TA GIAO NỘP PHẠM NHÂN LÊN QUỐC GIA

Edit: Mèo Méo Meo
Beta: Tét Di


Đầu trọc tuỳ tiện click mở mấy cái video cho Dịch Tiêu xem, nam chính đều là Chu Thanh, còn nữ chính không giống nhau, tính sơ qua có hơn mười người.


Nữ chính độ tuổi từ vị thành niên đến người sáu bảy chục tuổi, xem trong video thấy được mấy người này đều là tự nguyện cùng Chu Thanh phát sinh quan hệ. Từ góc độ quay video cho thấy đa phần là quay lén, một số là do Chu Thanh tự chụp.


Dịch Tiêu nhíu mày, hai tay buông xuống hai lên sườn không nhịn được siết chặt nắm tay.


Đầu trọc đắc ý liếc nhìn Dịch Tiêu, nói: "Em gái à, em phải cảm ơn tôi đó nha. Những video này đều không được công khai đâu đó."


"Có ý gì?"


"Trong này có ít nhất 40 video được bảo mật cao trên baidu cloud, nếu không phải tôi có kỹ thuật cao siêu thì người bình thường nào có thể....."


Dịch Tiêu: "Cloud của ai?"


Đầu trọc nhún vai: "Không biết. Nhưng trong mỗi video của bọn họ đều có chữ 'Phi Yến', tôi nghĩ đó là danh hiệu."


"Đại ca, anh có thể tra được là cloud của ai không?"


"Hả? Muốn nhờ tôi tra? Tài khoản của bọn họ đều dùng mã hóa đặc biệt, muốn phá giải thứ đó tốn rất nhiều thời gian. Lần này giúp cô em tìm mấy video này tôi đã tốn vài ngày rồi đó... mạng của tôi cũng là mạng nha."


Đầu trọc lẩm nhẩm oán trách. Đại ca xăm cánh tay thấy hắn trong khoảng thời gian này tốn không ít tinh lực tìm video nên cũng không ép hắn giúp đỡ nữa.


"Không có việc gì nữa, lần này cảm ơn anh." Dịch Tiêu nói lời cảm ơn.


Nhiều năm kinh nghiệm làm cảnh sát, Dịch Tiêu nghi ngờ video của Chu Thanh cùng với người thần bí danh hiệu 'Phi Yến' kia rất có thể có quan hệ với thế lực đằng sau hắn. Chu Thanh nếu chỉ tải một số video ngắn lên mạng còn có thể hiểu là để tìm kiếm kích thích, nhưng lại xuất hiện nhiều video ảnh chụp lén được giấu kĩ như vậy chắc chắn có vấn đề.


Chỉ cần cầm những chứng cứ thu thập được này giao cho cảnh sát Triệu, cảnh sát bên kia sẽ có lý do điều tra Chu Thanh lại.


Hai mắt Dịch Tiêu hừng hực ý chí chiến đấu.


Giao USB cho đầu trọc để copy chứng cứ, đầu trọc ngay lập tức bắt đầu sao lưu. Khi sắp sao chép xong, hắn đóng cửa sổ giao diện trước mặt lại, lộ ra một loạt các folder khác.


"Đó là cái gì?"


"Đây là một ít những hình ảnh đã qua sàng lọc. Tôi quên chưa xóa."


Ngay lúc đầu trọc đem folder thu lại, Dịch Tiêu liếc nhìn qua, bỗng nhiên tầm mắt dừng ở một tấm ảnh.


Tấm ảnh này toàn cảnh tối tăm, một người phụ nữ da trắng như tuyết, toàn thân lõa lồ đối diện màn ảnh, một người đàn ông trung niên ngồi ở mép giường chờ người phụ nữ hầu hạ, góc dưới bên phải còn có một cái chân.


Dịch Tiêu nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, cảm thấy hình ảnh có chút không đúng.


Đầu trọc hai mắt sáng ngời: "Người phụ nữ này dáng người thật đẹp, làn da sao có thể trắng như thế chứ."


Đại ca xăm cánh tay nghe thấy cũng thò đầu qua nhìn: "Để tao xem xem... cmn, dáng người này quả thật là báu vật mà, ngay cả mặt cũng...." Hắn nói một nửa bỗng dưng ngậm miệng, gương mặt tục tằng ghé vào màn hình, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc, nói:


"Tao biết người này. Đây không phải là cục trưởng bộ giáo dục trước đây sao?"


Trái tim Dịch Tiêu đột nhiên nhảy thót lên, ánh mắt chuyển qua người đàn ông ngồi trên giường, lại nhìn về cái chân ở góc dưới bên phải, hô hấp căng thẳng, nói:


"Chân này... là chân Chu Thanh!!"


Chu Thanh có mấy cái video chụp chân rất rõ, mắt cá chân bên phải của hắn có một cái bớt nâu đậm lớn bằng đồng tiền xu, mà cái chân kia cùng chân Chu Thanh giống nhau như đúc!


...


Ngày hôm sau Dịch Tiêu xin phép nghỉ học, sáng sớm đã đến cục công an tìm cảnh sát Triệu.


Tiếp Dịch Tiêu chính là vị cảnh sát trẻ lần trước.


Vị cảnh sát trẻ vừa nghe được mục đích đến của Dịch Tiêu, vẻ mặt khó xử, hạ giọng nói: "Bạn học, lão Triệu hắn... Tôi khuyên cô không cần đi tìm hắn. Tuy nói ra rất có lỗi nhưng thật sự là vụ án này cấp trên không cho điều tra tiếp..."


Dịch Tiêu nghe xong cả kinh, chẳng lẽ thế lực của Chu Thanh đã vươn đến cả cục cảnh sát rồi?


"Lão Triệu vì việc này cùng cấp trên gây gỗ một trận, kết quả là cấp trên vì không để hắn phá án, mỗi ngày đều giao cho hắn một số việc lặt vặt, tôi sợ nếu hắn còn tiếp tục điều tra nữa thì sẽ bị điều đi a..."


Dịch Tiêu bất đắc dĩ, đành phải cầm USB về, lúc sắp ra khỏi cục công an thì thấy cảnh sát Triệu cầm chổi quét lá rụng ở sân, do dự một lát liền đi qua:


"Cảnh sát Triệu."


Cảnh sát Triệu thân mình cứng đờ, tay cầm chổi run rẩy, chậm rãi xoay người lại:


" ...Đỗ Linh."


Một thời gian không gặp, đuôi mắt cảnh sát Triệu lại nhiều lên vài nếp nhăn.


Hai người nhìn nhau không nói gì chừng một phút đồng hồ.


Không ai biết hai người họ đang nghĩ gì.


Dịch Tiêu thầm thở dài, bước lên trước hướng về phía cảnh sát Triệu cúi đầu 90 độ, nói:


"Cho đến tận bây giờ, chú vất vả rồi."


Lồng ngực cảnh sát Triệu một trận run rẩy, có dòng máu sục sôi từ đan điền xông thẳng lên đầu, hai hàng nước mắt từ khoé mắt trượt xuống.


Dịch Tiêu đứng thẳng người, đáy mắt có ngọn lửa đỏ hừng hừng cháy, nói:


"Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm được chứng cứ. Chỉ cần không từ bỏ, chúng ta sẽ không thua."


Lời cô nói tựa như có chứa sức mạnh cường đại, cường đại đến mức khiến trái tim cảnh sát Triệu nhảy lên không ngừng.


Người bị hại còn cố gắng tìm công lý, hắn thân là cảnh sát sao có thể vì trở ngại nhỏ mà buông tay? Nếu chỉ vì sợ mất đi công việc mà từ bỏ, sống ung dung sung sướng, thì lúc chết đi làm sao còn mặt mũi nào đối mặt với đứa con gái bị giết hại bỏ mình.


"Cô bé, chú còn kiên cường hơn so với cháu nghĩ đó."


Lúc cảnh sát Triệu nói ra lời này thì rốt cuộc Dịch Tiêu cũng lộ ra tươi cười. Người đàn ông trước mắt này rõ ràng không có từ bỏ, chưa từng từ bỏ.


"Cảnh sát Triệu, cảm ơn chú."


Cô cầm USB đưa cho cảnh sát Triệu:


"Bên trong có chứng cứ cháu tra được gần đây, còn có cả một phần phân tích báo cáo, chú xem xong sẽ rõ." Nói xong, Dịch Tiêu gật đầu, quay đầu rời đi.


"Chờ một chút." Cảnh sát Triệu gọi cô lại.


Cô quay đầu, chỉ thấy cảnh sát Triệu do dự nói:


"Cô bé... cháu rốt cuộc là ai?"


Dịch Tiêu mỉm cười:


"Cháu cũng giống chú."


...


Do cấp trên gây áp lực không cho tra vụ án này nên cảnh sát Triệu điều tra gặp rất nhiều khó khăn.


Dịch Tiêu có chút buồn phiền. Không có tiền cũng không có thiết bị, muốn điều tra tiếp chỉ có thể dựa vào chính mình.


May mắn khi trở lại kí túc xá, trên giường có đặt một cái hộp màu đen, bên trong là thẻ ngân hàng cùng một số thiết bị trinh sát cùng với một phong thư:


[Đồ này cho cô, nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ này.]


Cuối tin nhắn có một cái hình tam giác nhỏ màu đỏ, nhìn qua thật lạnh lùng.


Dịch Tiêu xem xét khắp nơi, không có một bóng người. Nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là do cục cảnh sát thế giới song song gửi tới.


Trong thẻ ngân hàng có 100 ngàn đồng cùng với một bộ thiết bị nghe lén, notebook, wifi tuỳ thân, GPS để theo dõi và một số thiết bị điện tử tạm thời chưa biết sử dụng.


Dịch Tiêu đem tất cả video chứng cứ lưu vào laptop, lại lên mạng tìm thử tên Chu Thanh, đúng như dự đoán, trên mạng không có bất cứ tin tức gì về ông ta.


Lần trước cảnh sát Triệu có nhắc tới, Chu Thanh vô tội được thả ra quay lại Ngũ Trung dạy học, sau đó vì có hàng trăm phụ huynh phản đối nên Ngũ Trung không thể thuê hắn nữa.


Về sau Chu Thanh lén xin vào dạy ở một trường tư nhân, nghe nói dạy chưa được mấy hôm thì trong buổi buổi họp phụ huynh có người nhận ra hắn liền kịch liệt phản đối cho con mình học lớp hắn dạy. Phía trường học cuối cùng phải cho hắn nghỉ việc.


Chu Thanh mất việc, nhàn rỗi ngồi nhà, cũng không tiếp tục đi làm nữa.


Dịch Tiêu sắp xếp xong manh mối, quyết định chủ động hành động.


Cô nặc danh gửi cho Chu Thanh một bưu kiện, hẹn gặp hắn ở một nhà hàng xa hoa ở trung tâm thành phố, trong bưu kiện là ảnh cục trưởng cục giáo dục cùng với một người phụ nữ loã thể.


Hôm đó, Chu Thanh vẻ mặt lo lắng rút 200 ngàn đồng nhanh chóng lái xe tới địa điểm được hẹn, đỗ xe ở bãi gửi xe ngầm xong liền vội vàng chạy lên tầng.


Dịch Tiêu tìm được xe của hắn, cạy cửa xe ra, gắn thiết bị nghe lén vào dưới ghế tài xế. Kiếp trước Dịch Tiêu bắt được không ít kẻ trộm xe, khi thẩm vấn bọn họ cũng học được không ít kĩ xảo cạy xe, không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng.


Sau 3 phút đã hoàn thành mọi thứ, xoá bỏ dấu vân tay và dấu vết liền đi đến nấp sau xe khác rồi gửi tin nhắn cho Chu Thanh nói có việc bận, hôm khác gặp.


Không lâu sau, Chu Thanh trở lại bãi gửi xe, suy nghĩ xem rốt cuộc là ai phát hiện những bức ảnh kia, cũng không chú ý tới tình hình trên xe, liền lái xe đi luôn.


Dịch Tiêu nhanh chóng đeo tai nghe lên, theo dõi nhất cử nhất động của Chu Thanh.


Đúng như dự liệu, Chu Thanh vừa lên xe đã gọi điện thoại:


"Alo. Bộ trưởng Vương, có chuyện rồi, ông lúc nào có thể đến gặp tôi?"


"...có chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện mười năm trước, lúc đó tôi đã nói nếu không giải quyết sạch sẽ ắt sẽ có chuyện không may, hiện tại quả nhiên bị phát hiện, ông mau đến đây, chúng ta thương lượng cách giải quyết."


...


Vài ngày sau, cục trưởng Vương trong miệng Chu Thanh đi tới thành phố A. Chu Thanh tiếp đãi ông ấy ở một câu lạc bộ.


Dịch Tiêu lần theo GPS đi đến câu lạc bộ gọi là "Thần Tinh". Thần Tinh được xem là khu vực tương đối cao cấp, hội phí rất đắt, chủ của câu lạc bộ thường xuyên qua lại với quan chức địa phương, ngoài ra danh sách các thành viên trong câu lạc bộ đều được bảo mật.


Dịch Tiêu dựa vào thân phận học sinh chắc chắn không thể vào trong được, nếu chuẩn bị không tốt có khi còn khiến người ta nghi ngờ.


Vì thế gọi điện cho đại ca xăm cánh tay, sau đó tới cửa hàng mua bộ quần áo chín chắn một chút, rồi đến quầy trang điểm để nhân viên trang điểm giúp, một học sinh trung học bình thường lập tức biến thành cô gái xinh xắn.


Nửa tiếng sau đại ca xăm cánh tay đi tới trước cửa câu lạc bộ, tìm hồi lâu không thấy bóng dáng Dịch Tiêu đâu, liền gọi điện thoại cho cô: "Em gái, em ở đâu?"


"Em ở ngay phía sau lưng anh nè."


Đại ca xăm cánh tay nhìn Dịch Tiêu hồi lâu cũng không nhận ra, cuối cùng đành phải nói: "Em gái, không ngờ em sửa soạn lên... cũng rất xinh đẹp? Được lắm, hôm nay em cho anh đây mặt mũi rồi!"


Dịch Tiêu mỉm cười.


Đúng lúc này, cảnh sát Triệu gọi tới, Dịch Tiêu đi sang một bên nghe máy:


"Alô?"


"Cô bé, chú tra được rồi, người trong ảnh chụp tên là Vương Sấm, mười năm trước là bộ trưởng bộ giáo dục của chúng ta. Cháu đoán xem về sau thế nào? Bộ trưởng Vương này bị người ta bắt được chơi gái, bị cắt chức, sau đó bị điều đến Lâm thị công tác!"


Dịch Tiêu hít sâu một hơi, dường như đã tính toán kĩ càng: "Bộ trưởng Vương này hiện tại đang ở câu lạc bộ Thần Tinh gặp mặt Chu Thanh."


Cô dừng một chút, nói tiếp, "Cháu cũng đang ở đây, chú đến không?"


Cảnh sát Triệu vừa nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi: "Cái gì? Cháu ở Thần Tinh? Chỗ đó để cho quan chức chơi gái, cháu đừng có vào, đợi chú chạy qua đã!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi