TA KHIÊU KHÍCH TOÀN THÚ THẾ


"Tầm thủ lĩnh, ngươi nói Mai trưởng lão tại sao lại một mực mạo hiểm đi vào báo tộc đoàn người chỉ để cướp một cái giống cái".

Ác thú nhân khó hiểu hỏi.
"Dù sao Mai trưởng lão hành sự đều luôn bất bình thường".

Một ác thú khác đương nhiên nói, tựa hồ đã quá quen với việc này.
Đối mặt với một chúng ác thú phàn nàn, thú nhân được xưng vì thủ lĩnh chỉ im lặng, cả người đều âm trầm lạnh băng, bộ dáng người sống chớ gần, cho người ta nói không nên lời cảm giác xa cách.
"Đây là ý của trưởng lão, chỉ cần tuân theo là được."
Cũng là, bọn họ nghĩ nhiều, lấy thực lực của Mai trưởng lão còn cần bọn họ lo lắng sao?
Chúng ác thú ngược lại yên lặng rất nhiều, chỉ còn trong sơn động truyền ra khàn khàn tiếng vang tựa hồ cũng chỉ dư lại chút sức lực để cầu cứu nhưng không đủ để xua đi màn đêm an tĩnh.
"Loạt xoạt!"
Từ tán cây đánh ra thật nhỏ âm thanh, Tầm đồng thời cảnh giác quay đầu đi hướng phía âm thanh nhìn lại, cũng chính là một cái liếc mắt làm hắn đột nhiên ngừng lại.
Một nhân ảnh đứng ngay trước mặt các ác thú.

Màu đen tinh mỹ tóc dài, da bạch như tuyết, môi hồng nhuận, mạo mỹ khuynh thành.


Hơi hơi lay động vòng eo, đôi mắt lộ ra minh diễm bắt mắt quang mang.
"Xin hỏi các vị, có thể cùng ta lại đây một chút sao?".

Thanh âm róc rách linh động tựa tiếng suối chảy trực tiếp rơi vào bọn họ tiếng lòng.

Kỷ Tán Cẩm trên mặt treo tươi cười điềm mỹ.
Cực hạn gợi cảm, cực hạn mỹ, gợi cảm mê hoặc chủ động bày ra mà đối với bọn họ mời gọi.
Trong nháy mắt thời gian yên lặng.
Một đám ác thú lộ ra ngây dại, hô hấp đồng thời cứng lại! Bọn họ lâm vào chấn động thật sâu, trầm mê không thể thoát ra được.
Tầm cũng khiếp sợ, tựa hồ không tin vào mắt mình.
Thật mỹ giống cái!
Giống cái đẹp như vậy thật sự có thật trên đời sao?!
Nhân sinh bao nhiêu năm sống trên đời cũng không thể lấy ra sở hữu ngôn ngữ để hình dung được nàng có bao nhiêu mỹ!
Ngay sau đó chỉ thấy nàng vũ mị tươi cười, vẫy tay có điều ý chỉ.

Nàng ưu nhã xoay người đi ra bọn họ tầm mắt.

Một cái xinh đẹp ánh mắt, liễm diễm môi hồng đốt sạch người trước mặt lí trí.
Chờ đến khi chúng ác thú khôi phục ý thức khi, khắp người đều nóng lên, tất cả đều lộ ra hưng phấn cùng tham lam dục vọng, không hẹn mà cùng chung ý tưởng.
Giống cái này, vô luận trả giá đại giới đều phải bắt được nàng!
...----------------...!
Tối tăm huyệt động thoạt nhìn thập phần hỗn độn.

Biểu Mai nhìn kỹ, phát hiện ở huyệt động trong góc còn nằm vài giống cái.

Tất cả đều bị trói lại.


Một số ít bị thương nhẹ, thường thường sẽ truyền đến một tiếng rên rỉ.
Bọn họ thấy có người tiến vào vội vàng khàn giọng kêu cứu.
Phỏng chừng là cũng đã kêu la cả ngày, nếu không bây giờ có thể sẽ ồn ào hơn.
Kỷ Tán Cẩm nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra được bị trói chính là đám người Lenni cùng Đồ Nhã.

Lenni vừa thấy một giống đực hoa hoa nguyệt mạo tiến vào, nháy mắt tinh thần đi lên.

Đối với Biểu Mai hét to:
"Mau cứu ta! Ta là bị bọn ác thú bắt tới nơi này!"
Những giống cái khác cũng không chịu thua kém.

Liên thanh nói:
"Không không, phải cứu ta trước!"
"Ngươi xem, ta đẹp hơn nàng ta!"
Một người tiếp một người đưa ra điều kiện càng hấp dẫn.

Biểu Mai cứu các nàng, các nàng sẽ đem hắn trở thành kế tiếp bạn lữ.

Chỉ sợ hắn chỉ đem một giống cái cứu ra mà thôi.
Biểu Mai tựa hồ đã bị bọn họ hù dọa, hoảng sợ tránh xa, còn ghét bỏ thanh âm phiền nhiễu mà bịt tai lại.

Đúng là đàn tham sống sợ chết giống cái.
Hắn thực thương cảm, mấy ngày nay Tầm bọn họ hẳn cũng phiền não khá nhiều.
Biểu Mai đưa mắt nhìn xung quanh.
Di? Như thế nào lại không có ai?
Giống cái đó thật sự có thể đem toàn bộ thủ hạ của hắn dẫn dắt đi?
Biểu Mai khóe miệng cong lên, tựa hồ cảm thấy chuyện này rất có ý tứ.

Hắn phải đi nhìn xem một cái.
"Này, sao còn không mau lên cứu chúng ta?" Những giống cái đã mất hết kiên nhẫn.

Từ nhỏ được chiều chuộng lớn lên giống cái làm sao chịu được khổ.
Biểu Mai nháy mắt liếc qua Lenni.
Hắn vẫn mang cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

Lenni ngậm miệng, trong lòng rùng mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi