Tiểu Phó ngồi xổm bên giường, vô cùng lo lắng muốn rút tay ra, nhưng bởi vì xương cốt di chuyển chậm chạp, nên bất kể có gấp gáp đến đâu thì động tác cũng chậm rì ‘răng rắc’, còn Minh Khinh Khinh thì trong cơn mộng mị ra sức giữ chặt lấy tay cậu.
Thế là trong suốt thời gian này, lòng bàn tay cứng ngắc của cậu dần dần cảm nhận được sự mềm mại trên từng ngón tay và đầu ngón tay nóng hổi của Minh Khinh Khinh —— bàn tay của phụ nữ Trái đất sao lại mềm mại đến vậy nhỉ?!
Mềm mại đến vô lý!
Thân nhiệt của Tiểu Phó đã thay đổi, trái tim cậu cũng đập điên cuồng như muốn nổ tung.
Cậu hoảng hốt nhìn Minh Khinh Khinh đang ngủ say mà như đang nhìn thứ vũ khí gì đó có lực sát thương rất mạnh.
Sau khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên thân thể cậu xuất hiện phản ứng lớn đến như vậy. Tiểu Phó thật sự không biết nên làm thế nào.
Cho dù cậu đã buông bàn tay của Minh Khinh Khinh ra, đã không còn chạm vào bờ má mềm mại của cô nữa. Cho dù cậu đã đứng cách xa chiếc giường của Minh Khinh Khinh hai mét, dính chặt vào bức tường, nhưng tại sao nhịp tim vẫn không ngừng đập nhanh bất thường?
‘Thình thịch’, ‘thình thịch’, ‘thình thịch’.
‘Vèo’ một tiếng, Tiểu Phó đã biến mất khỏi căn phòng.
Một bóng đen cứng ngắc lao sầm xuống đỉnh Everest, trồng cây chuối, đầu đâm vào nền tuyết, ra sức hạ thân nhiệt đang nóng lên hầm hập.
*
Rạng sáng.
Khi Minh Khinh Khinh tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm giống như vừa nhúng vào thủy triều. Có điều, cảm giác mơ màng choáng váng gần như đã biến mất.
Cô yếu ớt nhấc cánh tay lên, lấy mu bàn tay sờ lên trán, phát hiện cơn sốt của mình đã hạ nhiệt.
Lần phát sốt này không ngờ lại hạ nhanh như vậy.
Minh Khinh Khinh thuộc dạng người khó bị bệnh, nhưng một khi đã ngã bệnh thì cũng phải mười ngày nửa tháng mới hết. Trước đây, mỗi lần bị cảm đều phải gọi bác sĩ riêng đến tận nhà để truyền dịch. Lần này chỉ cần qua một đêm là đã khỏe lại.
Minh Khinh Khinh thẫn thờ nhìn trần nhà, suy nghĩ trống rỗng, định bụng nằm nghĩ thêm một lát rồi dậy nấu cháo cho mình, nhân tiện làm đồ ăn cho con chó. Hôm nay có lẽ bên trung tâm cứu hộ mà Tiểu Chu sắp xếp sẽ đến đón Đản Đản. Nhưng không hiểu sao, trong đầu cô chợt lóe lên một số mảnh vỡ.
Đứt ra từng mảnh, chỉ là vài hình ảnh rời rác, nhưng lại cực kỳ rõ nét.
Đôi mắt màu xanh xám.
Làm da trắng bệch.
Đầu tóc đen sẫm đang nhỏ nước.
Minh Khinh Khinh cả kinh, lập tức ngồi bật dậy.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, căn phòng vẫn yên tĩnh, rèm cửa đang hé mở, chỉ có vài tia nắng lọt vào. Cạnh bàn đầu giường cũng không có gì cả, không có ly thủy tinh, không có khăn chườm lạnh, càng không có hộp thuốc cảm còn sót lại.
Béo Béo ở dưới chân giường lười biếng vươn vai, tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ ríu rít vang lên, biểu thị cho sự yên bình.
Dường như những mảnh vỡ vừa lóe lên trong đầu cô chỉ là một giấc mơ siêu thực của cô.
Minh Khinh Khinh nín thở ba giây——
3, 2, 1.
Xung quanh vẫn không có gì thay đổi.
Cô vẫn đang ở trong thế giới hiện thực.
Cuối cùng cô cũng có thể thở hắt ra một hơi thật dài.
Minh Khinh Khinh dùng ngón tay xoa nắn mi tâm, vén mái tóc dài ướt đẫm ra sau tai và mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả thực gần đây có quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, ngay cả trái tim của con người bình thường cũng không thể chịu nổi.
Minh Khinh Khinh tự nhận mình là một người gan dạ, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Mặc dù cứ có cảm giác hơi khó chấp nhận, nhưng có lẽ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Minh Khinh Khinh bước xuống giường, vào phòng tắm ngâm mình trong nước nóng. Hơi nóng xối qua từng lỗ chân lông, giúp cơ thể phục hồi sau cơn cảm mạo. Sau khi cảm nhận được cơ thể nhẹ nhõm đi không ít, cô lau khô người và mặc áo choàng tắm ra ngoài.
Béo Béo cũng đã tỉnh giấc, từ trên giường nhảy xuống.
Thân hình mập mạp của nó vừa vặn lọt vào đôi dép bông của Minh Khinh Khinh để dưới giường.
Minh Khinh Khinh vừa nhìn thấy Béo Béo, trong lòng như trút được gánh nặng. Bất kể thế nào thì vẫn còn một con mèo ở bên cạnh cô.
Cô ngồi xuống ôm nó vào lòng, âu yếm vuốt ve một hồi lâu.
Sau đó với tay lấy đôi dép bông của mình.
Bỗng nhiên, Minh Khinh Khinh vô tình nhìn thấy dưới gầm giường có một viên thuốc màu trắng đang nằm yên lặng trên sàn nhà lạnh lẽo.
“......”
Ngay khoảnh khắc đó, đôi đồng tử của cô lập tức co rút mạnh mẽ.
*
Vài giờ sau, một chiếc Volkswagen màu đen tiến vào biệt thự, rồi dừng lại ở bãi đậu xe bên cạnh bãi cỏ.
Tiểu Chu vội vàng nhảy ra khỏi ghế lái, kéo cửa ghế sau ra, từ bên trong bước xuống hai người đàn ông mặc áo khoác lông vũ.
Người thanh niên xuống xe trước, một tay xách chiếc hộp làm bằng da bò, tay kia cầm thứ gì đó trông giống như la bàn xoắn ốc. Vừa xuống xe, anh ta đã thần thần bí bí thăm dò căn biệt thự. Người xuống xe phía sau là một ông lão đã lớn tuổi, chắp tay sau lưng, đi thẳng về hướng Minh Khinh Khinh đang đứng ở cửa biệt thự.
Mọi người cùng bước vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Tiểu Chu nhanh chân chạy đi pha trà.
Ông lão nói với Minh Khinh Khinh: “Cô Minh, mời cô kể lại tình huống cụ thể mà cô đã nói qua điện thoại với chúng tôi.”
Minh Khinh Khinh thuộc kiểu người không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng với tình huống hiện tại, bất luận thế nào cũng khiến cô cảm thấy căn nhà này có điều gì đó bất thường đang xảy ra.
Giới giải trí vốn là một nơi thâm sâu khó lường, chẳng hạn như có một số nghệ sĩ nhiều năm không có tiếng tăm, bỗng chốc lại nỗi đình nỗi đám. Thỉnh thoảng chị Kim lại to nhỏ với Minh Khinh Khinh, rằng nghe đồn có ai ai ai đang ‘nuôi ma nhỏ’, còn Minh Khinh Khinh thì không tin mấy thứ này, nên chưa bao giờ để tâm đến.
(Nuôi ma nhỏ: giống kiểu nuôi kumanthong, hoặc nuôi ngãi.)
Nhưng bây giờ, cô lại phát hiện ở dưới gầm giường có một viên thuốc màu trắng ——
Bởi vì cô hiếm khi bị ốm, lại không có thói quen chuẩn bị thuốc trong nhà, nên không thể nào có chuyện Béo Béo tha đến được. Huống hồ, mấy ngày trước Tiểu Chu còn đưa người đến quét dọn từ trong ra ngoài, những nhân viên dọn vệ sinh đó được trả mấy nghìn tệ mỗi giờ, năng lực làm việc đạt tiêu chuẩn, cũng không thể có chuyện bỏ sót rác dưới gầm giường.
Nói cách khác, viên thuốc này mới nằm ở đó từ tối hôm qua.
Có thứ gì đó từng xuất hiện bên cạnh cô.
Không hề làm hại cô, ngược lại còn chăm sóc cô.
Nhưng dù vậy, con người vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi trước những điều không biết rõ.
Do đó cô mới gọi điện thoại cho Tiểu Chu, kêu anh ấy liên hệ với người có chuyên môn về phương diện này.
Minh Khinh Khinh nhấc ấm trà nóng lên, kể lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây. Từ việc thức ăn trong tủ lạnh thiếu bớt một cách khó hiểu, đến việc đột ngột xuất hiện một con chó trên mái nhà và quả quất trong hộp, rồi được cứu sống sau khi rơi xuống hồ nước, phát sốt được chăm sóc, từng chuyện từng chuyện một.
Sự xuất hiện đột ngột của Đản Đản, Minh Khinh Khinh không hề nghi ngờ, nhưng con chó này thỉnh thoảng xé sách, thỉnh thoảng lại không, còn thường xuyên biến mất không để lại dấu vết, điều này quả thật khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Vì vậy, cô dứt khoát kể hết những chuyện mà mình cảm nhận được.
“Phải rồi, trên căn phòng tầng bốn cũng đột nhiên xuất hiện một cái tổ, với cái thùng to như vậy, thực sự không hề giống chỗ con chó sẽ chui vào ngủ.”
Nghe kể xong, ông lão và người học trò đưa mắt nhìn nhau.
Người học trò giải thích: “Những thứ đó đi theo con người, thường thường đều mang tính mưu hại. Có một số sẽ khiến cho tinh lực của con người bị hao tổn, vận mệnh bị thay đổi, một số khác thậm chí còn gây tổn thương và trả thù. Nhưng theo những gì cô nói, thì mọi thứ đều rất bình thường. Có thể con mèo nhà cô gần đây học được cách mở tủ lạnh, rồi tha một số thức ăn mang đi giấu mà thôi....”
Béo Béo đang nằm trên chân Minh Khinh Khinh:???
Đối diện với nữ minh tinh xinh đẹp, người học trò ngượng ngùng gãi đầu, khó nói hết câu.
Ông lão ngắt lời anh ta, hỏi thẳng Minh Khinh Khinh: “Có phải gần đây cô đã chịu quá nhiều áp lực không? Chuyện thời gian ngừng lại sau khi rơi xuống hồ, quả thực là...”
Ông lão không tìm được tính từ gì để miêu tả cho phù hợp.
Cuối cùng dùng một cách nói uyển chuyển: “Giống như loại phim khoa học viễn tưởng vậy. Bộ phim điện ảnh 《Kẻ lang thang》 mà cô Minh vừa đóng cho chúng tôi xem cũng là một bộ phim khoa học viễn tưởng đấy.”
“Thực ra, ngành diễn viên là một ngành nghề rất đặc biệt. Hoặc cần thiết, cô nên đi tư vấn tâm lý định kỳ sẽ tốt hơn.”
Điều này muốn ám chỉ rằng, có thể Minh Khinh Khinh đã nhập vai quá sâu nên mới xuất hiện ảo giác.
Minh Khinh Khinh biết rõ, những chuyện kỳ lạ mà gần đây cô gặp phải nói ra sẽ không ai tin. Nếu sáng nay viên thuốc không nằm dưới gầm giường, có lẽ ngay cả cô cũng cảm thấy mình đang có vấn đề về thần kinh.
Minh Khinh Khinh nhíu mày.
Tiểu Chu vội vàng nói với ông lão và người học trò: “Thế này đi, làm phiền hai vị đi kiểm tra lại toàn bộ ngôi biệt thự giùm, như vậy chúng tôi cũng yên tâm hơn.”
Việc làm ăn đưa đến cửa đâu thể từ chối, hai người liền đứng dậy, thu dọn một số đạo cụ đã mang đến.
Minh Khinh Khinh đột nhiên ngẩng đầu lên, không nhịn được hỏi: “Nếu bắt được một số thứ, bình thường các ông sẽ làm gì?”
Ông lão đáp: “Bắt được đương nhiên phải tiêu hủy. Cô Minh đừng tưởng rằng những thứ không hại người là vô tội. Những thứ không cùng hình thái với con người gọi chung là đồ dơ bẩn, đối với con người đều có tính uy hiếp. Hiện tại không hại người, nhưng sớm muộn cũng sẽ hại người.”
Minh Khinh Khinh đưa mắt nhìn theo ông lão và người học trò ra ngoài biệt thự, bắt đầu quá trình thăm dò.
Trong lòng cô có chút bất an.
Cô chợt nghĩ đến quả quất, nếu không phải Đản Đản tặng, vậy chẳng lẽ là ‘thực thể kia’ đã tặng? Cô vẫn nhớ cuộc tiếp xúc ngắn ngủi dưới hồ băng, và xúc giác lạnh lẽo đã chạm vào trán cô đêm qua, cùng viên thuốc cảm được đút vào miệng —— đối phương rõ ràng là không hề có ý định làm hại cô. Thậm chí giống hệt như một chú chó nhỏ tốt bụng, một lòng một dạ với cô.
Nếu ông lão thật sự tìm được, và nếu xử lý theo cách đó....
Những ngón tay đang cầm tách trà của Minh Khinh Khinh khẽ run rẩy.
Tiểu Chu ngồi xuống bên cạnh cô: “Em thấy thế nào rồi?”
Ám chỉ việc cô bị cảm và sốt đêm qua.
Minh Khinh Khinh sờ thử trán, thấy nhiệt độ đã trở lại bình thường, cô nói: “Không có gì nghiêm trọng, uống thuốc cảm với hạ sốt rồi, bây giờ chỉ còn chút uể oải thôi.”
Tiểu Chu ngập ngừng vài giây, sau đó thử nói: “Dù sao bộ phim này cũng đã kí hợp đồng, hay là để anh nói chị Kim thương lượng với đoàn làm phim, quay trước mấy phân cảnh đơn của nam chính và vai phụ, để em nghĩ ngơi thêm vài ngày, chờ phục hồi tinh thần rồi hẵng đi làm? Em cũng biết công ty của chúng ta trước đây có một nghệ sĩ hài kịch, thường xuyên bị mất ngủ tai ù, xuất hiện ảo giác, bác sĩ tâm lý mà công ty sắp xếp cho anh ấy cũng rất có tác dụng...”
Còn chưa nói dứt câu, Minh Khinh Khinh đã bực bội ngắt lời anh ấy: “Em không hề mất ngủ, trạng thái tâm lý của em cũng rất bình thường.”
Tiểu Chu đành phải ngậm miệng.
Qua một lúc, Tiểu Chu an ủi cô: “Nhưng bất kể thế nào thì ông lão đó cũng khá nổi tiếng, nếu thật sự có gì đó, bọn họ sẽ xử lý được.”
Minh Khinh Khinh lơ đễnh ‘Ừm’ một tiếng.
Ngay cả Tiểu Chu, người có quan hệ tương đối thân thiết với cô cũng không tin những chuyện mà cô vừa mô tả, vậy thì người khác lại càng không tin hơn.
Minh Khinh Khinh cảm thấy bất lực.
Mà thực tế, chính bản thân cô cũng cảm thấy những chuyện cô vừa nói chẳng khác gì Thiên Phương dạ đàm*.
(Thiên Phương dạ đàm: Từ truyện dân gian Ả Rập Nghìn lẻ một đêm, phép ẩn dụ cho cách nói hư cấu và ly kỳ - nguồn: Baidu.)
Nhưng vừa khép mắt lại, đáy hồ lạnh buốt, đôi mắt xám xanh lại hiện lên trong tâm trí cô.
Cô không biết nên tin vào trực giác của bản thân, hay là tin mình quay phim nhiều nên xuất hiện ảo giác.
*
Chuyện này chẳng mấy chốc đã có kết luận.
Ông lão và người học trò đã đi kiểm tra một vòng ngôi biệt thự, thậm chí là hơn nửa trung tâm khu dân cư nơi Minh Khinh Khinh đang sống. Kết quả, những đạo cụ mà họ mang theo không đáp ứng đủ.
Và, kết luận là không có gì cả.
Bất kể là ma quỷ, tà mị, hay thứ gì đó đã thành tinh cũng đều không có.
“Hơn nữa, nơi ở của cô cũng rất sạch sẽ. Một số tòa nhà có diện tích lớn khác do nguyên nhân Phong Thủy, hoặc ít hoặc nhiều đều tồn tại một số bóng mờ, nhưng riêng chỗ cô thì giống như có Thần Chung Quỳ* trấn giữ, nên vô cùng sạch sẽ.” Ông lão kỳ lạ nói.
(Thần Chung Quỳ: vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma – nguồn: Google.)
Tiểu Chu ở bên cạnh nghe vậy, ít nhiều cũng yên tâm được đôi phần, quay sang nói với Minh Khinh Khinh: “Em xem, anh đã nói là không có chuyện gì đâu.”
Minh Khinh Khinh không lên tiếng.
Ông lão và người học trò đã kiểm tra trong ngoài mấy bận, dùng hết khả năng vốn có của mình, nhưng vẫn không thăm dò được gì cả.
Trong phái này, ông lão được xem là người chưa bao giờ sẩy tay, do đó, ông cũng không nghĩ rằng mình sẽ có gì sai sót.
Vì vậy, kết luận mà ông đưa ra là ——
Có thể nữ nghệ sĩ này đã chịu áp lực quá lớn nên mới xuất hiện một số ảo giác.
Đã như vậy, Minh Khinh Khinh cũng chẳng biết làm gì hơn.
Cô đành khó khăn thừa nhận: “Quả thực gần đây tôi đã đọc kịch bản quá nhiều, đầu óc hơi bị choáng váng.”
Tình hình hôm nay như vậy, cũng không có cách nào để trung tâm cứu trợ đến đón con chó.
Tiểu Chu an ủi Minh Khinh Khinh vài câu rồi đưa ông lão và người học trò về trước, đoàn người cứ thế rời đi.
Chiếc Volkswagen để lại một tràng khói xe.
Minh Khinh Khinh thực ra cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể bên cạnh cô có tồn tại hay không tồn tại thứ gì đó không rõ, thì cô cũng không hy vọng nó sẽ bị bắt rồi bị thiêu hủy.
Nhưng chuyện này đối với Minh Khinh Khinh vẫn chưa kết thúc.
Người khác có thể không tin, nhưng cô rất ghét cảm giác mơ mơ hồ hồ, cô nhất định phải làm cho ra lẽ, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô phải tự mình tìm ra nó.
*
Minh Khinh Khinh ôm Béo Béo để lấy thêm can đảm, sờ vào lớp mỡ trên bụng Béo Béo, lòng cô cũng yên ổn hơn rất nhiều.
Cô đi về phía căn phòng nuôi Đản Đản ở tầng một.
Tất cả những điều kỳ lạ đều phát sinh sau khi con chó này xuất hiện, trực giác của Minh Khinh Khinh nói cho cô biết, rất có thể trên người con chó này có manh mối gì đó.
Ban đầu Béo Béo cực kỳ chống đối Đản Đản, thậm chí vừa mới đến gần căn phòng này là nó đã ‘meo gru meo gru’ ầm lên, hà hơi, cong người, xù lông, toàn thân đầy ý thù địch.
Nhưng kể từ ngày được Đản Đản cứu, có vẻ như nó không còn ý thù địch như vậy nữa. Bây giờ được cô bế tới đây, nó chỉ yên lặng nằm trong lòng cô, buồn buồn nhấc mí mắt lên.
Như Minh Khinh Khinh suy đoán, lúc cô đẩy cửa bước vào, Đản Đản không có ở đó.
Con chó này luôn luôn xuất quỷ nhập thần.
Minh Khinh Khinh thả Béo Béo xuống sàn, rồi đi quanh căn phòng một vòng.
Sau đó cô phát hiện, chiếc sô pha mà cô chuẩn bị cho con chó, con chó chưa bao giờ nằm ngủ.
Vậy thì từ trước giờ nó ngủ ở đâu? Trên sàn?
Cô lại ra ngoài biệt thự đi dạo một vòng, trên bãi cỏ, tất cả mọi nơi cô đều thăm dò cẩn thận.
Trong phòng thì vô cùng yên tĩnh.
Cô cứ cho rằng Đản Đản ra ngoài tiểu tiện.
Nhưng trên bãi cỏ——
Cũng không có gì.
Thậm chí không có một cục phân nào cả.
Đản Đản đến nhà cô cũng đã được ba-bốn ngày, lẽ nào chưa bao giờ tiểu, chưa bao giờ đi nặng?! Con chó này là chó robot sao?
“......”
Càng tìm kiếm cẩn thận, Minh Khinh Khinh càng phát hiện một số manh mối kỳ lạ.
Đầu óc cô như muốn nổ tung.
*
Trong lúc thế giới quan của Minh Khinh Khinh sụp đổ, Tiểu Phó đang lén lách mình vào thư viện thành phố.
Bây giờ con người Trái Đất đều sử dụng những chiếc hộp siêu mỏng với kích thước vừa hoặc nhỏ có thể phát sáng, hầu như không còn ai đọc sách vật lý nữa, vì vậy thư viện vô cùng vắng vẻ.
Chỉ có một nhân viên quản lý mặc đồng phục ngồi ở cửa ra vào cúi đầu nghịch điện thoại, còn từng giá sách cao tới trần nhà bên trong không có lấy một bóng người.
Tiểu Phó kéo lại mũ áo của mình, chiếc mũ áo hoodie vẫn còn dính một ít tuyết trên đỉnh Everest. Sau khi vùi đầu vào đống tuyết lạnh buốt vài giờ đồng hồ, cậu cảm thấy có một số việc vẫn nên tìm hiểu cho ra lẽ.
Khi còn là một quả trứng, cậu đã được người trên hành tinh Claflin giáo dục rất tốt, nhưng có một số chuyện ngay cả giáo viên của hoàng cung Claflin cũng chưa hề được dạy qua.
Ví dụ——
“Trong tình huống chưa kết hôn, chạm vào mặt của phái nữ thì phải làm thế nào, nên xin lỗi thế nào?”
Người của hành tinh Claflin rất bảo thủ, đặc biệt là đàn ông, bình thường họ sẽ không nhìn vào mặt phái nữ, trừ phi người đó là định mệnh của cuộc đời của họ.
Trong hoàng thất có một vị thầy cúng già, hơn ba trăm tuổi mới phát hiện định mệnh của mình là một con ếch xanh, thế là ông ta phải ôm con ếch đó sống hết nửa phần đời còn lại, cũng không bao giờ liếc nhìn người phụ nữ khác. Câu chuyện này từ lúc Tiểu Phó còn là quả trứng đã được lưu truyền rộng rãi, hơn nữa còn được xem là tấm gương cho các hoàng tử. Vì vậy, từ sau khi cậu đến Trái đất, dù trên đường phố đâu đâu cũng có biển quảng cáo của những người phụ nữ tóc dài, nhưng cậu không hề liếc nhìn dù chỉ một cái.
Nhưng bây giờ đã phát sinh một chuyện ngoài ý muốn.
Cậu chạm vào mặt của Minh Khinh Khinh!!!
Liệu có cần chặt bàn tay này để xin lỗi không?
Tiểu Phó nhìn bàn tay phải của mình với vẻ do dự.
Người Trái đất có vẻ rất cởi mở, trong tài liệu mà Tiểu Phó tìm được, có rất nhiều người còn tùy ý hôn má, hôn trán, thậm chí là hôn môi.
Cậu chăm chú đọc chữ, ánh mắt dần trở nên sợ hãi.
Tuy nhiên, cậu chỉ biết được một ít chữ viết của người Trái đất, còn đang dừng lại ở trình độ ‘Từ điển Bách khoa toàn thư’, nên cậu cũng không biết những nghĩa mà mình hiểu có đúng hay không.
Nói tóm lại, hình như trên Trái đất không có quy định nào phải chặt tay để xin lỗi?
Tiểu Phó âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại giơ năm ngón tay mảnh khảnh và tái nhợt lên, cứng nhắc ấn nhẹ lên trái tim mình.
Còn một chuyện nữa, từ tối hôm qua đến bây giờ trái tim của cậu vẫn đập điên cuồng, chuyện này là thế nào?
Là do hàm lượng nguyên tố số 335 quá thấp, khiến cho các chức năng của cơ thể lại bị suy giảm sao?
Tiểu Phó chắc chắn chuyện này không hề liên quan đến hiện tượng ‘phát sốt’. Người của hành tin Claflin mỗi khi ‘phát sốt’ chỉ là những cơn sốt nhẹ toàn thân, không có tài liệu nào nhắc đến mục ‘tim đập điên cuồng’ này.
Hơn nữa, nhịp tim của người hành tinh Claflin vẫn rất ổn định và có trật tự, luôn giữ ở mức 90 lần/nhịp và sẽ không bao giờ đập bất thường như vậy.
Cậu hoài nghi bản thân liệu có đang mắc một chứng bệnh nan y nào đó không.
Tiểu Phó có chút do dự, sau đó khó khăn quay cổ, rón rén ló đầu liếc nhìn người quản lý ở cửa ra vào với đôi mắt thâm quầng do cả đêm không ngủ —— đối phương vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Sau khi xác nhận đối phương không hề phát hiện động tĩnh phía bên đây, Tiểu Phó đội lại mũ áo, dịch chuyển tức thời đến quầy máy tính. Cậu nấp sau chiếc bàn lớn, rồi mở máy tính lên.
Trước đây cậu đã từng thấy người sử dụng nó, khả năng bắt chước của cậu cũng rất nhanh lẹ.
Tiểu Phó mở Baidu lên, thứ được người dân Trái đất gọi là ‘toàn năng’, gõ chữ bằng một ngón tay, thỉnh thoảng còn lo lắng liếc nhìn người quản lý.
Tốn mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu cũng nhập xong dòng chữ: “Mới bẩn cứ đập rất nhanh là thế nào?”
(Đúng phải là 心脏: (xinzang) có nghĩa là trái tim, còn chữ Mới bẩn : 新脏 (xin zang) cùng phiên âm nhưng không có nghĩa, ở đây Tiểu Phó bị mắc lỗi đánh máy.)
Giao diện quả nhiên có người thiện chí trả lời.
Tinh thần Tiểu Phó lập tức phấn chấn, tập trung đọc chữ.
Câu trả lời là: “Nhịp xoang X, hội chứng X thần kinh tim, hội chứng X mãn kinh, thông thường sẽ xuất hiện nhịp tim nhanh, kiến nghị đến bệnh viện X để khám.”
X là một từ không rõ.
Quả nhiên đã mắc phải một chứng bệnh nan y không rõ nguyên nhân.
Đôi mắt vừa mới trưởng thành của Tiểu Phó chợt đen lại.
*
Khi Tiểu Phó trở lại biệt thự với tâm trạng nặng nề, Minh Khinh Khinh đã ăn tối xong. Vì cô bị cảm lạnh không còn sức lực, nên Tiểu Chu đã gọi một dì đến làm cơm cho cô.
Minh Khinh Khinh nhờ dì tiện tay nấu thêm một ít thịt bò, rồi tự mình bưng xuống lầu một cho Đản Đản.
Mặc dù Tiểu Phó chất đầy tâm sự về căn bệnh nan y của mình, rũ đầu vô cùng đau lòng, nhưng nhìn thấy Minh Khinh Khinh đưa thức ăn cho con chó, cậu cũng không muốn khiến Minh Khinh Khinh thất vọng.
Huống chi, trong lòng cậu còn có chút chột dạ và áy náy, trái tim của cậu có tật xấu, cứ nhìn thấy Minh Khinh Khinh là lại phát bệnh. Chuyện này quả thực là một sự mạo phạm.
Thế là, trước khi Minh Khinh Khinh xuống tới tầng một, cậu liền dịch chuyển tức thời ôm con chó qua, sau đó nhảy lên nóc nhà, nhìn ánh trăng với tâm trạng nặng nề.
Sau nhiều lần hoảng sợ, con chó lai đã quen với việc thỉnh thoảng lại bị đưa đến đây một lần.
Dù sao mỗi lần đến đây cũng có được đồ ăn ngon.
Thôi thì coi như đang đến thăm người thân vậy.
Vì thế, lúc Minh Khinh Khinh tiến vào, con chó lai liền dương dương tự đắc nằm bên cạnh máy sưởi dầu, đợi được cho ăn.
Nhưng lần này, Minh Khinh Khinh lại ôm Béo Béo đến.
Chỉ thấy——
Ban ngày lại gần chỗ này Béo Béo vô cùng hời hợt, chỉ buồn nhướng mi, nhưng lúc này nhìn thấy con chó lai, nó đột nhiên thở phì phò, cong người, tỏ ra ghét bỏ, thậm chí còn nhảy khỏi vòng tay của Minh Khinh Khinh.
Minh Khinh Khinh đặt đĩa thức ăn xuống sàn.
Con chó lai chạy tới ăn, Béo Béo càng thêm tức giận, gần như phát ra tiếng ‘Aoooo-gruuu’.
.....Béo Béo rất thân thiện với ‘thực thể’ đã cứu mình kia, nhưng đối với con chó này vẫn giữ thái độ rất tệ.
Minh Khinh Khinh lại liếc nhìn con chó thật thà trên sàn, mắt của con chó là màu nâu nhạt, hoàn toàn khác hẳn với màu xanh xám đẹp đẽ kia.
Cô bàng hoàng, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩa.
Liệu có khi nào, anh hùng đã cứu Béo Béo mấy ngày trước vốn dĩ không phải là con chó này, mà là một ‘thực thể’ khác?
Cũng chính là, ‘Đản Đản’ thực sự.
Vậy thì có thể dễ dàng giải thích, những chuyện khác cũng do ‘thực thể’ đó làm ra.
Bên cạnh cô có một con chó thành tinh.
Rất có khả năng còn là con chó thành tinh có đôi mắt màu xanh xám tuyệt đẹp nữa.
*
Đối với người bình thường mà nói, bất luận yêu ma quỷ quái là tốt hay xấu thì đều khiến cho người khác tồn tại cảm giác sợ hãi và lòng bàn chân phát lạnh.
Minh Khinh Khinh cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, dứt khoát lấy điện thoại di động ra.
Hai trăm camera đã được đặt hàng.
Cô phải bắt được nó...