TA GIAO NỘP PHẠM NHÂN LÊN QUỐC GIA


Edit: Hồ ly lông xù
Beta: cầm thú

Dịch Tiêu và Trần Nhiên nhìn nhau.

Cái tên thần kinh thô Trần Nhiên này vẫn chưa nhận ra Vương Na thích anh, còn bày ra vẻ mặt không hiểu hỏi: ''Vương Na cậu ấy bị sao vậy?''

Dịch Tiêu đương nhiên không trả lời vấn đề của Trần Nhiên.

Cả buổi tối, Vương Na không trở về kí túc xá. Bình thường cô vẫn đi cả đêm không về. Bạn bè trong lớp cũng đồn đoán rằng, cô và bạn trai thuê phòng ở gần trường học, khoảng thời gian Vương Na không trở về ký túc xá chắc là ở cùng bạn trai cô ấy.

Bên ngoài vẫn đồn, tính tình đại ca Ngũ Trung không tốt, mỗi ngày đổi một cô bạn gái, lại có thói quen thích đánh phụ nữ. Có lẽ những vết thương trên người Vương Na đều bắt nguồn từ hắn.

Hình ảnh cả người Vương Na chằng chịt vết thương và dấu hôn cứ mãi quẩn quanh trong đầu. Khiến cả đêm Dịch Tiêu không ngủ được, ngày hôm sau đành phải mang đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đến lớp.

Ngay lúc cô chuẩn bị đi vào chỗ ngồi, bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra chắn lối đi của cô. Ánh mắt Dịch Tiêu mờ mịt nhìn xuống, một hàm răng trắng sáng thẳng tắp, bất thình lình xuất hiện trước mặt.

''Chào buổi sáng!''

''...Chào.''

Trần Nhiên nhếch miệng cười, thu cánh tay về, chống cằm ngửa đầu nhìn Dịch Tiêu nói: ''Tôi quyết định, sau này sẽ không xoa bóp cho thầy Chu nữa.''

Dịch Tiêu ngẩn ra, tay phải đặt lên vai Trần Nhiên, vỗ vỗ hai cái cổ vũ anh: ''Làm tốt lắm.''

Trần Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên, trên trán như đang hiện rõ hai chữ ''Vui sướng''.

Dịch Tiêu không để ý nên không phát hiện ra vẻ mặt tươi cười của Trần Nhiên. Cô trở về chỗ ngồi, mở sách giáo khoa ngữ văn, ánh mắt mông lung vô định lướt nhìn từng hàng chữ Hán chằng chịt, lúc sau mới ngước lên nhìn đồng hồ trên tường, rồi quay đầu nhìn cuối lớp.

Chỗ ngồi của Vương Na vẫn trống không.

Trái tim Dịch Tiêu nhảy lên một cái, bất giác cả người nổi một tầng da gà.

Tiếng chuông vào lớp đột ngột vang lên, phòng học huyên náo bỗng nhiên yên lặng. Trong giây lát, bên ngoài hành lang nổi lên một cơn gió, thổi vào cành cây sào sạt, bầu trời xanh thẳm cũng nhiễm một chút ánh vàng.

Mọi người ồn ào nghị luận tại sao thời tiết hôm nay lại khác thường như vậy. Đột nhiên, phía trước phát ra một tiếng vang thật lớn, đại ca Tư Cường đá phăng cửa lớp, nổi giận đùng đùng xông tới, phía sau dắt theo mấy tên đàn em côn đồ.

Tư Cường đi thẳng lên trên bục giảng, bàn tay to vỗ mặt bàn, quát:

''Mẹ kiếp, ai là Trần Nhiên, bước ra đây cho tao!''

Ánh mắt của toàn bộ học sinh đều đổ dồn nhìn vào vị trí Trần Nhiên ngồi.

Trần Nhiên khó hiểu, nói: ''Là tôi.''

Tư Cường dừng nửa giây, ánh mắt liếc sang tên đàn em bên cạnh.

Tên đàn em chỉ vào Trần Nhiên, giọng nói hơi run rẩy: ''Anh Cường, chính là hắn! Hôm qua lúc tan học em đã nhìn thấy hắn. Chị Na nói chuyện với hắn một lúc sau đó khóc lóc chạy ra khỏi vườn hoa nhỏ! Chính là hắn! Chính hắn làm chị Na...''

Tư Cường nổi trận lôi đình, túm lấy cái ghế trên bục giảng lao tới chỗ Trần Nhiên giống như hung thần, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ:

''Hôm nay tao sẽ làm thịt mày!''


Trần Nhiên hoảng hốt, vô thức lùi lại phía sau, va vào bàn học của Đỗ Linh, hai tay chống vào mép bàn, ánh mắt luôn nhìn về phía sau, đập vào mắt là dáng vẻ gầy yếu của Đỗ Linh.

Hiện tại cứ lùi về phía sau, không phải là sợ hãi sao?! Trong nháy mắt, bàn tay Trần Nhiên siết chặt cạnh bàn, cắn chặt răng, ánh mắt giống như một ngọn lửa, nhìn chằm chằm bóng người Tư Cường xông tới, nhắm đúng thời cơ bắt lấy hung khí trong tay hắn.

Tư Cường chẳng sợ điều gì, kể cả tay không cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế, vung nắm đấm về phía Trần Nhiên. Nhưng Trần Nhiên đỡ được, vì đây là lần đầu tiên đánh nhau trong lớp, mấy nam sinh vội vàng chạy tới can ngăn, đám đàn em cậy mạnh cũng nhảy vào hỗn chiến, nhất thời cả phòng học hỗn loạn.

Vất vả lắm mới kéo được hai người ra, Tư Cường đỏ mắt không chịu bỏ cuộc, vẫn muốn lao vào đánh Trần Nhiên:

''Hôm nay tao sẽ làm thịt mày...! Dám động vào Vương Na, mẹ kiếp, mày chán sống rồi!''

''Tôi không có!'' Trần Nhiên giải thích.

''Còn nói dối?! Đàn em của tao tận mắt nhìn thấy!''

''Trần Nhiên không nói dối!'' Một giọng nói rất to phát ra từ trong đám đông, thoáng chốc đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

-- Đỗ Linh à, cậu nhảy vào xem náo nhiệt làm cái gì!

Mọi người lo lắng nhìn về phía cô.

Dịch Tiêu không hề sợ hãi: ''Ngày hôm qua lúc tan học tôi hẹn Trần Nhiên ở vườn hoa nhỏ, tình cờ gặp Vương Na, khắp người cô ấy vốn đã đầy vết thương. Tôi cam đoan, việc này không phải Trần Nhiên làm.''

Tư Cường giương nanh múa vuốt, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời Dịch Tiêu nói, vừa vặn giãy thoát khỏi bạn học đang kiềm chế hắn, gào thét xông về phía Dịch Tiêu.

Mọi người sợ hãi la lên. Cảnh tượng Tư Cường cao to lực lưỡng đánh về phía Đỗ Linh, giống như con báo lớn đang vồ thỏ rừng, cho dù là ai cũng đều không thể mặc kệ ngồi xem được.

Trần Nhiên là người đầu tiên thoát khỏi đám đông, xông tới kéo Tư Cường, đáng tiếc anh vẫn chậm một bước, thân hình to lớn của Tư Cường đã hoàn toàn nhào về phía Đỗ Linh.

Mọi chuyện kết thúc rồi.

Tất cả mọi người muốn hét ầm lên.

Chỉ có Dịch Tiêu lẳng lặng nhìn chòng chọc vào con quái vật to lớn trước mắt. Bên tai cô quanh quẩn tiếng thét chói tai của các bạn học, nhưng lúc này cô lại cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh.

-- Mấy người lo lắng cái gì hả?

Tôi là cảnh sát đó.

Chân phải Dịch Tiêu bước lên phía trước một bước, dùng tay trái để ngăn cản đòn tấn công của Tư Cường, lại dùng vai phải đỡ lấy vai phải hắn, thuận tiện khóa cánh tay hắn lại, thân thể phối hợp với cánh tay nhanh chóng xoay người, hơi cúi xuống, hai tay dùng sức lôi kéo, mượn lực chân dùng sức nâng Tư Cường lên rồi ném hắn xuống một cách hoàn hảo.

Sự việc xảy ra quá nhanh. Tiếng thét chói tai đột ngột dừng lại, cả đám trợn mắt há mồm.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, bằng chứng là tất cả mọi người đều tập trung về phía Dịch Tiêu.

Khoảng chừng mười giây sau, mới có người kịp phản ứng:

''Mẹ kiếp... Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?''

''Đỗ, Đỗ Linh quật ngã Tư Cường?''

''Chắc tớ bị hoa mắt rồi...''

''Cậu không nhìn lầm! Là Đỗ Linh, cậu ấy quật ngã Tư Cường bằng một cú xoay vai!''

Từ khiếp sợ đến khó có thể tin, cả lớp bắt đầu xôn xao, cả phòng học dường như sôi trào trong vui mừng.

Trần Nhiên nuốt một ngụm nước miếng, đi vòng sang bên cạnh cô nói: ''Đỗ Linh... Cậu có bị thương ở đâu không?''

Dịch Tiêu mỉm cười lắc đầu, ánh mắt cô nhìn về phía Tư Cường.

Ừm, có thể cử động, vẫn kiểm soát được lực đạo, không ném hắn gãy xương.

Tư Cường nằm dưới đất mắt trợn trừng, trán nổi gân xanh. Hắn cùng đàn em vẫn còn cố gắng đánh trả.

Thấy lớp học lại sắp rơi vào tình trạng hỗn chiến, Chu Thanh rốt cuộc cũng xuất hiện ở cửa lớp, quát to bắt đám Tư Cường dừng lại, sau đó giao người cho chủ nhiệm của bọn họ xử lý.

Chu Thanh quay lại lớp học, ông ta không bắt đầu dạy học ngay, mà là hỏi:

''Cả lớp, các em có bị thương không?''

Bên dưới nhao nhao đáp lại không có việc gì.

''Vậy là tốt rồi, dọa thầy sợ đến chết. Tư Cường là tên lưu manh, ban ngày dám ở trường học gây rối, lần này nhà trường sẽ nghiêm khắc xử lý, đuổi học bọn họ!''

Dịch Tiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm con người chính trực ngay thẳng trên bục giảng, như nghẹn xương ở cổ họng.

...

Tư Cường tụ tập đánh nhau không gây ra hậu quả gì quá nghiêm trọng, chỉ phải chịu hình phạt đình chỉ học.

Gần một tuần nay Vương Na không đến lớp. Ban đầu còn tưởng rằng vết thương trên người Vương Na là do Tư Cường gây ra, nhưng bây giờ xem ra không đúng rồi.

... Rốt cuộc ai là người làm hại Vương Na?

Dịch Tiêu cẩn thận nhớ lại các chi tiết nhỏ nhặt mà cô có thể đã bỏ qua, thuận tay ghi lại các manh mối lên trên giấy.

Ngày đó cô hẹn Trần Nhiên ở vườn hoa nhỏ, cả người Vương Na đầy vết thương cũng xuất hiện ở đó. Phía nam vườn hoa nhỏ là bãi gửi xe đạp, phía Bắc là khu nhà công cho giáo viên...

Cây bút trong tay Dịch Tiêu đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ ''khu nhà công'', đôi mắt cô hơi nheo lại.

Khu nhà cho giáo viên...

Dịch Tiêu cắn môi dưới đến chảy máu.

Trong lúc cô càng nghĩ càng khiếp sợ, một mùi khó ngửi quen thuộc lại xộc vào khoang mũi. Cô cảnh giác lấy sách che đi tờ giấy trắng, cận thận ngẩng đầu lên.

Vừa vặn bắt gặp đôi mắt chuột cười cười cùng hàm răng ố vàng của Chu Thanh.

Dịch Tiêu vừa muốn nói chuyện, Chu Thanh lập tức lắc đầu, móc từ trong túi ra một tờ giấy, đặt trên bàn cô rồi chậm chạp rời đi.

Mở giấy ra, bên trong viết rõ ràng:

【Thứ bảy này, em tới nhà thầy một chuyến, thầy sẽ giới thiệu em cho một người phụ trách tuyển sinh. Việc này liên quan đến tương lai của em, vì vậy em nhất định phải tới.】

Lòng bàn tay Dịch Tiêu ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tươi cười của Chu Thanh cứ mãi quanh quẩn trong đầu, cô thực sự cảm thấy sợ hãi.


...

Công việc của Chu Thanh khá ổn định, có chút tiền, ngày thường đi làm sẽ không ở cùng gia đình mà ở tại khu nhà cho giáo viên, cuối tuần mới về nhà trong trung tâm thành phố. Thứ bảy hắn cố ý hẹn Dịch Tiêu ở khu nhà công, tất nhiên cô cũng đoán ra được ý đồ.

Kiếp trước, cuối tháng sáu, Đỗ Linh phát hiện ra mình có thai, có khả năng cô bị Chu Thanh xâm hại vào tháng năm. Nếu vậy, hôm nay Dịch Tiêu có thể thu được chứng cứ quan trọng tố cáo Chu Thanh xâm phạm tình dục.

Có chứng cứ, Dịch Tiêu muốn nhanh chóng đưa hắn ra tòa án.

Tuy nhiên, hình phạt cưỡng hiếp đã thành hoặc chưa thành cách nhau một trời một vực. Chỉ cần Dịch Tiêu chống cự, tội cưỡng hiếp của Chu Thanh sẽ không được thành lập. Sau đó, ông ta chỉ phải ăn cơm tù vài năm.

Ngược lại, nếu Dịch Tiêu ngoan ngoãn nghe theo, Chu Thanh có thể sẽ bị kết án thêm vài năm nữa.

Nhưng sau này Đỗ Linh sống lại, sẽ không thể nào sống một cuộc sống hồn nhiên ngây thơ được nữa.

Dịch Tiêu nên lựa chọn như thế nào đây...?

Cả đoạn đường, cô vẫn luôn suy nghĩ, trong vô thức cô đã tới trước cửa nhà Chu Thanh.

Gõ cửa, Chu Thanh tươi cười bước ra chào đón. Dịch Tiêu vừa bước chân vào phòng, Chu Thanh lập tức khóa trái cửa.

''Thầy Chu, người phụ trách tuyển sinh mà thầy muốn giới thiệu cho em ở đâu ạ?''

Chu Thanh kéo tất cả rèm cửa lại, chỉ còn lại hai người trong không gian khép kín, ông ta chẳng thèm ngụy trang nữa, đưa tay kéo Dịch Tiêu vào lòng, bàn tay xoa cằm cô, mập mờ nói:

''Đừng nóng vội Linh Linh, người phụ trách tuyển sinh vẫn còn đang trên đường tới, để thầy đưa em đi xem hồ sơ trước.'' Nói xong, Chu Thanh kéo Dịch Tiêu vào phòng ngủ.

Dịch Tiêu do dự bước đi, một tay vịn tường một tay đẩy Chu Thanh: ''Vậy em về trước, đợi đến khi người tuyển sinh tới...''

Chu Thanh không quan tâm, mạnh mẽ ôm Dịch Tiêu ném lên giường, cả người nhanh chóng áp tới.

Dịch Tiêu hét lớn kháng cự, khuôn mặt Chu Thanh hết sức dữ tợn và hèn mọn đều được camera mini ghi lại.

''Linh Linh, em phải biết cảm ơn tôi, tôi đã giới thiệu em cho một người rất nổi tiếng, em không định báo đáp tôi hay sao? Đây chính là vì tương lai của em nha.''

Tương lai?

Nghe vậy, Dịch Tiêu ngừng chống cự, cười lạnh một tiếng, bàn tay khống chế lực đạo đánh thẳng vào phía sau gáy Chu Thanh. Chu Thanh nhất thời hôn mê bất tỉnh.

... Mặc kệ tội cưỡng hiếp của hắn có thành hay chưa. Thay vì đưa tội phạm vào tù thêm vài năm nữa, cô càng muốn để người bị hại giành lấy một cuộc sống mới, hạnh phúc bình an, cả đời không bị bóng ma tâm lý!

Nếu phạm nhân không bị trừng phạt thích đáng theo đúng tội danh, vậy thì cô... sẽ tự tay cho hắn nếm mùi thống khổ!

Dịch Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thanh đang ngất xỉu, bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

Cô cởi sạch quần áo trên người Chu Thanh, để mặc cả cơ thể đầy mỡ và nếp nhăn nằm lỳ trên giường. Sau đó, cô rời khỏi nhà Chu Thanh, lúc đi để cửa toang cửa.

Rời khỏi khu nhà công, Dịch Tiêu gọi điện cho bảo an, nói trên mái nhà Chu Thanh đang ở bị dột nước, yêu cầu bọn họ đến kiểm tra một chút.

Bảo an lập tức điều người lên kiểm tra, không phát hiện thấy mái nhà bị dột, ngược lại thấy cửa nhà Chu Thanh mở toang, vừa đi vào, giật mình phát hiện cả người Chu Thanh trần chuồng nằm trên giường.

Không lâu sau, toàn bộ khu nhà công cho giáo viên đều biết chuyện này.

Lời tác giả: Tác giả là một người đàn ông béo không hiểu luật, vui lòng không đem luật pháp ra so sánh


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi