TA GIAO NỘP PHẠM NHÂN LÊN QUỐC GIA


Edit: cầm thú


Lúc Dịch Tiêu tỉnh dậy trước mắt một màu đen thui, dưới gáy đau đớn, hai tay bị trói sau lưng cả người dựa vào ghế, hai chân cũng bị buộc chặt.


Cô giãy giụa vài cái, chân ghế va chạm vào mặt đất, phát ra từng tiếng vang dội.


Bỗng nhiên, có người kéo bịt mắt của cô ra, ánh sáng đâm vào mắt, còn có mùi khói nồng nặc xông vào tế bào của cô.


Trái tim của Dịch Tiêu ngừng lại, chớp mắt một cái, chậm rãi ngước mắt lên ---


Cách chỗ cô ba thước, Bạch Tuyết dựa vào vách tường rách nát không chịu được, hai chân đan xéo, một tay cầm điếu thuốc một tay cầm bật lửa. Nàng mặc một bộ sườn xám màu đen làm bằng nhung hoàn hảo tôn lên dáng người quyến rũ xinh đẹp, tà áo xẻ lộ ra cái chân đẹp như ngọc.


Châm điếu thuốc, Bạch Tuyết hút một ngụm, phun ra một làn khói trắng, sau đó không nhanh không chậm ngẩng đầu.


"Tỉnh rồi sao?"


Dịch Tiêu không trả lời.


Bạch Tuyết lại hút vài ngụm, nhìn Dịch Tiêu rồi quơ quơ cánh tay phải: "Có vẻ tìm được rất nhiều thông tin nhỉ."


Bạch Tuyết đang cầm USB của Dịch Tiêu, bên trong chứa đựng tất cả chứng cứ cùng báo cáo phân tích cô tìm được.


"Năm nay mấy tuổi rồi hả?"


Dịch Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, sau đó rời tầm mắt.


Bạch Tuyết có chút mất kiên nhẫn, bước hai bước dài tới, nắm chặt cằm Dịch Tiêu, hỏi: "Bị câm điếc hay sao?"


Dịch Tiêu không chịu nói chuyện. Trước khi bị đánh ngất xỉu, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng --- quá bất ngờ vì gặp được Vương Na ở câu lạc bộ Thần Tinh, bây giờ suy nghĩ lại có lẽ vốn dĩ không phải trùng hợp đâu.


Dịch Tiêu cắn môi, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Tuyết: "Chị đã sớm biết tôi đang điều tra chị?"


Bạch Tuyết nhếch môi: "Em gái, cô nghĩ mình ở đâu chứ? Lần đầu tiên tới quán đã khiến người ta chú ý rồi. Tôi chỉ không ngờ rằng cô điều tra được nhiều như vậy, thiếu chút nữa, khiến mấy quan viên bên kia xong đời."


Hai tròng mắt Dịch Tiêu bình tĩnh như nước: "Nói như vậy, Chu Thanh cũng biết rồi hả?"


Vừa nói xong, có người mở cửa từ bên ngoài đi vào, cùng với tiếng cười ngại ngùng, Chu Thanh bước tới:


"Người làm thầy như ta chắc chắn phải biết rồi." Chu Thanh đứng dưới bóng đèn, cười khinh thường, "Linh Linh, em nói xem đúng hay không?"


Hai mắt Dịch Tiêu tràn đầy tức giận.


Chu Thanh chậm rãi ngồi xuống ghế, xoa cằm nói: "Đỗ Linh à Đỗ Linh, em nói xem em là thứ yêu nghiệt gì? Tuổi còn nhỏ đã học người ta đi nghe trộm... Nếu không phải khi gọi cho bộ trưởng Vương tín hiệu điện thoại bị quấy nhiễu, thầy vẫn không biết em bán đứng thầy đó."


Bạch Tuyết nói tiếp: "Cũng may bộ trưởng Vương phát hiện sớm, chúng ta mới có thời gian gài bẫy nha."


Sau khi Vương Sấm phát hiện trên xe Chu Thanh bị người ta gắn máy nghe trộm, nhanh chóng liên lạc hợp tác với Chu Thanh điều tra bắt kẻ phía sau màn kịch. Ngày đó sau khi gặp mặt đầu trọc, bộ trưởng Vương liền sai người điều tra những người từng tiếp xúc với đầu trọc, rất nhanh liền tra ra Đỗ Linh và cảnh sát Triệu.


Báo cảnh sát đầu trọc chơi gái là mồi nhử, mục đích chính của Vương Sấm là đánh vào hai người Dịch Tiêu và cảnh sát Triệu.


Hiện tại, Dịch Tiêu bị nhốt, cảnh sát Triệu vừa 'bắt' đầu trọc về cục liền bị cấp trên xử phạt khai trừ, có lẽ đầu trọc sẽ bị chụp lấy tội hành chính là chơi gái rồi tạm giam.


Dịch Tiêu cúi đầu, nghe Bạch Tuyết và Chu Thanh đắc ý giới thiệu thành quả chiến thắng của bọn họ.


Thật lâu sau, Dịch Tiêu mới thấp giọng hỏi: "... Vương Na thì sao?"


"Ả ta?" Bạch Tuyết thả ra một đám khói dài, giọng nói chế giễu, "Đang theo ông chủ lớn ăn uống hưởng lạt, không cần cô phải quan tâm."


Nói xong, cô ta nhìn sang Chu Thanh, hỏi: "Anh Chu, muốn xử lý cô bé này thế nào đây? Hay tiếp tục giam giữ?"


"Để ả chịu khổ vài ngày đi. Sau đó... liền làm giống mọi khi."


...


Dịch Tiêu không biết 'giống mọi khi' trong miệng Chu Thanh nghĩa là gì. Cô liên tục bị giam trong phòng mấy ngày không được nhìn thấy bầu trời, ánh đèn mờ nhạt trong phòng từ từ bào mòn ý chí của cô. Khi Bạch Tuyết tìm đồ trên người Dịch Tiêu đã lấy tất cả đi, trong phòng cũng không có thứ gì có thể cắt đứt dây thừng.


Mỗi ngày Bạch Tuyết lại đúng giờ tới cho Dịch Tiêu uống nước, ngoại trừ lần đó ra Dịch Tiêu không được ăn cơm.


Mấy ngày sau, Bạch Tuyết mang một phần khoai tây hầm thịt bò đến cho Dịch Tiêu ăn. Dịch Tiêu dùng chút sức lực còn lại quay đầu đi không chịu ăn, Bạch Tuyết ngược lại không nổi giận, kiên nhẫn khuyên giải:


"Cô bé, tôi khuyên cô ngoan ngoãn một chút, nếu không ăn, sẽ chết đói đó."


Dịch Tiêu im lặng. Bạch Tuyết nói tiếp: "Vẫn nên nói với cô một lời thật lòng, nếu đã rơi vào tay bọn họ rồi không còn đường chạy thoát đâu, nhưng nếu cô chịu phối hợp một chút, ít nhất có thể giành lại phân nửa tự do."


"Bọn họ?"


Bạch Tuyết hơi hoảng hồn một chút, bàn tay run lên, thìa rơi xuống đất. Hai chữ này giống như có lực sát thương cực mạnh, trên mặt cô xuất hiện một tia sợ hãi không che giấu được.


Dịch Tiêu nhíu mày --- phản ứng của Bạch Tuyết có vẻ hơi mãnh liệt.


Thật lâu sau, Bạch Tuyết nhặt thìa trên mặt đất lên lau sạch sẽ, bỏ lại vào cà men, lại đi tới bên cạnh Dịch Tiêu, cởi dây thừng cho cô.


"Tôi để cơm ở đây, thấy đói bụng thì tự mình ăn đi."


Bạch Tuyết nói xong câu này liền rời khỏi phòng, khóa cửa bên ngoài.


Dịch Tiêu đứng lên mới phát hiện mấy ngày rồi không ăn cơm khiến cho đường máu quá thấp, choáng váng đến nỗi không đi được. Có thực mới vực được đạo, vì thế bưng cà men lên ăn từng muỗng một.


Ăn xong không bao lâu, hai người vạm vỡ đi vào, không nói một lời dẫn Dịch Tiêu tới một chiếc xe bus nhỏ, lái xe rời đi.


Cả đường đi Dịch Tiêu không vùng vẫy cũng không la hét. Cô mới ăn một chút lấy lại sức, có khả năng đối phó với hai người này. Nhưng tất nhiên, Chu Thanh và Bạch Tuyết đang có âm mưu làm gì đó với cô, nếu bây giờ bỏ trốn sẽ không thể biết được sự thật.


Cảnh sát Triệu bị khai trừ, đầu trọc bị bắt, còn Tiêu Hổ không biết đi đâu, không liên lạc được với mọi người... Hiện giờ, bản thân phải mạo hiểm mới có khả năng trốn thoát.


Xe chạy thẳng tới ngoại thành, đi vào con đường núi ở vùng ngoại thành thành phố A, sau đó rẽ vào một khu rừng, không lâu sau thì tới một căn biệt thự.


Biệt thự theo phong cách Châu Âu, lầu chính có ba tầng, liếc mắt một cái ước chừng khoảng 20 căn phòng mỗi lầu; bên cạnh lầu chính có một biệt thự khác, cao hai tầng, mỗi tầng khoảng 10 căn phòng.


Người vạm vỡ lập tức dẫn Dịch Tiêu vào biệt thự giao cho Bạch Tuyết. Cửa biệt thự dùng hệ thống điện tử chính là dấu vân tay để kiểm soát người ra vào.


Bạch Tuyết nhìn Dịch Tiêu, khóe môi mấp máy, muốn nói lại thôi. Cô bé này bị giam giữ đúng một tuần, nếu là người bình thường đã sớm mất hết tinh thần, cộng thêm việc bị mang tới một nơi xa lạ, đáng lí nên sợ hãi... không, phải là khủng hoảng thậm chí bị dọa đái ra quần cũng không ngạc nhiên lắm.


Nhưng đừng nói là sợ hãi, vẻ mặt cô bé bình tĩnh như nước, khóe mắt lại giống như đang... cười?


Nghe nói cô bé này từng đánh ngất anh Chu, lúc ấy còn tưởng hắn nói đùa, hiện tại tận mắt nhìn thấy.... dẫn cô tới đây là đúng hay sai đây?


"Sau này cô sẽ ở đây." Tất cả nghi ngờ theo lời nói biến mất. Bạch Tuyết nhìn Dịch Tiêu ra hiệu, sau đó đi vào một chỗ trong biệt thự.


...


Lầu một biệt thự là phòng khách, mười mấy nữ sinh tốp năm tốp ba chụm lại, có người đánh bài, có người xem tivi, có người bơi lội, còn có người đang trang điểm.


Sau khi Bạch Tuyết bước vào phòng khách, nhóm cô gái dừng lại, ánh mắt cả đám trống rỗng, nhìn về hướng bên này.


"Hôm nay có một cô bé chuyển vào biệt thự, các người gọi cô ấy là Linh Linh, sau này mọi người ở chung với nhau." Nói xong, Bạch Tuyết nhìn về phía cô gái đang trang điểm, nói: "A Mân, cô dẫn Linh Linh về phòng của mình đi."


A Mân im lặng gật đầu, không tiếp tục chỉnh phần lông mày nữa, mang dép lê đi đến trước mặt Bạch Tuyết. Bạch Tuyết nhỏ giọng nói bên tai cô ấy mấy câu, A Mân nghiêm mặt gật đầu, đồng thời nhìn Dịch Tiêu một lượt, cuối cùng nói với Dịch Tiêu:


"Đi theo tôi."


Ánh mắt mấy cô gái đồng loạt nhìn về phía Dịch Tiêu. Dịch Tiêu cảm thấy có một loại khó chịu nói không nên lời, có thể là do biểu tình của bọn họ giống như một khuôn đút ra cho nên khiến cô hoảng hốt.


A Mân đi đến phòng cuối cùng của lầu hai. Trong phòng có hai chiếc giường đơn, A Mân chỉ vào chiếc giường ở gần cửa sổ nói: "Cô ngủ ở đó. Phòng vệ sinh ở đối diện, ăn cơm ở lầu một, muốn xem tivi thì đến phòng khách."


Nói xong, A Mân ngồi trước bàn trang điểm vẽ lông mày.


"Đây là... chỗ nào?"


"Cô không biết?"


"Không biết."


"... Bạch Tuyết không nói với cô sao?"


"Không có."


Động tác tay của A Mân dừng lại, quay đầu, không biết vui hay buồn: "Nơi này là Thiên Đường."


Dịch Tiêu rất nhanh liền hiểu được ý của A Mân.


Trong biệt thự có hơn ba mươi cô gái, chủ yếu đều là vị thành niên. Những cô gái này có người bỏ nhà ra đi, có người nghỉ học đi làm sớm, còn có người không cha không mẹ, có người nói dối là đi học nhưng thực tế là sống trong biệt thự, tiếp khách kiếm tiền.


Không sai, trong biệt thự này nuôi dưỡng các cô gái bán dâm.


Đối với những người không có nhà để về, người yêu thích tiền tài thì cảm thấy sống trong biệt thự rất tự do thoải mái, có đồ ăn chỗ ở, chỉ cần tiếp khách sẽ có tiền, hoàn toàn xứng với hai chữ 'Thiên Đường'.


Nhưng không phải 'Thiên Đường' đối với tất cả bọn họ.


Từ lúc đi vào biệt thự Dịch Tiêu không rãnh chút nào, có thời gian liền đi tìm mấy cô gái trong biệt thự nói chuyện. Có cô gái nhắc đến công việc này thì rất đắc ý, có cô gái thì buồn phiền không vui, cả ngày nhốt mình trong phòng. Dịch Tiêu phải tốn rất nhiều thời gian mới kết bạn được với mấy cô gái, hỏi ra mới biết, ban đầu hầu hết các cô gái trong biệt thự đều bị ép buộc.


Thời gian lâu dần, các cô gái bị thuần hóa trở thành công cụ bán dâm, cô gái nào không phục thì bị Bạch Tuyết bỏ thuốc, sau đó đưa đến giường của khách.


Những người tới đây chơi gái đều không phải người bình thường. Mặc dù các cô gái chưa từng hỏi thân phận họ, nhưng nghe thấy khách nói chuyện trong lúc chơi gái thì đoán được bọn họ đều là người giàu có.


"Bạch Tuyết... cô ta là ác ma." Cô gái khóc nói.


"Ác ma?"


"Đúng vậy, tôi nghe nói Bạch Tuyết là người đầu tiên ở trong biệt thự, lúc ấy cô ta mới có mười ba mười bốn tuổi, cũng ở trong này chịu ngược đãi, sau đó cô xem hiện tại cô ta..." Cô gái nói xong, nghiến răng nghiến lợi, "Lại đối xử với chúng ta như vậy... cô ta càng đáng hận hơn những tên làm bẩn chúng ta gấp trăm lần!"


Nghe xong hoàn cảnh của mấy cô gái trong biệt thự, Dịch Tiêu khóa mình trong phòng cả ngày, không ăn uống gì.


Nếu không phải tận mắt nhìn thấy; cô vĩnh viễn không tin trên thế giới này tồn tại nơi như thế này.


Theo như lời các cô gái, "Ác ma" Bạch Tuyết chính là người coi quản sinh hoạt thường ngày của bọn họ, nhưng người đứng đầu phía sau thì là một người đàn ông trung niên.


"Người đàn ông trung niên?"


"Nghe nói ông ta đứng tuổi rồi, hơn năm mươi mấy, chứ tôi chưa từng gặp mặt."


Cô gái bổ sung thêm: "Hình như là giáo viên."


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy chuyện này có chút liên quan tới chuyện xưa, mong mọi người yên tâm, người xấu nhất định sẽ chịu trừng phạt, người tốt sẽ được báo đáp.


Hi vọng trong cuộc sống, chúng ta có thể lấy ý tốt đối xử mọi người, cũng sẽ nhận được điều tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi