TA LÀ MẸ THẦN ĐỒNG

Lời này của An Tưởng làm Bùi Dĩ Chu kích động. Anh nắm lấy tay An Tưởng, dùng chút sức kéo cô qua. 

An Tưởng chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn đau từ cổ truyền đến. Nhưng mãi chẳng thấy gì, ngược lại cô còn nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông.

“Anh không hút à?” An Tưởng khá bất ngờ.

Bùi Dĩ Chu giữ chặt tay cô, lấy một đầu ngón tay rồi cắn nhẹ một cái, sau đó nhả ra.

Máu cô rất thơm, hương vị mãi chưa tản đi.

Bùi Dĩ Chu càng hút càng muốn nhiều hơn, nhưng lí trí đã buộc anh phải dừng lại: “Vậy là được rồi.”

An Tưởng hít một hơi thật sâu: “Anh nhanh thế?”

Ba chữ này mang nhiều tầng nghĩa khác nhau. Bùi Dĩ Chu im lặng một lát rồi nói, “Ừ.” Anh cũng không phải người dễ bị d*c vọng xâm chiếm làm mất đi lý trí, so với việc thỏa mãn bản thân thì anh càng không muốn người mình thích phải chịu tổn thương. Vì thế anh chỉ cần chút máu của cô xoa dịu bản thân là được rồi.

“Được rồi, thế em về ngủ tiếp đây.”

“Được.”

An Tưởng không yên tâm nhìn anh thêm cái nữa sau đó mới từ từ bò lên giường.

Gần đây không hiểu sao cô rất thèm ngủ, cứ ngả đầu xuống gối là có thể ngủ ngay được. Nhìn cái chăn sắp rơi xuống đất, Bùi Dĩ Chu hít một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng qua đắp lại chăn cho An Tưởng.

Khuôn mặt nhỏ của cô gái vùi vào trong gối, mái tóc xõa phủ qua tai, dáng vẻ lúc ngủ của cô vô cùng đáng yêu.

Bùi Dĩ Chu dịu dàng nhìn cô, sau đó anh tắt đèn bàn, xoay người về chỗ của mình.

****

Một đêm trôi qua rất nhanh, khi tiếng mở cửa phòng vừa vang lên thì Bùi Dĩ Chu mở mắt. An Tưởng đang nằm trên giường còn ngủ say. Anh không đinh đánh thức cô dậy, nhanh chóng đi ra mở cửa, đụng vào Bùi Cảnh Lâm đang lén lút bên ngoài.

“Con, con à?”

Bụp.

Bùi Dĩ Chu làm mặt lạnh đóng cửa phòng lại, không nói lời nào nắm lấy cổ áo ba mình, lôi ông ném vào thang máy.

“Con định làm gì đấy?”

“Mà hôm qua con như nào? Haha, con phải cảm ơn ba nhiều đó, nếu không có ba còn lâu con mới được vậy nha!”

Bùi Dĩ Chu vô cảm ấn thang máy xuống tầng hầm ngầm. Âm thanh liên tục vang lên bên tai làm anh cảm thấy phiền.

Thang máy xuống tầng hầm ngầm, Bùi Dĩ Chu nắm lấy Bùi Cảnh Lâm đưa ông vào bên trong.

Cuối cùng Bùi Cảnh Lâm cũng nhận ra điều không ổn. Ông sợ hãi đến mức lạc cả giọng: “Này, con, con định làm gì thế hả?!”

Các phòng được sắp xếp dưới tầng hầm ngầm khá phức tạp, sau khi rẽ trái rẽ phải vài lần thì hai người đến một căn phòng tối. Căn phòng tối này được dùng để trừng phạt người giúp việc trong nhà thời xa xưa, lâu lắm rồi không được sử dụng.

Bùi Dĩ Chu không chút lưu tình ném thẳng người vào trong.

“Bùi Dĩ Chu, ba là ba con đó!” Bùi Cảnh Lâm ngã trên mặt đất, ông cảm thấy hơi khó chịu trước hành động này của Bùi Dĩ Chu, trừng mắt lên nhìn anh.

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu lạnh băng, “Ba năm lần bảy lượt làm ảnh hưởng đến con, không tôn trọng quyết định của con, sao lúc đó ba không nghĩ mình là ba con? Con nhịn ba lâu lắm rồi đấy. Nếu ba không rời đi trước buổi chiều thì ba cứ ở đây đi.” Nói xong câu đó, Bùi Dĩ Chu không chút lưu tình đóng cửa phòng lại.

Căn phòng tối này chỉ rộng 10 mét vuông, trên đỉnh đầu chỉ có một cửa sổ nhỏ mở ra để thông khí. Tuy vậy, không khí trong phòng vẫn khá ẩm ướt, còn ngửi được cả mùi mốc nữa.

Bùi Cảnh Lâm sợ tối lại có thói ở sạch từ nhỏ, làm sao ông có thể chịu ở yên trong này được? Ông hoảng sợ nhanh chóng gõ cửa liên tục. Bùi Dĩ Chu không động lòng, anh rời đi chẳng ngoảnh đầu lại.

***

An Tưởng ngủ đến tận 10 giờ mới tỉnh. Cô mơ mơ màng màng ngồi trên giường một lát sau đó mới đứng dậy thay quần áo. Nhìn cái cửa đã có thể mở ra, lúc này An Tưởng mới nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì.

Khóa cửa không dễ hỏng như vậy, chắc chắn có người động tay động chân khóa ở bên ngoài. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là ai làm.

An Tưởng tự hỏi một lát sau đó đi tìm đôi ba mẹ không đáng tin của Bùi Dĩ Chu nói chuyện một chút.

Cô xuống tầng, không thấy Bùi Cảnh Lâm nhưng lại thấy Thịnh Thục đang chơi với Bùi Nặc, cô bé bị trêu thì cười ha ha không ngừng.

“Cô ơi chú có ở đây không ạ?”

“Tưởng Tưởng dậy rồi à.” Thịnh Thục nhìn qua, “Cô cũng không biết ông ấy chạy đi đâu rồi nữa, con tìm ông ấy có chuyện gì?”

An Tưởng gật đầu: “Vâng. Hôm qua cửa phòng con bị khóa lại, có lẽ là do chú làm.”

Nụ cười của Thịnh Thục cứng đờ lại, “Ừm, cô biết rồi, tí tìm được ông ấy thì cô sẽ giúp cháu dạy dỗ lại ông ấy.”

Hôm nay An Tưởng định rời đi luôn, có lẽ về sau cũng không còn cơ hội gặp lại người chú nghịch ngợm thích làm theo ý mình kia nữa. Cô cũng không quá để ý, chỉ nói với Thịnh Thục: “Nếu cô thấy chú thì cô giúp cháu bảo chú lần sau đừng làm chuyện thừa này nữa, nó sẽ làm cháu cùng Bùi Dĩ Chu khó xử.”

Đâu chỉ làm Bùi Dĩ Chu khó xử, bây giờ đến cả Thịnh Thục cũng cảm thấy khó xử vì người chồng không nên thân kia của mình.

Bà cũng biết mình đuối lý, không giải thích hộ chồng, “Được, chuyện này là Bùi Cảnh Lâm sai. Mong là không ảnh hưởng tới tình cảm của hai vợ chồng son hai đứa.”

Vợ chồng son?

Vẻ mặt An Tưởng trở nên kỳ lạ, sau đó cô nhớ tới tám phần là hai người này cho là cô với Bùi Dĩ Chu đang yêu nhau.

“Đúng rồi, cô có chuẩn bị quà cho cháu, nhưng qua muộn quá nên không tiện đưa.” Nói rồi bà lấy món quà đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, “Chiều nay cô chú phải đi rồi, mong cháu chăm sóc Dĩ Chu thật tốt nhé!”

Thịnh Thục cười nói: “Từ nhỏ thằng bé đã cô đơn một mình, bây giờ nó có thể tìm được bạn đời của mình, cô chú rất vui.”

“Tấm lòng của cô cháu nhận rồi ạ, nhưng quà thì không cần đâu ạ.” Cô với Bùi Dĩ Chu còn chưa ra đâu vào đâu, làm sao cô có thể mặt dày nhận lấy quà của người ta được.

“Cháu đừng khách sáo, cháu xứng đáng được nhận.” Thịnh Thục sợ An Tưởng không nhận liền trực tiếp bảo người giúp việc mang quà vào phòng An Tưởng.

An Tưởng thấy Thịnh Thục quyết tâm, cô cũng không tiếp tục từ chối nữa. Cô định mình sẽ tạm nhận trước, còn đâu về sau có nhận hay không thì sẽ quyết định sau.

An Tưởng không tiếp tục chờ nữa. Cô nói qua với Bùi Dĩ Chu một tiếng, bảo mình sẽ mang con về nhà trước.

Bữa tiệc tối qua đã lên đầu trang của nhiều tờ báo lớn. Bây giờ mở Weibo ra toàn là tin tức về cô vợ bí ẩn của Bùi Dĩ Chu. Bên công ty Hoa Tinh còn thả luôn ảnh chụp chung của hai người trong bữa tiệc. Chẳng cần nghĩ cũng biết những lời đồn bao nuôi kia đã bị biến mất hết.

Trong ảnh chụp, khung cảnh lung linh đẹp đẽ, hình ảnh dừng lại đúng chỗ Bùi Dĩ Chu đặt môi hôn lên trán An Tưởng một cái.

Nhìn cô gái trong bức ảnh không giấu được tâm hồn thiếu nữ của mình, vẻ mặt An Tưởng thay đổi.

Lúc ấy… cô chờ mong đến vậy sao?

An Tưởng khó tin lướt xuống dưới phần bình luận.

—— Huhuhu chị gái này xinh quá!! Tui bắt đầu thấy ghen với Bùi tổng rồi đó!!

—— Weibo của gái là @Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo, mọi người vào ủng hộ truyện tranh của chị nha!

—— Tôi đến lạy cái giá trị nhan sắc thần thánh này rồi!

—— Vì thế hai người họ đã kết hôn từ lâu, mấy người mắng chửi nhà người ta đợt trước lăn ra đây xin lỗi người ta mau lên!

—— Ba người nhà Bùi tổng trông xấu thế!

Dưới phần bình luận, phần lớn mọi người đều khen An Tưởng. Nói cô không vui là nói điêu. An Tưởng lại chạy qua nhìn Weibo của mình, cũng vì chuyện này mà Weibo của cô có 8 triệu fan, dưới phần bình luận đều năn nỉ cô đăng thêm một chút ảnh chụp con mình.

Ừm, bây giờ trào lưu tặng quà cho fan cũng khá nhiều. An Tưởng chớp mắt, bắt đầu nhìn sang phía An Tử Mặc.

“Mẹ định làm gì?”

“Mẹ chụp con mấy tấm được không?”

“Không được.” An Tử Mặc xấu tính, không thèm ngẩng đầu lên từ chối.

An Tưởng bĩu môi sau đó lén cầm điện thoại lên chụp sườn mặt của con mình rồi đăng lên.

[Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo: Ảnh chụp trộm mấy bạn thích đây nè (hình ảnh) (hình ảnh)]

An Tử Mặc còn nhỏ nhưng rất ăn ảnh.

Trong ảnh, mái tóc của cậu bé bồng bềnh, ngọn tóc xoăn một cách tự nhiên rất đáng yêu. Hơn nữa cậu còn lười biếng dựa lưng vào ghế, rũ hàng mi rậm của mình xuống, che lấp ánh sáng lấp lánh trong hai con mắt của mình.

—— Huhuhu chồng ơi em đáng yêu quá!

—— A a a a, không làm được vợ của Bùi tổng thì làm con dâu của Bùi tổng cũng được!!! Em trai, có muốn lấy chị không?

—— Mẹ chồng, mẹ đăng thêm mấy bức nữa được không ạ?

Fan của cô liên tục khen ngợi làm An Tưởng vô cùng hạnh phúc. Cô cười ngây ngô rồi chọn vài bình luận trả lời lại.

An Tử Mặc để An Tưởng là người cậu theo dõi đặc biệt trên Weibo, vì thế cậu rời màn hình đang chiếu cổ phiếu kia, vào bài đăng của cô đọc. Dưới bài đăng đã có mấy ngàn bình luận, trong 10 bình luận thì có 8, 9 cái khen cậu.

[Lần sau nhớ thêm bộ chỉnh sửa ảnh vào.]

Sau khi bình luận xong, An Tử Mặc lại cẩn thận ngắm gương mặt của mình rồi tiếp tục đi nghiên cứu cổ phiếu.

“Mặc Mặc này, hai ngày nữa là 1/6 rồi đấy, con thích đi công viên chơi trò chơi hay đi cắm trại hơn?” An Tưởng bỏ điện thoại xuống, nghiêm túc lấy ý kiến con mình. Với trẻ con mà nói thì 1/6 chính là một ngày lễ lớn, khi còn nhỏ cô chưa từng được đi chơi ngày Tết Thiếu nhi bao giờ, bây giờ cô hoàn toàn có thể mượn danh nghĩa con mình đi chơi cho thỏa thích một lần! Đi được công viên chơi trò chơi là tốt nhất!!

Cô có thể ngồi vòng quay ngựa gỗ, có thể chơi xe điện đụng.

Nghĩ đến những trò chơi ở công viên mà bản thân chưa được chơi bao giờ, hai mắt An Tưởng sáng lấp lánh.

Vốn dĩ An Tử Mặc cũng không muốn đi công viên chơi lắm, dù sao thì cậu cũng chẳng quá hứng thú với mấy trò chơi ở đó. Ban đầu cậu định từ chối, nhưng sau khi nghe xong tiếng lòng của An Tưởng, cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.

Cô không giấu nổi sự chờ mong của mình, nói chính xác hơn thì cô còn giống một đứa trẻ hơn cậu nữa.

Đột nhiên An Tử Mặc nhớ tới hôm đó mình gặp mấy người ở An gia trong bữa việc. Người nào cũng kiêu ngạo, ích kỷ, đáng khinh.

Mẹ cậu… có phải đã từng giống cậu, ngày nào cũng trôi qua trong sự tuyệt vọng, đau đớn, buồn bã không?

Suy nghĩ này xuất hiện làm An Tử Mặc không nhịn được cảm thấy đồng cảm với An Tưởng. Trong lòng cậu chỉ còn đọng lại những suy nghĩ khó tả.

“Dù sao hôm đó cũng là ngày lễ của con, con quyết định địa điểm nhé!” An Tưởng thu lại những suy nghĩ của mình. Nếu con cô thích đi công viên chơi thì cô sẽ rất vui, nhưng nếu không đồng ý thì thôi vậy. Dù sao 1/6 cũng là ngày Tết Thiếu nhi, ngày lễ của các bạn nhỏ, cô cũng chẳng còn là trẻ con nữa…

Thật ra cô cũng muốn bé lại thành trẻ con, như vậy thì ngày nào cũng có thể đi chơi Tết Thiếu nhi được rồi!

An Tưởng cau mày, thở dài.

An Tử Mặc mím môi, mắt cậu chớp chớp, giọng nói non nớt không mang vẻ ngây thơ như các bạn nhỏ khác mà mang nét trưởng thành, “Con chưa từng nghĩ tới chuyện này.”

Quả nhiên.

An Tưởng không quá bất ngờ, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy thất vọng.

Sau đó An Tưởng lại nghe thấy con mình nói: “Nhường mẹ chọn đấy.”

Hả???

An Tưởng không thể tin được nhìn về phía con mình.

Ánh mắt cô làm An Tử Mặc cảm thấy không tự nhiên quay đầu đi. Cậu mím chặt môi lại, hai tai đỏ bừng làm lộ cảm xúc thật của cậu lúc này.

Dù cho An Tử Mặc cố ý tìm lý do hoàn hảo cho mình, An Tưởng vẫn có thể biết được là cậu cố ý nói thế.

Cô vừa cảm động vừa vui mừng.

“Mặc Mặc, con thật sự đồng ý cho mẹ chọn sao?”

“Vâng.” An Tử Mặc chẳng quan tâm lắm, “Dù sao con cũng là thần đồng, thần đồng thì không cần có Tết Thiếu nhi, từ nay về sau con nhường cho mẹ Tết Thiếu nhi của con đấy!”

An Tưởng hét lên một tiếng. Tài xế ngồi đằng trước nghe thấy thì giật mình, suýt nữa buông tay lái ra.

“Cảm ơn Mặc Mặc!! Mặc Mặc là em bé mẹ yêu nhất trên đời!” An Tưởng vô cùng hưng phấn, kích động ôm lấy con mình thơm vài cái thật kêu.

An Tử Mặc giả vờ giãy hai cái sau đó làm bộ hung dữ hừ một tiếng, “Mẹ nói hơi sớm rồi. Nhỡ về sau mẹ sinh em nữa thì sao? Khi đó nó mới là em bé mẹ yêu nhất.”

An Tưởng thu lại vẻ tươi cười của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói với An Tử Mặc, “Con nói linh tinh cái gì đấy? Mẹ chỉ cần Mặc Mặc thôi, mẹ sẽ không sinh em nữa đâu.”

Nghe được lời này, An Tử Mặc không giữ nổi vẻ mặt ông cụ non của mình nữa. Cậu nở nụ cười mãn nguyện.

Bùi Dĩ Chu là cái thá gì?

Mẹ cậu sẽ không bao giờ sinh cho ông ta một em bé nữa đâu, ông ta đừng hòng coi mẹ cậu thành công cụ giải tỏa. Hừ!

Tác giả có lời muốn nói:

An Tưởng: Có chết tôi cũng không sinh đứa nữa.

Mặc Mặc: Có chết tôi cũng không cần em nữa đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi