TA KHIÊU KHÍCH TOÀN THÚ THẾ


Phi Cát hóa thành hình thú chở Ngoan Y phía trên chạy vội đến sơn động nhà bọn họ.

Na Tư và nàng bám theo sau.
"Ca ca...không phải lúc trước a phụ còn tốt sao, ta còn thấy a phụ muốn đi săn mà." Thanh âm Ngoan Y mang theo nức nở.

A phụ bị bệnh làm mọi người gần đây đều chìm trong lo lắng, đợi cho đến lúc a phụ khỏe mạnh trở lại mới buông xuống tâm.

Ngoan Y không thể tin tưởng,nàng mới đi lửa trại của bộ lạc một lúc thôi, sao bệnh tình bỗng dưng có thể chuyển biến xấu.
Phi Cát ánh mắt phức tạp, cũng không biết nên nói rõ ràng như thế nào, chỉ dụi dụi đầu trấn an nàng.
Kỷ Tán Cẩm ở phía sau nghe được, chẳng trách hai anh em nhà họ gần đây lúc nào cũng thẫn thờ.

Nàng đã từng gặp đại thúc đó, cha của Ngoan Y là một người có tính tình hào sảng, nàng còn rất thích.

Chỉ là mới cách đó hai tuần bây giờ lại mắc bệnh nặng, nàng không khỏi lo lắng.
Sơn động hiện lên ngay trong tầm mắt, mới đến trước cửa đã ngửi thấy nồng nặc mùi máu tươi.


Ngoan Y lảo đảo leo xuống chạy vào.

Trong hang động tối đen như mực, tỏa ra mùi ẩm thấp lẫn mùi máu.

Một người vốn đang nằm trên giường đá, bên cạnh đang đứng một thú nhân khác, vừa nghe được có người đến liền quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Kỷ Tán Cẩm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đồng thời người đó cũng đi về phía bọn họ.
"Mã Nhĩ, tình huống của a phụ thế nào rồi?" Phi Cát lo lắng hỏi.

Thú nhân Mã Nhĩ chỉ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
"Không ổn, cơn sốt đột nhiên tăng cao, mới vừa rồi còn đi ngoài ra máu."
"Không, không thể nào, ngươi không phải đồ đệ của vu y sao, ngươi nhất định là biết cách chữa!" Ngoan Y cảm xúc thực không ổn định, túm lấy áo của Mã Nhĩ.

Thấy hắn lắc đầu,hốc mắt đỏ bừng, thả xuống hắn tiến bên giường đá.
Trên đó nằm một thú nhân thân hình to lớn, dù đã lớn tuổi không khó nhìn ra từng là một thú nhân khỏe mạnh, mắt nhắm nghiền, làn da tái xanh.
Trong một cái chớp mắt, Kỷ Tán Cẩm đã bị lôi kéo vào không gian.

Ánh sáng xanh phát ra từ màn hình hệ thống.

"Hệ thống kích hoạt thành công nhiệm vụ chi nhánh: Thành công chữa khỏi bệnh cho a phụ Phi Cát và Ngoan Y.

Nhiệm vụ thành công khen thưởng 250 tích phân.

Xin ký chủ theo dõi tiến độ hoàn thành trong mục nhiệm vụ."

"Lần này nhiệm vụ thưởng nhiều tích phân hơn nhiệm vụ trước sao?"
"Đúng vậy, ngoài nhiệm vụ chính thì các nhiệm vụ cứu người sẽ được ưu tiên hơn."
Ra vậy, nàng lại một lần nữa trở về ý thức.

Vỗ vào tay Ngoan Y an ủi.
"Để ta đến xem."
Ở đây mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng.

Na Tư bắt lấy tay nàng kéo lại.

Cẩm nhi nghĩ gì vậy, nàng không biết bệnh có thể lây sang cho nàng sao.

Lần đầu tiên Na Tư cảm thấy bực mình, nàng quá không để ý đến bản thân.

"Cẩm nhi, việc đó nên giao cho Mã Nhĩ."
"Không sao, ta sẽ không bị lây bệnh, ta có thể có biện pháp."
Nàng vừa nói, Mã Nhĩ ánh mắt lập lòe, nhưng sau đó khinh miệt cười cười, không đem những lời này để vào mắt.
"Cẩm, ngươi có thể cứu a phụ? Thật tốt quá!" Ngoan Y ngước lên nhìn nàng tràn đầy hi vọng, sau đó nắm lấy tay nàng đến gần.
Kỷ Tán Cẩm đặt tay lên mạch.


Mạch tượng yếu, trên da lạnh ngắt, xuất hiện những chấm đỏ phát ban, nàng lại bẻ ra khớp hàm, lật lên môi.
"Phi Cát, những ngày gần đây đại thúc có biểu hiện gì?"
Phi Cát hơi ngẩn người, hắn nhớ lại chi tiết: "A phụ luôn than đau phía sau khớp và cơ, trên trán rất nóng, thỉnh thoảng buồn nôn và ói mửa.

Điều đó đã diễn ra 5 ngày rồi, đến bây giờ đột nhiên đi ngoài ra máu."
Nàng nhìn vào chân răng trong miệng đang chảy máu, kết hợp những triệu chứng Phi Cát nói và bắt mạch cơ bản đã đoán ra được.
Là sốt xuất huyết nội tạng.
Tình trạng này kéo dài không thể chữa trị nên mới dẫn đến nặng hơn bây giờ.
Nếu ở hiện đại, bệnh này có thể chữa kịp thời nhờ thuốc nhưng đặt ở thú thế lại không có khả năng, hoàn toàn có thể đem đại thúc này sống sờ sờ giế.t chết.
Ngoan Y thấp thỏm nhìn nàng.

Kỷ Tán Cẩm cho nàng một câu trả lời khẳng định:
"Ta có thể đem bệnh này chữa khỏi, nhưng cần một ít thời gian thu thập dược liệu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi