TA KIẾM BỘN TIỀN NHỜ LUYỆN ĐAN

Bởi vì trước kia Đường Đạc bị bệnh nặng nên đã rất lâu rồi không xuất hiện trước mặt người khác, muốn tìm được hắn, tất nhiên là chỉ có thể tới hầu phủ Lâm Dương.


Đường Tô Mộc vốn định tự mình trở về, kết quả lúc sắp rời đi bị Kỳ Ninh phát hiện, muốn chùng qua bên đó. Đường Tô Mộc không cãi lại hắn, chỉ có thể đem hắn theo cùng.

Hầu phủ Lâm Dương tọa lạc ở phía bắc kinh thành là phủ đệ đã tồn tại từ lúc bắt đầu tiền triều. Mặc dù mỗi vài năm sẽ tu sửa một lần, nhưng vẫn không che giấu được vẻ cổ kính bên trong.

"Sao, có cảm giác cảm còn người mất không?" Đứng ở trước của Hầu phủ, Kỳ Ninh nhỏ giọng chọc y.

"Không." Đường Tô Mộc không giải thích được.

"Vậy à." Nhất thời mặt Kỳ Ninh đầy tiếc nuối: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ khóc lóc chảy đầy nước mắt nước mũi, sau đó nhào vào trong ngực ta đòi an ủi, tiếc thật."

Đáng tiếc cái con khỉ ấy.

Đường Tô Mộc tức giận liếc hắn, nếu như chuyện đặt vào một năm trước, nói không chừng y còn có thể có chút cảm giác, nhưng bây giờ y chỉ là hồn xác không đồng nhất, tương đương tới đã đầu thai chuyển thế một lần.

Che mẹ của kiếp này đối với y mà nói căn bản là hai người xa lạ, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi mới lạ đó.

Kỳ Ninh cười một tiếng, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên thấy một tên tiểu tư hoảng hoảng hốt hốt chạy tới.

"Nhị công tử, cuối cùng ngài cũng tới, phu nhân đang định phái người đi tìm ngài đó."

Tiểu tư mặc quần áo màu nâu, trông rất quen mắt, hình như là hạ nhân phục dịch trong viện tử của Đường Tâm Dao: "Tiểu thư, nàng, nàng ấy bị người ta bắt đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng!"

Đường Tô Mộc thoáng sửng sốt, sau đó nhíu chặt chân mày: "Thế nào là tiểu thư bị người bắt đi?"

Đường Tâm Dao là muội muội cùng một mẹ với Đường Tô Mộc, tính cách e lệ, bình thường gần như không bao giờ ra khỏi cửa, sao bỗng nhiên có thể bị người bắt đi khi đang ở trong viện tử của mình được.

"Tiểu nhân cũng không rõ nữa." Tiểu tư lắc đầu, mắt đỏ bừng nói: "Vào sáng sớm hôm nay, nha hoàn trong phòng tam tiểu thư phát hiện ra người nọ để lại một tờ giấy, nói là để ngài dùng đan khí vận đi đổi tam tiểu thư."

Đan khí vận? Đường Tô Mộc càng nghe càng khó hiểu. Mặc dù đan khí vận có thể gia tăng khí vận, nhưng yêu cầu cực cao, nếu như không phải dùng cho chính đạo, sau khi uống sẽ phản tác dụng.

Đối phương muốn thứ này làm gì?

"Tờ giấy kia đâu?" Kỳ Ninh hỏi.

"Tờ giấy đang ở chỗ của tiểu nhân." Tiểu tư không dám chậm trễ, vội đưa tờ giấy trong ngực ra.

Đường Tô Mộc nhận lấy tờ giấy.

Tờ giấy là giấy thường ngày Đường Tâm Dao dùng để vẽ, hình dáng không chỉnh tề lắm, có lẽ đối phương tiện tay xé ra, nội dung phía trên là yêu cầu Đường Tô Mộc dùng đan khí vận để đổi tính mạng của Đường Tâm Dao như tiểu tư nói.


Không đợi Đường Tô Mộc nhìn lại tờ giấy một lượt, cách đó không xa đã có người đi tới.

"Đồ khốn! Ai bảo ngươi gọi nó tới, không phải ta đã nói không cho phép khoe khoang chuyện này hay sao?"

Nghỉ hưu chính trị, Lâm Dương hầu chỉ mặc một bộ xiêm y thuần sắc, mặt rất đen, ánh mắt nhìn về phía Đường Tô Mộc như đang nhìn kẻ thù, hận không thể giết ngay lập tức.

"Cả ngươi nữa, nghịch tử nhà ngươi, còn có mặt mũi dám bước vào cửa cái nhà này nữa à!"

"Cái gì gọi là không cho phép khoe ra?" Nhị phu nhân theo sát phía sau ông ta, dùng sức kéo xiêm y của ông ta: "Tâm Dao là con gái duy nhất của chúng ta, chẳng lẽ Hầu gia định thấy chết mà không cứu sao?"

Lâm Dương hầu không khỏi phiền lòng: "Ta đã nói rồi, hộ vệ Hầu phủ nghiêm mật, có thể Tâm Dao chỉ tự mình rời đi. Nàng nên hỏi bản thân nàng đi, bình thường dạy con gái thế nào mà khiến nó dám chơi mấy trò lừa bịp giả thần giả quỷ này."

Cách một năm mới gặp lại phụ mẫu của mình mà lại ở dưới tình cảnh này, Đường Tô Mộc chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười.

Nhưng mà giờ phút này vẫn là chuyện của Tâm Dao quan trọng hơn, Đường Tô Mộc cắt ngang cuộc cãi vã của hai người: "Hầu gia nói không sai, đúng là bản thân Tâm Dao tự mình rời đi. Cái gọi là dùng đan khí vận đi đổi người, chẳng qua chỉ là lời nói đánh lừa dư luận thôi."

Nhị phu nhân sửng sốt, nhìn y với vẻ không tin: "Con muốn hại chết muội muội của mình sao? Sao có thể là nó tự mình rời đi được? Cho dù con có oán hận gì với nhà mình cũng không nên dính dáng đến nó chứ!"

Đường Tô Mộc quay sang nhìn bà ta.

Sau lưng nhị phu nhân chợt lạnh, nhất thời không dám nói nhiều thêm nửa chữ.

"Mặc dù là bản thân Tâm Dao tự rời đi, nhưng tờ giấy này không phải do nàng lưu lại." Đường Tô Mộc giơ tờ giấy lên, nói: "Người để lại tờ giấy này có tình trạng thân thể không tốt, lại giỏi dùng cổ. Hiện giờ người có thể điều khiển cổ trùng trong phủ chỉ có một mình Đường Đạc, cho nên là hắn đã đưa Tâm đao đi."

Bởi vì đối tượng là Đường Đạc, cho nên cũng không khó để hiểu tại sao Tâm Dao lại rời đi cùng hắn không chút do dự.

Giỏi về dùng cổ gì chứ?

Nhị phu nhân nghe mà như rơi vào trong sương mù, không hiểu được Đường Đạc liên quan gì đến cổ trùng.

Đường Đạc là do cố đại phu nhân sinh ra, nhưng bình thường cũng coi như kính trọng nhị phu nhân, cũng rất tình nguyện chăm sóc hai đệ muội.

Sao có thể?

Lâm Dương hầu không nói gì, nhưng lộ ra vẻ mặt chột dạ.

"Hầu gia?"

"Ngài biết gì đó đúng không?" Dù sao thì nhị phu nhân cũng đã đi theo Lâm Dương hầu hai mươi mấy năm, lập tức nhìn thấy có điều không đúng, nhất thời muốn quy tiên ngay tại chỗ: "Ngài hồ đồ vậy, sao ngài lại dám để cho đại công tử đụng vào thứ đồ đáng chết đó? Ngài đây là, đây muồn là khiến cho cả hầu phủ Lâm Dương cùng cửa nát nhà tan với nhau hay sao!"

Lâm Dương hầu thẹn quá hóa giận, đẩy bà ta ra: "Phụ nhân dốt nát, ngươi thì biết cái gì."


"Quả thật bà ấy không hiểu, nhưng chắc ngài hiểu không ít đâu." Đường Tô Mộc bình thản nói.

"Đối với một cổ sư mà nói, chỉ có người bị cổ trùng của hắn hoàn toàn khống chế mới thật sự có thể khiến bọn họ buông xuống phòng bị."

"Cho nên Hầu gia đoán thử xem, rốt cuộc giờ phút này trên người của ngài có bị Đường Đạc hạ cổ trùng từ trước không."

Mặt Lâm Dương hầu đại biến trong chớp mắt: "Ngươi!"

"Đi thôi." Đường Tô Mộc quay đầu nói với Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh vẫn luôn đứng bên cạnh nhàm chán xem kịch hay gật đầu một cái.

"Không được, các ngươi không thể đi!" Còn nhớ tới lời đối phương vừa mới nói, đáy lòng Lâm Dương hầu cuống cuồng, đáng tiếc còn chưa kịp tiến lên đã bị thị vệ vương phủ trực tiếp ngăn lại.

Vốn đến để tìm mèo cổ, hiện giờ Đường Đạc và mèo cổ đều không có trong phủ, ngay cả Đường Tâm Dao cũng bị hắn mang đi mà không hiểu vì nguyên do gì.

Đường Tô Mộc không có hứng thú lãng phí thời gian với phụ mẫu của mình nữa.

Dựa theo thời gian để lại trên tờ giấy, ít nhất hai người rời đi cũng đã bốn năm giờ rồi, bây giờ ra bên ngoài tìm không khác nào mò kim đáy biển.

Mặc dù Đường Tô Mộc nóng lòng, nhưng cũng chỉ có thể về phủ Tấn Vương trước, giao công việc tìm người cho ám vệ vương phủ.

"Ăn chút gì đó trước kia, ta thấy ngươi đã không ăn gì từ xế trưa rồi." Mới vừa vào đến trong phòng, Kỳ Ninh đã kêu người bưng hai khay điểm tâm tới.

Điểm tâm mới làm, một mâm bánh hạt sen, một mâm bánh hoa quế, vẫn còn đang bốc hơi nóng, là hai loại bánh ngọt trước kia Đường Tô Mộc thích ăn nhất, nhưng không hiểu sao giờ ngửi thấy lại có chút không thoải mái kỳ lạ.

Kỳ Ninh nhìn ra vẻ mặt y không đúng, vội vàng kéo người đến bên cạnh mình: "Thế nào rồi? Dạo này thấy ngươi luôn không thoải mái, hay là gọi ngự y tới xem?"

"Xem ngự y gì chứ, ta chính là đại phu đó." Đường Tô Mộc hơi choáng đầu, dứt khoát dựa vào trên người hắn: "Không sao, có lẽ là do mất hôm nay dùng nhiều kỹ năng quá, chờ khi quen rồi sẽ ổn thôi."

"Y a?" Không biết bé con đã tỉnh dậy từ lúc nào, thấy song thân đều ở trong phòng, dứt khoát bỏ theo thảm tới.

"Chi bằng như vầy đi, gần đây khí trời tốt, chờ khi tìm được muội muội ngươi trở về, ta dẫn ngươi và bé con tới trang tử ở ngoại ô nghỉ ngơi mấy hôm, cũng để ngươi thả lỏng một chút." Kỳ Ninh bế bé con lên.

"Da!" Có lẽ là nghe hiểu ý của Kỳ Ninh, bé con bỗng chốc hưng phấn, ra sức gật đầu với Đường Tô Mộc.

"Được." Đường Tô Mộc nhéo cái mũi nhỏ của bé con một cái: "Xem con vui sướng kìa, chảy hết cả nước miếng. Vậy cứ qua đó ở vài ngày đi."

Lúc nói chuyện Đường Tô Mộc lại bị váng đầu, quyết định không cố gắng chống đỡ nữa, nhắm hai mắt lại.


Trên người Kỳ Ninh có mùi đàn hương rất dễ ngửi, tinh thần Đường Tô Mộc thả lỏng, chốc lát sau đã ngủ mất.

"A ya?" Bé con cắn ngón tay, thắc mắc nhìn thân đa.

"Đi thôi, đa đa của con mệt rồi, để y ngủ một chút đi, chúng ta qua bên kia nhé." Kỳ Ninh lắc lắc móng mập của bé con, nhỏ giọng dụ dỗ.

"Da!" Bé con ngoan ngoãn gật đầu.

Đường Tô Mộc cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối.

Đang định hỏi Kỳ Ninh xem thị vệ tìm kiếm đến đâu rồi, thì thấy Kỳ Ninh mang vẻ mặt chăm chú tựa vào bên cửa sổ.

"Sao thế?" Đường Tô Mộc vẫn hơi mơ màng, mở miệng hỏi.

"Không sao, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra bên ngoài xem thử." Kỳ Ninh nói.

"Được, vậy ngươi đi xem đi..."

Không đúng.

Đường Tô Mộc lập tức phản ứng lại, nơi này là bên trong phủ Tấn Vương, lại sắp đến giờ dùng cơm tới, bình thường vào giờ này đã có nha hoàn thắp sáng đèn lồng trong sân từ lâu, cho dù như thế nào cũng không nên tối thui như vậy mới đúng.

Không chỉ nha hoàn, mà tiểu tư, thái giám, thậm chí là thị vệ giữ cửa cũng không thấy bóng dáng đâu cả.

Cả viện trống rỗng, chỉ còn lại ba người vẫn luôn ở trong phòng.

"Hay là ngươi ở lại đây đi." Đường Tô Mộc liếc nhìn bé con ngủ say trên giường: "Trên người ta có vô tướng phù du, cho dù có cái gì cũng chưa chắc đả thương được ta."

Kỳ Ninh nhất thời cau mày: "Vậy ngươi đưa hộ cụ cho ta."

Một hồi tiếng xé gió.

Kỳ Ninh phản ứng ki kịp, trực tiếp bảo vệ Đường Tô Mộc ở phía sau lưng. Vô tướng phù du tự động mở ra, luồng sáng vàng tản khắp, bao quanh hai người tạo thành bình phong che chở, thế mà lại không đỡ ám khí bay tới.

Đường Tô Mộc chỉ cảm thấy cả người Kỳ Ninh ngã lên người mình, sau đó ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm.

"Kỳ Ninh?" Tim Đường Tô Mộc chợt lạnh.

Không đúng!

Rõ ràng vô tương phù du đã mở ra, tại sao không đỡ ám khí vừa bay tới?

"Đáng tiếc." Thanh niên mặc áo đen đi tới từng bước một, trên mặt đội mũ màn kỳ quái: "Quả nhiên vẫn là ngươi may mắn, đến giờ phút này rồi vẫn còn có người tình nguyện nộp mạng thay ngươi."

Đường Tô Mộc không nghe rõ hắn đang nói gì, chri tay run run mang hết tất cả đan dược có thể chữa thương ra ngoài: đan giải độc, đan khí huyết, đan đại hoàn.

Nhưng mà vẫn không được.


Máu không cầm được, Đường Tô Mộc chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng trắng trên người Kỳ Ninh rút đi từng chút một.

"Đừng tức giận phí sức." Đường Đạc cười nói: "Mũi tên này là bí bảo của Bạch Lang thị chốn Tây Di, sau khi nhiễm chí thân chi huyết có thể bất chấp tất cả hộ cụ phòng ngự trong thời gian ngắn, tất nhiên, cũng chỉ trong tay ta có một viên giải dược."

Chí thân chi huyết?

Đường Tô Mộc ngẩng đầu lên, cho nên lúc sáng Đường Tâm Dao mới có thể bị mang đi bất ngờ. Còn về Kỳ Ninh, Đường Đạc vốn quen biết với thái tử, muốn lấy được máu của đối phương tất nhiên rất dễ dàng.

Là do y lơ là, chỉ cho rằng Đường Đạc mang Đường Tâm Dao đi là vì muốn uy hiếp mình, lại không ngờ đối phương vốn đã chuẩn bị hết cả rồi.

"Ngươi muốn gì?" Đường Tô Mộc hỏi.

"Ta muốn mạng của ngươi." Khóe miệng Đường Đạc cong lên, dường như vô cùng vui sướng: "Tất nhiên, còn có món bảo vật trên người ngươi nữa."

"Một phế vật chẳng biết gì như ngươi, bỗng nhiên được gọi là thần y gì đó, dĩ nhiên không thể nào dựa vào năng lực của bản thân. Còn về ngoại vật, thế giới lớn không thiếu gì của lạ, thật ra ta cũng tò mò rốt cuộc bảo vật trong tay ngươi là thứ gì."

"Đừng..." Bởi vì bản thân trúng độc, ý thức Kỳ Ninh đã hơi mơ màng, nhưng vẫn kéo ống tay áo Đường Tô Mộc.

"Ta có thể cho ngươi đồ." Đường Tô Mộc nhắm chặt hai mắt lại, cuối cùng nhìn về phía đối phương, nói: "Nhưng ta tự nhận cho tới bây giờ chưa từng trêu chọc ngươi, vì sao ngươi nhất định phải giết ta?"

"Tại sao ta lại không thể giết ngươi?" Như là bị lời của Đường Tô Mộc chọc giận, mắt Đường Đạc lập tức đỏ bừng: "Không phải người ngươi đã tra ra hết rồi hay sao, ta vốn không phải là trưởng tử của Lâm Dương hầu gì cả, thân mẫu của ta là một người Tây Di, giả trang thành thị nữ trong phủ tiếp cận Lâm Dương hầu, sinh con rồi chết."

"Đúng, ta vốn không phải do đại phu nhân sinh ra, mà là đứa trẻ sau đó ôm cho bà ta."

Đường Tô Mộc không nói gì.

Trước kia quả thật y đã tra ra chút chuyện, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chỗ dgd không phải là do đại phu nhân sinh ra, cũng không biết thật ra thân mẫu của đối phương là một người Tây Di.

"Trưởng tử của Lâm Dương hầu, thật dễ nghe. Bọn họ giữ ta ở lại bên cạnh Lâm Dương hầu, cho ta một thân phận đủ cao, chẳng qua chỉ muốn ta là con tốt nghe lời." Vẻ mặt Đường Đạc đã hơi vặn vẹo.

"Ngươi viết là ta nuôi cổ vương từ hồi mấy tuổi không... Bốn tuổi. Mấy thứ gọi là không được làm chuyện ác, không được tự tay giết người, chẳng qua chỉ là điều kiện bên ngoài, cho tới bây giờ chưa từng có một ai nói cho ta biết rằng, thật ra loại cổ trùng này lấy tuổi thọ của con người làm thức ăn. Mặc dù ta đã rất cẩn thận để không bị cắn trả, cũng chẳng sống qua nổi ba mươi tuổi!"

Thậm chí Đường Đạc có chút vui mừng vì sai lầm trước kia của lão sư, hại hắn bị cổ trùng cắn trả. Cũng vào khi đó, hắn mới đột nhiên nhận ra được vấn đề  cổ trùng trên người mình, sau khi dò xét nhiều mặt cuối cùng cũng tìm ra chân tướng.

"Dựa vào đâu!" Đường Đạc xé lớp màn trên mặt mình ra, lộ ra khuôn mặt bị cổ trùng cắn trả nhìn như ác quỷ bên dưới.

"Dựa vào đâu ta chỉ có thể sống đến ba mươi tuổi, mà ngươi lại mạng tốt như thế, rõ ràng nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, nhưng vẫn thoát chết nhiều lần..."

Đường Đạc đang định tiến lên, lại thấy Đường Tô Mộc đặt một miếng ngọc thạch xuống đất, vô số viêm hỏa bỗng nhiên bốc lên, trực tiếp đốt vạt áo Đường Đạc.

"Ngươi!" Đường Đạc nhanh chóng lui về phía sau. Một con mèo mun nhảy lên trên vai hắn, sương mù dày đặc di tán, trong chớp mắt đã áp chế ngọn lửa mạnh mẽ.

Quả nhiên mèo cổ ở trong tay đối phương.

--------------------

Tui định hoàn bộ này trong tháng 10, cơ mà xem chương 67 hơn 7k chữ :v Ngất


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi