TA LÀ HÀN VŨ THIÊN

Lão tổ vương gia tiến đánh Tiêu Hạo đang cùng ma vương so đấu kịch liệt, một quyền vừa vươn ra đã bị định ở giữa không trung.

Giao lão từ đầu tới cuối ngồi ở cạnh thuyền cuối cùng đã xuất thủ, một thân áo bào tro rộng thùng thình bay trong gió.

Không gian xung quanh lão tổ vương gia quỷ dị bị khóa chặt, tựa như hàng ngàn cái dây xích vô hình vây quanh.

"Không gian pháp tắc sao?"

Lão tổ vương gia kinh ngạc nhìn về phía Giao lão, một điều từ trước giờ không thể tin được ập vào mắt hắn.

Không gian tu sĩ hiếm như phượng mao lân giác, vậy mà hiện tại một vị lại đang ở đây, còn đang đối đầu với vương gia.

Dù là ngụy Thánh Tông như hắn, sống mấy ngàn năm vẫn chỉ hiểu được một góc nhỏ của không gian pháp tắc, Giao lão trước mắt một cái nâng tay đã khóa chặt không gian, làm lão tổ vương gia vừa sợ vừa mừng nói:

"Cung chủ của ngươi đã chết, chi bằng cùng vương gia hợp tác, lợi ích sau này sẽ là chất đầy như núi, không cần làm thủ hạ của ai nữa."

"Nhiều lời làm gì?"

Giao lão vung tay không quan tâm lời dụ dỗ của lão tổ vương gia, không gian ẩn hiện mây trêи trời hội tụ đánh tới.

Cánh hoa đột nhiên xuất hiện trong không gian xung quanh, khóa chặt khí tức lên lão tổ vương gia.

"Hòa Xà Thiên Ảnh!"

Một đầu cự xà màu hồng nhạt, có cánh hoa hồng bao quanh cổ như một cái bườm sư tử.

Nó rít gào điên cuồng tấn công lão tổ vương gia, Kiều Nguyệt Nha không biết từ khi nào đã xuất hiện, nàng không được Hàn Vũ Thiên cho theo cùng, nhưng cuối cùng vẫn là lén ẩn nấp vào trong.

Nàng ấy điên cuồng hung ác từ trước giờ chưa có, một cổ hận ý có thể đâm thủng trời xanh.

Lão tổ vương gia trong một khắc sơ xuất đã phải nhận một đòn tấn công điên cuồng của Kiều Nguyệt Nga.

Một cổ sức mạnh khổng lồ liên tục mang theo pháp tắc giáng xuống, từng cái từng cái đều là toàn lực mà nàng có thể xuất ra.

"Chết!"

Kiều Nguyệt Nga một kiếm tích tụ toàn bộ pháp lực cắt ngang qua cổ của lão tổ vương gia. — QUẢNG CÁO —

Nhưng toàn bộ đều khϊế͙p͙ hãi nhìn lại, thấy một kiếm kia chỉ cắt vào cổ chưa đầy 3cm, da thịt cứng rắn như vậy thì tu vi đã vượt xa nàng.

"Ha ha ha, đánh rất hay đó, cô nương."

Lão tổ vương gia khuôn mặt non nớt cười rất quỷ dị, một tát đá đánh nàng bay ra chục dặm.

Giao lão vung tay không gian đình trệ hóa ra 2 bóng ảnh vây lấy lão tổ vương gia, còn lão thì đuổi theo ngăn Kiều Nguyệt Nga đang bay.

Thân ảnh lão tổ vương gia vừa lóe lên đã thấy bốn người Hỷ, Nộ, Ai, Ố xuất hiện đánh bay hắn trở về.



"Ồ, vậy mà vẫn chưa chết?"

Lão tổ vương gia kinh ngạc nhìn bốn người trước mắt, với uy lực mà một đòn hắn vung ra lúc trước có thể diệt sát Thánh Nhân thượng kì.

Vậy mà bốn tên trước mắt ăn một đòn vừa rồi, không chết cũng không bị trọng thương, trạng thái đỉnh phong như ban đầu.

"Ha ha ha, ngươi nghĩ mình giết được 4 quỷ thần bọn ta à?"

Nộ nụ cười khàn khàn âm thanh cao ngạo, bốn người thân ảnh lóe lên lại đánh tới, lão tổ vương gia một đòn toán lực vung tới.

Đánh lui bốn người, nhưng quỷ dị một chỗ cơ thể bọn họ liên tục bốc lên hơi nước, vết thương trêи người vẫn không thấy đâu.

Phía dưới thì một đám binh lính không hiểu vì lý do gì đã tử vong mấy ngàn tên, không hiểu nguyên nhân là do đâu, nhưng lại toàn bộ oanh thành xương máu, không một khí tức, không một lý do mà cùng chết.

"Chuyện gì?"

Lão tổ vương gia nhìn xuống một đám người hơi cau mày, hắn cũng không hiểu vì lý do gì mà lại chết nhiều người như vậy.

"Không lẽ là?"

Lão tổ vương gia vung một quyền tới, quyền này yếu hơn trước vài phần, Hỷ bị dính một quyền toàn thân lại bốc lên hơi nước.

Phía dưới lại có thêm mấy ngàn người chết không hiểu lý do, lão tổ vương gia quát lớn:

— QUẢNG CÁO —

"Hình nhân thế mạng sao?"

"Chà, ngươi phát hiện ra rồi, ha ha ha."

Hỷ vẻ mặt sảng kɧօáϊ cười vô cùng đắc ý, lão tổ vương gia vừa giận vừa sợ định đánh ra một đòn diệt sát, nhưng nghĩ lại bốn người trước mắt lại có thể dùng người khác thế mạng.

Nếu dùng mấy trăm vạn người trong thành đổi lấy 4 mạng trước mắt, e là được không bù nổi mất.

"Lão tổ, giao chọn bọn ta."

Bốn vị trung niên từ phía tẩm lăng chạy tới, lão tổ gật đầu đuổi theo Giao lão nói:

"Chỉ cầm chân bọn chúng, không được ra đòn diệt xác, là Hình Nhân Thế Mạng."

Lời này để lại làm cho 4 vị trung niên cau chặt mày, điều này chính là rất khó khăn với họ.

Đối phương có thể điên cuồng tấn công, còn mình thì chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ, nếu ra tay ngược lại quân số bên mình mới là người bị tổn hại.

Lão tổ vương gia tốc độ cực nhanh truy đuổi theo Giao lão, từ phía xa lại có một tiếng ngựa hí vang vọng cả một vùng trời xanh.



Lão tổ vương gia khí tức quét qua hừ lạnh truy đuổi tiếp, nhưng phút chốc con ngươi co rút lại chỉ bằng mũi kim.

Hồ Vân đã cưỡi xe ngựa trở về hoàng thành, lão tổ vương gia chuyển hướng đánh tới xe ngựa.

Pháp tắc đột nhiên biến mất, từ trong không gian nổ vang một cột hắc viêm.

Hắc hổ toàn thân hỏa diễm u minh lao tới lão tổ vương gia.

"Ngươi?"

Lão tổ vương gia bị đốt cho da thịt đỏ lên tức giận nhìn về phía hắc hổ, một cặp mắt sắc lạnh tới từ hắc ám truyền tới.

"Vậy mà là một Thiên Thánh?"

Lão tổ vương gia thở ra một hơi cuối cùng cũng biết vì sao mình bị một Thánh Nhân đánh cho bị bỏng. — QUẢNG CÁO —

Thượng kì, viên mãn dùng toàn lực cũng miễn cưỡng làm hắn bị thương ngoài da một phần nhỏ, nhưng nếu đổi lại là cấp bậc Thiên Thánh thì chiều hướng lại đổi khác rồi.

Thiên khí Thiên Thánh là do thiên địa ban phúc, vạn vật ban tặng, pháp tắc bị Thiên khí va chạm đều có thể bị tổn hại hoặc đánh tan.

Ngụy Thánh Tông như lão tổ vương gia chính là có pháp tắc vượt bậc gia thân mới không bị Thánh Nhân thượng kì và viên mãn tổn hại.

Còn nếu sơ suất trước một Thiên Thánh thì e là giữ mạng khó hơn lên trời, hắc hổ cái đuôi vảnh lên cao ngạo nói:

"Tiểu oa nhi, cút."

Lão tổ vương gia hừ lạnh rút ra một thanh hoàng kiếm cười nói:

"Đây là thanh hoàng kiếm mà năm đó tiên hoàng giao cho bản vương, mấy ngàn năm rồi mới có kẻ đủ tư cách để ta thử kiếm."

Hắc hổ toàn thân dựng đứng, một nỗi khϊế͙p͙ sợ vô hình truyền tới, thanh kiếm kia có một sợi khí tức chân chính Thánh Tông!

Phải, là chân chính mà không phải là ngụy, một tia chân chính này thôi toàn bộ Thánh Nhân đều phải khϊế͙p͙ sợ quỳ xuống.

Hồ Vân rời ngựa toàn lực bay về phía hoàng thành, hắn là người duy nhất có thể khiến cho mấy gia tộc ẩn thế bên trong hoàng thành xuất thủ.

"Tiểu đệ, dừng ở đây thôi."

Vị thái tử bí ẩn Hồ Quý cuối cùng đã xuất hiện, hắn một thân đế bào nở ra một nụ cười đắc ý.

"Hoàng a mã, vì sao lại sinh ra một tên phản tặc như ngươi?"

Cả 2 hoàng uy đầy trời lao vào đánh nhau một trận, Hồ Vân đã nhiều lần đánh bại Hồ Quý, hiện tại vẫn là như vậy, một đòn đẩy lui được thái tử.

"Ta quả nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà ta có đồng bọn đấy."

Thái tử Hồ Quý vừa dứt lời đã có 2 vị đại thần tu vi Thánh Nhân vây lấy Hồ Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi