TA LÀ MẸ THẦN ĐỒNG

Editor: Minh An

Beta: Cún

Sau khi đuổi được An Tử Mặc về phòng của mình, An Tưởng mới cầm bút lên tiếp tục vẽ truyện.

Câu chuyện về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày này không cần cốt truyện, nhân vật cũng được lấy hình mẫu là cô cùng Mặc Mặc, vì thế sẽ không lo việc không có chuyện để vẽ. Mỗi chương truyện sẽ bao gồm khoảng chín phân cảnh nhỏ. Do An Tưởng không quá am hiểu về việc vẽ phông nền nên cô tập trung đặc tả nhân vật nhiều hơn.

Truyện tranh bắt đầu từ cuộc gặp gỡ tình cờ giữa mèo mẹ và hổ con. Mèo mẹ đang đi săn mồi thấy hổ con nằm co rúm thì động lòng trắc ẩn nhặt chú về nuôi.

An Tưởng dùng hai chủng tộc khác biệt để làm tăng thêm các tình tiết gây cười cho câu chuyện. Cô dùng sự tương phản giữa chú hổ hung dữ và mèo mẹ đáng yêu để thu hút người xem hơn.

Vẽ xong một chương thì cũng rạng sáng. An Tưởng đăng chương mới lên.

[Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo: #Nhặt nuôi một bé mãnh thú#: Tác phẩm mới của Niêm Niêm nè, ủng hộ mình nha ~]

Vốn dĩ An Tưởng định dùng tên 《 Mèo mẹ và hổ con》như ban đầu, nhưng cô cảm thấy cái tên này hơi nhạt nhẽo. Nghĩ tới nghĩ lui cô mới chọn được cái tên ưng ý này.

Đăng được mười phút nhưng cũng chưa tạo được ảnh hưởng gì lớn, An Tưởng cũng đã sớm đoán trước được kết quả này. Cô ôm điện thoại về giường lướt video. Mắt cô hơi hơi díp lại vào nhau, định theo thói quen lướt Weibo một vòng nữa rồi đi ngủ thì phát hiện có một người like bài của mình và tác phẩm của mình có thêm một nút like.

[Ai nói tôi không phải con người: Không tồi QWQ.]

*Minh An: Đố các nàng biết acc “Ai nói tôi không phải con người” là của ai nè??

Đây là bình luận đầu tiên dưới truyện tranh của cô. An Tưởng nhìn thấy thì vô cùng kích động, nhấn vào trang cá nhân của người này lướt một vòng. Đây là một tài khoản mới, chỉ follow mỗi mình cô cùng bốn năm tài khoản về tin tức khác.

[Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo trả lời: Cảm ơn bạn, nhưng bạn ngủ sớm đi nha QWQ]

[Ai nói tôi không phải con người: Ừ QWQ]

Ha ha, mấy bạn nữ cũng thích dùng biểu tượng giống như cô nè, đáng yêu thật sự luôn á!

Lúc An Tưởng đang cảm thấy sung sướng, chuẩn bị nằm ngủ thì thấy có thêm mấy cái bình luận.

[Thiên tài của nhà trẻ: Khá tốt QWQ.]

[Khi nào mới có thể thức đêm: Cố lên QWQ.]

[Người dùng 25924: Tiếp tục ra đi QWQ.]

“……”

An Tưởng nhìn cả đống bình luận có biểu tượng “QWQ” kia mà ngớ người. Cô vô cùng nghi ngờ, không biết có phải Weibo đang cố gắng mua bình luận lăng xê cho cô không. Nhưng mà cô chỉ là một tác giả vô danh tiểu tốt. Không phải là Mặc Mặc vào cày truyện cho cô đó chứ?

An Tưởng xốc chăn lên vào kiểm tra phòng An Tử Mặc. Phòng của cậu nhóc tối om, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu nhóc.

An Tưởng nhíu nhíu mày, nghĩ mãi cũng không hiểu. Cô quay về phòng ngủ.

An Tưởng vừa ra khỏi phòng thì An Tử Mặc lén lút lôi cái gì đó từ trong người ra, rón ra rón rén để ra bên ngoài.

***

Một đêm trôi qua. Việc đầu tiên An Tưởng làm sau khi tỉnh lại là cầm điện thoại lên đăng nhập vào Weibo. Truyện tranh của cô đã nhận được ba mấy bình luận cùng một trăm lượt thích. Số liệu tuy rằng không quá ấn tượng, nhưng cũng đủ để làm cô vui vẻ.

Tâm trạng của An Tưởng rất tốt. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên buổi sáng cô cũng không có quá nhiều việc.

“Mặc Mặc, con dậy chưa?”

“Mặc Mặc, rời giường nào!!”

An Tưởng đứng ngoài cửa hò vào cả nửa ngày thì An Tử Mặc mới uể oải ỉu xìu đi từ trong phòng ra.

An Tưởng nhìn con mình trông vô cùng mệt mỏi, đầu tóc thì rối bù. Quầng thâm mắt vô cùng đậm.

“Con không ngủ ngon à?”

“Con đâu có?” An Tử Mặc dụi dụi mắt, lê hai chân nhỏ vào toilet rửa mặt.

“Tí nữa mẹ ra tiệm, Mặc Mặc muốn đi cùng mẹ hay ngồi ở nhà chơi với mấy đứa Nặc Nặc?”

An Tử Mặc liếc qua chân cô, “Mẹ tự đi được rồi à?”

“Không sao, mẹ có thể tự đi được rồi.” Để tăng độ tin cậy cho câu nói của mình, An Tưởng còn cố ý dậm cái chân bị thương, “Nhìn nè, mẹ đi được rồi đó!”

“Ồ.” Cậu không hỏi nhiều, vẫn lạnh lùng như trước.

Một lát sau, An Tử Mặc ngẩng đầu lên nhìn về phía An Tưởng: “Truyện tranh của mẹ đăng có ai xem không?”

Nhắc đến cái này, An Tưởng vô cùng tự hào. Cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng vênh váo: “Hôm qua nửa đêm mẹ đăng còn có người vào bình luận cho mẹ. Sáng sớm nay dậy mẹ đã thấy có hơn ba mươi bình luận rồi đó! Mẹ con giỏi thật sự luôn!”

An Tử Mặc khinh thường bĩu môi, ngồi vào bàn gặm bánh mì.

“Nhưng mà mấy bình luận đó cũng không có nội dung gì mấy. So với mấy bình luận khen tít tận trời xanh đó thì mẹ thích mấy bình luận góp ý hơn!”

Đây là lần đầu tiên An Tưởng tự mình làm một bộ truyện tranh. Bởi vậy cô cũng khá hy vọng sẽ có người vào góp ý để mình cải thiện nội dung, ngày càng tiến bộ hơn.

An Tử Mặc nghe vậy thì nhíu mày, “Mẹ không thích được khen à?”

“Chỉ khen thôi là chưa đủ, lời góp ý giúp cho con người ta ngày càng tiến bộ, lời phê bình phù hợp càng làm con người ta có động lực và tự hoàn thiện mình hơn.”

An Tử Mặc không hiểu An Tưởng đang nói gì.

Từ trước đến nay, cậu chỉ thấy người ta thích nghe lời hay, cậu chưa từng thấy ai thích được người khác công kích và chỉ trích như này.

Cặp mày nhỏ của cậu nhíu liên tục, cuối cùng chờ khi An Tưởng chuẩn bị ra ngoài thì cậu mới trộm mua mấy tài khoản Weibo. Cậu cũng hơi cảm thấy may mắn vì hồi làm giúp bài tập cho Bùi Thần bắt anh đăng ký mấy tài khoản Alipay cho mình, giờ mua tài khoản Weibo cũng khá tiện.

Sau khi chuẩn bị xong tài khoản thì An Tử Mặc lại khó xử.

Cậu…… cậu không biết nên phê bình như thế nào?

Tuy rằng cậu cũng học được mấy câu chửi từ mẹ mình ở đời trước, nhưng mấy câu đó quá th.ô tục, không phù hợp để phê bình người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, An Tử Mặc nhắn tin cho Bùi Thần nhờ giúp đỡ.

[An Tử Mặc: Bùi Thần, anh có biết phê bình người khác như thế nào không?]

[Bùi Thần: Chưa nói đến cái này vội. Hôm qua có phải em trêu em gái anh khóc hay không? Nói gì thì con bé cũng là bề dưới của em, em là ông nội mà lại bắt nạt con bé sao?]

[An Tử Mặc: Tôi cũng là trẻ em.]

[Bùi Thần: …… Mẹ nó! Rồi, thế em muốn phê bình cái gì?]

An Tử Mặc im lặng vài giây rồi trả lời: [Chính là phê bình người khác một cách kín đáo nhưng vẫn bày tỏ được sự không đồng ý của mình.]

[Bùi Thần: Là âm dương quái khí* đúng không?]

*âm dương quái khí: cổ quái làm người ta không biết đâu mà lần.

Âm dương quái khí???

Cũng có thể nói như vậy.

Một lát sau thì Bùi Thần chia sẻ cho cậu một đoạn văn vô cùng dài.

An Tử Mặc chớp chớp mắt, [Đây là cái gì?]

[Bùi Thần: Là văn mẫu để thể hiện sự phê bình kín đáo nhưng vẫn bày tỏ được sự không đồng ý của mình đó!]

À, thì ra là vậy.

An Tử Mặc ngồi nghiêm túc đọc đoạn văn kia một lần. Không t.hô tục nhưng cậu cũng không hiểu mấy từ ngữ này lắm. Nhưng mà Bùi Thần mà gửi thì chắc là cũng có kiểm duyệt rồi. Vì thế cậu liền sửa đổi vài cái, sau đó dùng tài khoản của mình bình luận ở phía dưới.

[Tôi thích phê bình: Không phải chứ? Cái thể loại dở hơi này cũng có người xem hả?]

[Nhà giàu mới nổi: Cái gì thế này? Phong cách ấu trĩ, cốt truyện thái quá, không hề có não luôn. Cái này mà cũng có người xem hả??]

[Nhà giàu xinh đẹp: Chỉ có một mình tôi cảm thấy tình tiết trong câu chuyện này có vấn đề sao? Theo như cốt truyện thì chú hổ này hẳn là hổ Đông Bắc, mà hổ Đông Bắc là động vật được quốc gia bảo vệ. Con mèo này nhặt được hổ mà không giao nộp cho chính quyền chính là hành vi phạm pháp. Theo pháp luật thì hành vi này còn bị phán xét từ 5 năm đến 10 năm tù. Đề nghị tác giả dùng não để viết truyện cho hợp logic!]

An Tử Mặc cũng mượn cơ hội này hỏi An Tưởng hết những băn khoăn trong lòng của mình khi đọc bộ truyện này. Cậu tin khi An Tưởng nhìn thấy những đóng góp vô cùng hữu ích này của cậu sẽ tự sửa chữa để trở nên tốt hơn, giỏi hơn.

Cậu tung tăng nhảy nhót chạy vào phòng ngủ xem phản ứng của An Tưởng khi đọc được những bình luận của mình.

“Màn hình điện thoại của mẹ sáng kìa, hình như có bình luận mới đó!”

“Kệ nó đi, lát nữa mẹ xem.” An Tưởng chăm chú bôi đủ các loại mỹ phẩm dưỡng da lên mặt mình. Nói đi nói lại thì cô cũng là một cô gái, yêu thích cái đẹp là bản tính từ khi xinh ra rồi. Tuy rằng bình thường cô cũng không trang điểm nhiều nhưng về phương diện chăm sóc da thì cô cũng không thể qua loa được.

An Tử Mặc mím môi, nhìn vào An Tưởng, nói: “Mẹ bôi cái này khác gì bôi axit hyaluronic* vào mặt đâu?”

* axit hyaluronic: chức năng chính là giữ nước, giúp các mô trong cơ thể được ẩm ướt và bôi trơn tốt, thường tìm thấy trong da, mô liên kết và mắt

Tay An Tưởng cứng đờ, khuôn mặt phản chiếu qua gương vẫn trẻ trung như cũ, căng bóng mịn màng tràn đầy collagen. Tuy rằng cô đã sinh con nhưng khóe mắt cô cũng không có nếp nhăn, chưa đến mức phải bôi axit hyaluronic để duy trì tuổi xuân.

Giọng nói An Tưởng kích động: “Mẹ không già!”

Vẻ mặt An Tử Mặc bình tĩnh: “Con không nói mẹ già, chỉ góp ý với mẹ thôi.” Cậu nói tiếp, “Không phải mẹ bảo những lời góp ý sẽ làm mẹ đi được xa hơn, trở nên tốt hơn à?”

Ánh mắt An Tử Mặc trong suốt làm An Tưởng không biết nên nói thế nào.

Cô vẫn tiếp tục bôi mỹ phẩm dưỡng da. Sau khi bôi nốt kem chống nắng cô mới cầm điện thoại lên đọc bình luận.

Từ lúc An Tưởng cầm điện thoại lên, ánh mắt của An Tử Mặc dính chặt vào người cô để xem phản ứng của cô.

An Tưởng lẳng lặng lướt bình luận đọc. Lúc này cô mới phát hiện ở phần bình luận của truyện cô toàn những bình luận mỉa mai ném đá.

[Em bé nhà giàu: Cái quái gì thế này? Người viết bị điên rồi à?]

[Ánh trăng nhỏ: Không phải chứ? Lại có loại truyện tranh tình cảm thiểu năng trí tuệ đến mức này cơ à? Sao tác giả không trực tiếp bảo là động vật biết nói luôn đi?]

[Đêm nay ăn gì: Vừa định theo dõi tác phẩm này nhưng không ngờ tác phẩm vừa mới được đăng có một ngày đã bị ném đá kinh đến thế này rồi. Đau lòng quá……]

“……”

Chân nhỏ của An Tử Mặc sắp nhảy khỏi mặt đất rồi. Cậu vô cùng háo hức hỏi An Tưởng: “Thế nào mẹ?”

Thế nào à?

An Tưởng sắp tức chết rồi.

Cô lướt qua lướt lại mấy cái bình luận kia vài lần, lửa giận sắp đốt cháy cả lý trí. Nếu không phải có An Tử Mặc đứng trước mặt cô, chỉ sợ là An Tưởng tức đến mức đập cả điện thoại rồi.

An Tưởng tủi thân không biết trút vào đâu. Cô không nói gì bắt đầu chặn một tài khoản.

An Tử Mặc thấy cô làm vậy thì nhíu mày, “Sao mẹ lại chặn người ta?”

“Mẹ không thích.”

“Sao mẹ lại không thích?”

“Vì mẹ ghét loại người này.” An Tưởng hít hít cái mũi, cô phải cố gắng nỗ lực hơn để vả mặt loại người dở hơi này!!!!

Trên đầu nhỏ của An Tử Mặc đầy dấu chấm hỏi.

Cậu không hiểu. Rõ ràng là An Tưởng bảo muốn được xem ý kiến của người khác, muốn được người khác góp ý nhưng sao được góp ý rồi cô lại không vui? Hơn nữa đọc mấy cái này cũng có tức đến chết được đâu?

Trong sách viết rất đúng, lòng dạ phụ nữ như kim mò đáy biển, không biết đâu mà lần! Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu nhất thế giới!

Nhưng may là An Tử Mặc cũng biết được một điều. Lần sau cậu cũng không cần phải góp ý cho mẹ mình, mấy câu góp ý đó cũng không giúp mẹ tốt hơn, chỉ làm mẹ tức giận như con cá nóc.

Nghĩ nghĩ, An Tử Mặc lại bắt chước An Tưởng phồng má lên.

Bộ dáng này của cậu cuối cùng cũng có một vài phong thái của trẻ em.

Sự tức giận của An Tưởng sau khi nhìn thấy cảnh này thì vơi đi hết. Cô không nhịn được lấy điện thoại trộm chụp cảnh này để làm tư liệu cho chương mới ngày hôm nay.

Hai người lề mề đến tận 10 giờ. An Tưởng vừa chuẩn bị đến tiệm thì thấy Bùi Thần chạy nhanh như gió xuất hiện ở cửa nhà mình, còn kéo theo cả Bùi Nặc đang khóc sướt mướt.

“An Tử Mặc, sao em lại bắt nạt em gái anh?”

Bùi Thần hỏi.

An Tử Mặc nhìn qua Bùi Nặc đang tủi thân khóc đỏ cả mắt, lạnh lùng hừ: “Hôm nay tôi còn chưa ra cửa.”

“Hôm qua em ra còn gì?”

An Tử Mặc không nhịn được cười nhạo, “Đầu anh hỏng à? Việc hôm qua giải quyết ngày hôm qua, có ai lôi việc hôm qua sang hôm nay giải quyết hay không? Huống chi hôm qua Nặc Nặc còn ném đá vào mặt tôi, anh không định nói về việc này à?”

Bùi Thần nhìn chằm chằm vào vết thương nổi bật trên khuôn mặt của An Tử Mặc, mí mắt nhảy dựng. Cậu nhìn về Bùi Nặc mang vẻ mặt vô tội ở phía sau, giọng nói không giấu nổi sự bất ngờ: “Nặc Nặc, em ném đá vào mặt An Tử Mặc hả?”

Bùi Nặc cắn ngón tay thút thít, nức nở nói, “Là, là cục đá tự đánh, không, không liên quan đến Nặc Nặc.”

Bùi Thần: “……”

Nếu mà có thể tin được em thì anh đúng là một thằng thiểu năng rồi đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi