũng rất chậm chạp.

Ngày thứ hai sau khi kỳ mẫn cảm của Phó Tuyết Thâm kết thúc, toàn bộ hạm tinh đều thở phào nhẹ nhõm, hạm trưởng trở lại cabin điều khiển chính, bắt đầu cho Jormungandr tăng tốc tiến về phía trước, nhanh chóng trở về Claflin, để tránh việc nán lại trong vũ trụ quá lâu sẽ gây ra sự hỗn loạn giữa các vì sao không cần thiết.

Mấy ngày qua Minh Khinh Khinh ở trên hạm tinh hết sức vui vẻ, gần như quên mất rằng điểm đến của hạm tinh là một hành tinh khác.

Đến khi chợt nhận ra hôm sau đã đến Claflin, nơi từng được nghe Tiểu Phó nhắc qua rất nhiều lần, cô mới hậu tri hậu giác mà có chút hồi hộp.

Đó là một hành tinh hoàn toàn xa lạ đối với cô!

Minh Khinh Khinh đứng trước tấm kính thủy tinh đặc chế, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài lúc này trời tối đen như mực, sau khi ra khỏi vũ trụ sẽ không còn nhìn thấy những vì sao nữa, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một số chất phát sáng lơ lửng, như thể đang ở dưới đáy đại dương vậy, tạo cho người khác một cảm giác rất chấn động.

Thật không thể tin được.

Thực ra ngay từ ngày đầu tiên gặp Tiểu Phó, cô đã bước một chân vào cuộc hành trình kỳ ảo khó tin này rồi.

Phó Tuyết Thâm không biết từ khi nào đã đến sau lưng cô, mở rộng vòng tay ôm lấy cô thật chặt. Minh Khinh Khinh theo thói quen hơi ngả người ra sau, Phó Tuyết Thâm hài lòng thỏa dạ cúi đầu, cằm cọ nhẹ vào tóc cô.

Dường như biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, Phó Tuyết Thâm nói: “Nếu em không muốn đi thì không cần đi nữa, anh sẽ cho tàu trở về địa điểm xuất phát, đích thân đưa em về nhà.”

Minh Khinh Khinh giật mình: “Anh nói thật cho em biết đi, có phải anh còn có một siêu năng lực là thuật đọc tâm nữa không?

Phó Tuyết Thâm đáp: “Em đã đứng ở đây thấp thỏm không yên gần được nửa tiếng rồi, chắc chắn là đang lo đến Claflin nên làm sao mới phải. Điều này cũng dễ đoán thôi mà, dù sao đó cũng là một hành tinh xa lạ, ngoại trừ anh ra thì em không quen biết một ai, cho nên em chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi.”

Minh Khinh Khinh nói: “Ai nói ngoài anh ra em không quen biết ai? Chẳng phải vẫn còn Raymond đó sao? Nói mới nhớ, tại sao mấy hôm nay không thấy bóng dáng của cậu ấy đâu? Hay là cậu ấy đang ở trên một con tàu khác?”

Phó Tuyết Thâm nhàn nhạt nói: “....Raymond đẹp trai hay anh đẹp trai?”

Minh Khinh Khinh buồn cười, trở tay nhéo nhéo mặt anh: “Đương nhiên là anh rồi.”

Phó Tuyết Thâm lúc này mới cảm thấy hài lòng thỏa dạ một lần nữa, vòng tay càng siết chặt Minh Khinh Khinh hơn: “Nếu em sợ thì chúng ta không đi nữa. Dù sao anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, đăng kí kết hôn vẫn có thể tiến hành trên Trái đất, còn về nghi thức bên Claflin thì cứ để anh một mình lên sân khấu cũng được. Dẫu sao bổn tộc của anh cũng đã quen với việc nửa kia thường xuyên không có mặt ở đó rồi. Chỉ cần đến lúc đó em cho phép anh cầm ảnh của em.....”

Minh Khinh Khinh: “.....” Cầm ảnh để kết hôn là tục lệ quái quỷ gì vậy? Cảnh tượng đó vì ‘quá mức đẹp đẽ’ nên thực sự không dám xem.

Minh Khinh Khinh nói: “Em nghĩ là em vẫn nên đi thì hơn, chút khó khăn này em vẫn có thể vượt qua được.”

Nói xong, Minh Khinh Khinh còn bổ sung thêm một câu: “Vì anh.”

Vẻ mặt Phó Tuyết Thâm lập tức như được ăn mật ngọt, không khỏi xấu hổ ngượng ngùng.

Minh Khinh Khinh trong lòng thầm thở dài, sao lại thích dỗ ngọt như vậy không biết.

“Phụ vương và mẫu hậu của anh đều là người rất tốt. Phụ vương thoạt nhìn khá nghiêm túc, nhưng thực tế lại là một người rất sợ vợ, người như vậy hiển nhiên cũng không đến nỗi quá khắt khe. Còn về phía huynh đệ tỷ muội và các vị đại thần, hoặc liên quan đến những tranh chấp trong nội bộ hoàng tộc, có thể sẽ làm em cảm thấy không mấy hữu hảo —— nhưng em cũng đừng nghĩ nhiều, tuyệt đối sẽ không xuất hiện những vụ ám sát như trong mấy bộ phim truyền hình đâu. Bọn họ đều rất kiêng dè anh, không dám đắc tội với anh.” Phó Tuyết Thâm chân thành nói: “Mong là Khinh Khinh sẽ không ghét bỏ. Đến lúc đó nếu không thích bọn họ, em chỉ cần từ chối gặp bọn họ là được. Anh sẽ ở bên cạnh em bất cứ lúc nào. Chờ đến khi kết thúc nghi thức đăng kí hôn lễ, anh sẽ mang em trở lại Trái đất, đưa em trở về nơi quen thuộc.”

Minh Khinh Khinh cười: “Được.”

Phó Tuyết Thâm lại nói: “Ngoài ra, hôn lễ trên hành tinh của bọn anh sẽ có hơi phức tạp, yêu cầu phải tiến hành trong ba ngày, có thể sẽ rất mệt mỏi, nhưng trong lúc đó em có thể nghĩ ngơi bất cứ lúc nào, còn có rất nhiều đồ ăn ngon.”

Minh Khinh Khinh cười hỏi: “Ví dụ như món anh làm mà cho chó cũng không thèm ăn, bánh bao đầu thỏ đuôi khủng long ấy hả?”

Khuôn mặt điển trai của Phó Tuyết Thâm lại nhất thời đỏ lên: “Đó là bởi vì kỹ năng nấu nướng của anh chưa thành thạo thôi, các vị đầu bếp trên hành tinh của anh chắc chắn làm không khó ăn như vậy.”

Minh Khinh Khinh hỏi: “Em thấy trình độ của cậu đầu bếp nhỏ Raymond đó cũng được đấy chứ.”

Phó Tuyết Thâm cảnh giác nói: “Em có vẻ khá ngưỡng mộ cậu ta nhỉ?”

Minh Khinh Khinh: “Món điểm tâm cậu ấy làm cũng không tệ lắm.”

Phó Tuyết Thâm âm thầm hạ quyết tâm, trong 700 năm sắp tới anh nhất định phải khổ luyện nấu nướng mới được.

“Cung điện của anh rất lớn, đến đó rồi em sẽ biết. Chúng ta có thể lên mái nhà ngắm hoàng hôn và bình minh, Claflin dân cư thưa thớt, phong cảnh hữu tình, đợi đến khi xem chán, chúng ta có thể đến hành tinh khác để du lịch.”

Minh Khinh Khinh không khỏi bật cười: “Còn chưa kết hôn mà anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tuần trăng mật rồi sao? Còn nói không phải mấy tên háo sắc.”

Khuôn mặt Phó Tuyết Thâm lập tức ửng đỏ.

Minh Khinh Khinh nói: “Nhưng em chỉ xin đoàn phim nghỉ được nửa năm thôi, nửa năm sau em còn phải bắt đầu khai máy cho bộ phim tiếp theo. Cho nên trước tháng Giêng năm sau, chúng ta phải quay trở lại Trái đất.”

“Đương nhiên.” Phó Tuyết Thâm đáp: “Chúng ta có thể ở lại Trái đất đón Tết, anh còn chưa được thấy giao thừa trên Trái đất nữa, nghe nói rất náo nhiệt.”

Sự náo nhiệt ồn ào của đêm giao thừa cũng đã rất nhiều năm rồi Minh Khinh Khinh chưa được trải qua.

Tưởng tượng đến đây, cô bỗng nhiên có rất nhiều kỳ vọng về tương lai. Trước mặt vũ trụ bao la này, ở bên cạnh Phó Tuyết Thâm, tất cả những điều khiến cô phiền lòng và đau khổ day dứt trong quá khứ giống như biến thành một con sông đã cạn nước, hoàn toàn không đáng để nhắc đến, không đáng để hồi tưởng. Sau này, tất cả những cảm giác bình yên và an toàn đều do người đang ở bên cạnh cô  mang lại, tất cả sẽ trở thành một tương lai mới lạ đang chờ cô khám phá.

.....

Minh Khinh Khinh đột nhiên ngẩng đầu, hôn lên cằm anh một cái.

Phó Tuyết Thâm sờ cằm mình, được yêu chiều mà có chút lo sợ: “Sao đột nhiên lại như vậy? Vì chuyện gì?”

Minh Khinh Khinh nhún vai: “Không vì gì cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi