TA KIẾM BỘN TIỀN NHỜ LUYỆN ĐAN

Đầu tiên thanh niên sửng sốt một chút, ngay sau đó cúi đầu, hồi lâu cũng không nói gì.

Còn Nhạc Thư không nhịn được có chút nóng nảy, tiến lên một lần nữa bắt lấy cổ tay đối phương.

Lần này Nhạc Thư không dám không cẩn thận, mà là cực kỳ cẩn thận bắt mạch tượng của đối phương, nhưng mà kết quả vẫn giống như trước đó, nhiều nhất thì thêm vấn đề là dương khí yếu ớt và tâm tỳ bị nóng, cho dù có thế nào cũng không nhìn ra chút dấu hiệu trúng độc nào.

"Ngươi đừng có buồn bực không nói lời nào chứ, cho nên ngươi thật sự trúng độc? Chuyện đã bao lâu rồi? Trúng loại độc nào?" Không sờ ra được từ mạch tượng, Nhạc Thư chỉ có thể tra hỏi đối phương.

Trái lại Đường Tô Mộc không nóng vội, mà lẳng lặng chờ thanh niên ở đối diện mở miệng.

Cuối cùng thực sự bị ép hỏi tới nỗi không chịu nổi, thanh niên chỉ có thể lắc đầu nói: "Ta... không biết. Chỉ là trước đó ta có chút nghi ngờ, thật ra thì bệnh đau bụng vào buổi đêm không có cách nào ngủ yên của ta đã xuất hiện từ tháng trước, khi đó tam ca của ta mới hồi kinh."

"Một tháng?" Nhạc Thư không nhịn được kêu lên: "Ta biết, thật ra độc kia được bỏ vào trong cơm nước của ngươi, cũng không nhanh chóng lấy mạng người ta, cho nên chỉ bắt mạch tượng thôi sẽ không nhìn ra được."

Sơ ý quá.

Đáy lòng Nhạc Thư hối hận không thôi, lại thật sự là trúng độc, sớm biết thì lúc nãy đã không nóng vội như thế. Loại vấn đề đơn giản như trúng độc này, với bản lĩnh của hắn ta, nếu tỉ mỉ hỏi thăm một chút, chưa chắc có thể xảy ra lỗi.

Trúng độc, một tháng, tam ca, mới vừa hồi kinh.

Mấy từ mấu chốt này nhất thời khiến mọi người vây xem nổ tung, nếu như chỉ là trúng độc bình thường thì thôi, lại còn đặt mấy từ này chung một chỗ, trong nháy mắt liền có thể khiến người ta bổ não ra một hồi huynh đệ tranh cãi.

"Cho nên ngươi cảm thấy độc này là do tam ca ngươi hạ?" Đường Tô Mộc hỏi.

Thanh niên nghe vậy lập tức đỏ vành mắt: "Ta cũng không muốn nghĩ như thế, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Không phải là tam ca ngươi do thiếp thất sinh ra, bất mãn bị con trai của chính phòng là ngươi chèn ép, vì muốn tranh đoạt gia sản cho nên mới thông đồng với người bên cạnh ngươi bỏ độc vào cơm của ngươi à? Chuyện này có gì mà không dám nói chứ." Một thiếu niên mặc áo đen đi ra từ trong đám người, trực tiếp mở miệng thay thanh niên.

Nói xong chắp tay với những người khác: "Ta tên là Nhâm Tân, là biểu đệ của vị này... Trước đó ta cũng đã nói với ngươi rồi, phải cẩn thận người kia, nhưng ngươi cứ không vâng lời, giờ thì sao đây?"

Thanh niên cúi thấp đầu, cúi mặt cực kỳ thấp.

"Ừ, biết là trúng độc thì dễ rồi." Đường Tô Mộc nói, thuận tiện kêu Dương chưởng quỹ cầm đan dược tới: "Đây là đan giải độc trong tiệm của ta, hiện giờ độc ngươi trúng không sâu, một viên đã có hiệu quả rồi."

"Đa tạ." Thanh niên rũ mi mắt, vẫn không có tinh thần gì như cũ, chỉ lẳng lặng nhận lấy đan dược rồi uống, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì không nói một lời bị biểu đệ Nhâm Tân dẫn xuống.

Đưa mắt nhìn thanh niên rời đi, Chu đại phu vỗ tay một cái, tỏ ý mọi người yên tĩnh lại, ngay sau đó cất giọng mở miệng nói: "Được rồi, ván tỷ thí đầu tiên đã kết thúc, kết quả có vẻ rất dễ thấy, là vị Đường công tử này chiến thắng, Nhạc đạo trưởng hẳn là không có ý kiến gì chứ?"

"Không có." Nhạc Thư cắn răng nói.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới bên cạnh Đường Tô Mộc, đè thấp giọng nói: "Ngươi đừng có đắc ý quá, lần này đúng là do bần đạo sơ suất, cho nên mới tính sai, lần sau sẽ không để ngươi tùy tiện thắng được bần đạo như thế đâu."

"Được thôi." Đường Tô Mộc gật đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn sắc trời bên ngoài một chút.

Đã qua buổi trưa rồi.

Có hơi đói.

Cũng không biết lúc nào mới có thể trở về ăn cơm tối nữa.

Trận tỷ thí đầu tiên kết thúc, hai người nhanh chóng đi tới trước mặt thanh niên thứ hai.

Khác với thanh niên đầu tiên, thanh niên ngồi ở vị trí thứ hai mặc quần áo trông cũ nát hơn nhiều, trên trán quấn một vòng vải trắng, nhìn qua tinh thần có chút uể oải.

Lúc này Nhạc Thư không dám khinh thường như khi trước nữa, mà là cực kỳ cẩn thận đi tới, quan sát thanh niên từ đầu tới chân một lần, sau khi xác nhận trên cơ bản không có sai lầm gì nữa, cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Có thể hỏi một câu hay không, vết thương trên trán của ngươi là..."

Thanh niên hoảng hốt một chút mới chú ý tới đối phương đang nói chuyện với mình: "Vâng, là sáng nay ta vô tình đụng phải cửa nhà mình, sau đó máu không ngừng chảy, thực sự không còn cách nào khác mới tới chỗ của Chu đại phu chữa trị."

Nhạc Thư gật đầu.

Cũng không có gì kỳ lạ, so sánh với người khi trước, thanh niên trước mắt rõ ràng gia cảnh bần hàn, nếu không phải không còn cách nào khác, phỏng chừng cũng sẽ không phí tiền chạy tới y quán chữa bệnh.

Nhưng mà nếu nói như vậy, trên người đối phương cũng chẳng có chỗ nào quá đặc biệt.

"Có chút can úc tỳ hư, nhưng mà vấn đề không lớn, còn cả vết thương trên trán của ngươi không được băng bó tốt lắm, đợi lát nữa đổi một túi thuốc khác là được, còn lại thì... không có vấn đề gì nữa." Nhạc Thư không xác định nói.

Quá bình thường.

Bình thường tới nỗi hắn ta có chút lo lắng.

"Cho nên đạo trưởng đã hỏi xong rồi sao?" Đường Tô Mộc vẫn luôn chờ ở phía sau bỗng nhiên mở miệng nói.

"Ngươi muốn làm gì!" Nhạc Thư sợ hốt cả hền, nhất thời như xù lông xoay người lại.

Đường Tô Mộc không biết làm sao: "Ý của ta là, nếu đạo trưởng đã xem xong, vậy thì giờ tới lượt ta xem."

"Trước đó đã nói xong rồi." Mặt Nhạc Thư đầy cảnh giác nhìn y, cuối cùng cũng chỉ có thể không cam lòng mà nhường vị trí lại: "Ngươi không được giở thù đoạn gì đâu đó, người này chính là bị can úc tỳ hư, lại thêm vết thương nhẹ trên đầu, nếu như ngươi chỉ ra nguyên nhân chính bệnh của hắn thì cũng không thể coi như ngươi thắng."

"Được." Đường Tô Mộc gật đầu, đi tới nhìn kỹ thanh niên một cái.

Giống như khi trước, trong tầm mắt của Đường Tô Mộc, giờ phút này trên người thanh niên nổi lên một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, tựa như vô số dòng suối đang chảy, qua lại không ngừng, ở vị trí lá gan có hơi nghẹn lại một chút.

Can úc tỳ hư.

Đối phương nói không sai.

... Chỉ là còn có một vấn đề khác.

Đường Tô Mộc thu hồi tầm mắt: "Theo như lời ngươi nói vừa rồi, vết thương trên trán của ngươi là do sáng sớm nay vô tình đụng vào cửa, ta có thể hỏi một câu không, lúc ấy cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh niên sửng sốt một chút, không nhịn được nghi ngờ nói: "Không... xảy ra chuyện gì đặc biệt. Chỉ là lúc sáng sớm, ta vừa mới thức dậy, người còn mơ màng, vốn định vào trong sân lấy đồ, ai ngờ lại vô tình đụng phải mặt cửa, mà trên cửa đúng lúc có một tấm ván nhô ra, sau đó thì trên trán ta biến thành bộ dạng này."

Đường Tô Mộc gật đầu, chỉ chỉ tủ thuốc cách đó không xa nói: "Nào, ngươi ngẩng đầu lên thử xem xem có thể nhìn thấy phía trên kia viết chữ gì không?"

Hử?

Thanh niên càng khó hiểu hơn, nhưng vẫn nghe theo ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn kỹ chữ một hồi, một lát sau lắc đầu nói: "Xin lỗi, quầy thuốc kia xa quá, ta thật sự không thấy rõ phía trên viết cái gì."

"Sao có thể?" Nhạc Thư vẫn luôn chờ ở bên cạnh nhất thời kêu lên.

Y quán này là do Chu đại phu mở, vì để có thể thấy rõ chữ trên quầy thuốc mà cố ý phóng đại lên mấy lần, hơn nữa còn được sơn trắng cho nổi lên, đừng nói là ở trong quán, đứng ở ngoài cũng có thể nhìn thấy.

Sao đối phương lại không thấy rõ được?

Đường Tô Mộc không lên tiếng, tại sao lại không thấy rõ, cận thị nặng chứ sao nữa.

Nếu đặt ở hiện đại, có lẽ một cặp mắt kính đã có thể giải quyết vấn đề. Đáng tiếc ở thời đại này không có vật như mắt kính, nhiều nhất cũng chỉ có thể uống chút thuốc rồi điều chỉnh đơn giản một chút.

"Đúng là như thế." Nghe Đường Tô Mộc giải thích vấn đề liên quan tới cận thị, thanh niên gật đầu một cái: "Trước đó ta vẫn luôn thấy lạ, vì sao mình luôn không thấy rõ đồ vật, thì ra là như vậy... Thế thì, đại phu, bệnh này kỳ lạ như thế, có biện pháp gì có thể chữa khỏi hay không?"

"Tạm thời không có biện pháp hoàn toàn chữa khỏi." Đường Tô Mộc lắc đầu: "Nhưng mà trong tiệm của ta có một loại đan dược tên là đan bổ mắt, mặc dù không thể chữa khỏi cho ngươi trong thời gian ngắn, nhưng có thể cố gắng làm giảm vấn đề không thấy rõ đồ vật của ngươi hiện nay, hơn nữa cũng có thể phòng ngừa mắt của ngươi càng trở nên nặng hơn."

Lúc nói chuyện, Đường Tô Mộc đã ra hiệu Dương chưởng quỹ lấy đan dược ra.

Đan bổ mắt là một loại đan dược màu trắng trong, ngửi có một mùi hoa thơm nhàn nhạt. Thanh niên thật sự đã bị vấn đề về mắt dày vò quá lâu, dứt khoát không từ chối nữa, nhận lấy đan dược rồi nói cảm ơn, sau đó uống một ngụm nước nuốt xuống.

Chốc lát sau, thanh niên đứng dậy, vui mừng nhìn bốn phía: "Ồ, tốt hơn nhiều rồi, chữ phía trên quầy thuốc đó, hình như ta có thể thấy rõ hơn một chút rồi!"

Thấy biến hóa trước sau của thanh niên, trong đám người nhất thời xôn xao từng đợt.

Đan dược này lại thật sự hữu hiệu như thế.

Không được.

Đã có người ngồi không yên, không đợi cuộc tỷ thí kết thúc đã nhanh chân xoay người chạy tới trong cửa tiệm đan dược ở bên cạnh, mua hết mấy loại đan dược mấy hôm trước đã coi trọng mà vẫn do dự chưa dám ra tay.

Mắt thấy bách tính đi tới cửa tiệm đan dược bên cạnh mua thuốc càng ngày càng nhiều, Nhạc Thư hận đến cắn răng, nhưng hết lần này tới lần khác không còn cách nào.

"Còn cần tiếp tục so tài nữa không?" Đường Tô Mộc quay đầu lại hỏi.

Ba ván thắng hai, cho dù kết quả của ván tỷ thí cuối cùng có như thế nào, giờ phút này y đều đã thắng.

"So cái rắm!" Nhạc Thư dùng sức cắn răng: "Lần này coi như ngươi gặp nay, đợi tới lần sau, đợi tới lần sau..."

Không đành lòng nhìn linh ngọc chứa trong hộp của mình, Nhạc Thư hít sâu một hơi, nhét cái hộp vào trong ngực Đường Tô Mộc, xoay người rời khỏi y quán.

Đợi tới lần sau gì chứ.

Nghe cứ như lời thoại cố định của mấy con tốt thí nói ra ở hồi kết vậy.

Nhưng mà có thể nói lời giữ lời là được.

Đường Tô Mộc mở hộp ra, hài lòng nhìn linh ngọc bên trong một chút.

"Ting ting, lấy được ba khối linh ngọc thượng đẳng, xin hỏi có muốn dùng linh ngọc để thăng cấp kỹ năng hay không, có hoặc không?"

Đường Tô Mộc ôm cái hộp về cửa tiệm của mình, tìm một chỗ không có ai rồi dứt khoát gật đầu: "Ừ, thăng cấp ngay bây giờ đi."

Nói thật, Đường Tô Mộc cũng rất tò mò kỹ năng trên người mình rốt cuộc sẽ thăng cấp như thế nào.

"Kỹ năng "Tứ chẩn: "Vọng" bắt đầu thăng cấp, kỹ năng trước đó là cấp 0, sau khi thăng cấp sẽ lên cấp 1, bây giờ sẽ bắt đầu thăng cấp."

"Thời gian còn lại 00:29:59."

Còn ba mươi phút nữa.

Đường Tô Mộc sờ cằm một cái, quyết định cứ chờ sau khi kỹ năng thăng cấp xong rồi hẵng về.

Ba mươi phút sẽ nhanh chóng trôi qua, Đường Tô Mộc chuẩn bị kêu A Viên đi mua chút bánh ngọt lấp bụng thì bỗng có một đám thị vệ đi vào.

Cầm đầu là một đại thái giám mặc xiêm y đỏ thẫm, mái tóc muối tiêu, gò má gầy còm, cầm trong tay một cây phất trần, vẻ mặt kiêu căng nhìn về phía Đường Tô Mộc.

"Phụng theo khẩu dụ của bệ hạ, tuyên con trai của Lâm Dương hầu là Đường Tô Mộc vào cung kiến giá."

Kiến giá?

Đường Tô Mộc sửng sốt một chút, cơ hồ quên mất nên phản ứng như thế nào.

Thái giám rõ ràng có chút không nhịn nổi: "Đường công tử còn ngớ ra làm gì nữa? Xin mời."

--------------------

Giáo viên chủ nhiệm lớp 10 và lớp 11 của tui chuyển công tác vào nội thành nên cô để giáo viên dạy Hóa tụi tui chủ nhiệm tạm thời đến hết cuối lớp 11. Khi đó cô nói sẽ xin nhà trường để giáo viên Văn khác chủ nhiệm các em, vì bọn tui không thích cô dạy Hóa lắm, với lại bọn tui khối D không thích Hóa, cô lại hay ép học :(( Các cô hiểu giáo viên bộ môn mà. Hmu, ai dè cô chủ nhiệm cũ cho một cú lừa to, nay bọn tui họp phụ huynh, vẫn là cô Hóa chủ nhiệm :((((( Cả lớp khóc một dòng sông, tui mong là cô Hóa sẽ dễ tính hơn, và không ép bọn tui học mấy môn tự nhiên nữaaaaaaaaaaaa.

(Thật ra thì cô cũng được nhưng mà không hợp tính lớp tui lắm.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi