TA LÀ MẸ THẦN ĐỒNG

Với An Tử Mặc mà nói thì cái chết chẳng phải là cái gì đó quá xa lạ. Cậu không sợ cũng chẳng lẩn trốn nó.

Trong gương hiện ra gương mặt trẻ con tái nhợt, trong con mắt đen láy của cậu nhóc chính là bóng tối u ám. Vốn cậu tưởng rằng mình đã thoát khỏi bóng tối rồi, ai ngờ cậu lại nhảy vào vực sâu vô tận.

Một mình mẹ thì mẹ cậu sẽ sợ.

Cậu không muốn mẹ mình bị sợ.

An Tử Mặc nắm chặt lấy bút gì, ánh mắt cậu lạnh lùng, lúc cậu xuống tay với bản thân chẳng có chút do dự nào. Chỉ nghe được tiếng phụt một tiếng, bút chì đâm thẳng vào máu thịt cậu. Máu bắ n ra ngoài như chai nước có ga bị lắc lên, làm người cậu dính đầy máu.

Mất nhiều máu làm mặt cậu trắng bệch.

Nhưng như này còn chưa đủ. Lực của cậu còn chưa đủ mạnh, bút chì cũng không sắc như dao nhỏ, vừa rồi cậu đâm xuống còn hơi lệch một chút, không thể chết được. An Tử Mặc đang định đâm lại cái nữa thì cửa phòng ngủ bị người ta đạp mạnh ra. An Tử Mặc lập tức bị ôm chặt vào trong lòng ngực của người đàn ông.

Là Bùi Dĩ Chu.

An Tử Mặc giãy thật mạch: “Bỏ con ra!!”

“Con ghét chú, chú buông con ra! Buông ra!”

Máu vẫn tiếp tục chảy. An Tử Mặc chẳng quan tâm chút nào, cậu còn nhân lúc đó mà giãy mạnh hơn để vết thương bị xé ra to hơn.

Mấy vệ sĩ vọt vào nhìn vết bút chì trên cổ cậu bé mà há hốc mồm. Chẳng ai tin được một cậu bé lại dùng cách đó để kết thúc cuộc đời của mình.

Bùi Dĩ Chu vô cảm bế An Tử Mặc lên, nhanh chóng chạy qua phòng y tế.

Từ khi phát hiện An Tử Mặc gặp vấn đề về tâm lý, Bùi Dĩ Chu đã cải tạo một tầng trong biệt thự thành phòng y tế, còn mời thêm hai bác sĩ đến. Các thiết bị cần có ở bệnh viện cũng có hết ở chỗ này. Thật ra anh làm vậy cũng chỉ tiết kiệm thời gian đến bệnh viện mà thôi.

Anh đưa An Tử Mặc cho bác sĩ. Sau khi cửa đóng lại thì anh lạnh lùng nhìn vệ sĩ.

“Không phải tôi đã bảo mấy anh phải để mắt tới thằng bé 24/24 rồi sao?”

Bùi Dĩ Chu lạnh giọng hỏi, trông anh lúc này rất lạnh lùng.

An Tử Mặc không giống những đứa trẻ bình thường khác. Cậu bị khiếm khuyết, thiếu đi những tình cảm cơ bản nhất của con người, chỉ số thông minh của cậu cũng cao hơn người thường rất nhiều. Sự xuất hiện của An Tưởng chính là tia sáng chiếu sáng và sưởi ấm cuộc đời của cậu nhóc. Bây giờ tia sáng đó đã mất đi, cậu nhóc bị chìm trong bóng tối, làm ra một số hành động tự hại bản thân cũng không phải là điều khó hiểu. Bùi Dĩ Chu không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh An Tử Mặc được. Vì thế lúc anh không ở nhà anh mới bảo vệ sĩ theo dõi sát sao An Tử Mặc để không cho cậu cơ hội làm điều dại dột.

“Là chúng tôi thất trách. Xin Bùi tổng phạt.”

Phạt sao?

Bây giờ anh làm gì có tâm trạng để đi phạt ai. Bùi Dĩ Chu phất phất tay để mấy người kia đi ra. Anh đứng cửa, châm điếu thuốc yên lặng chờ.

Bác sĩ xuất hiện rất nhanh. Bùi Dĩ Chu vội vàng qua hỏi, “Sao rồi?”

“Vẫn còn tốt. May là bạn nhỏ không có nhiều lực, bút chì chỉ đâm vào phần thịt mình thường, chưa động đến động mạch chủ. Nếu cậu bé đâm lệch vài cm thì nguy hiểm rồi.” Bác sĩ nói, “Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho cậu bé, trước mắt thì không có vấn đề gì.”

Bùi Dĩ Chu thở phào nhẹ nhõm.

“Anh có thể vào thăm cậu bé.”

Bùi Dĩ Chu gật đầu sau đó đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đi vào.

Cậu bé nằm trên giường bệnh đang được truyền thuốc, miệng vết thương chỗ cổ đã được băng bó cẩn thận, bên ngoài dán một lớp băng gạc. Cậu nhóc yên tĩnh ngủ, gương mặt trắng bệch, đến cả môi cũng tái hẳn đi.

Bùi Dĩ Chu ngồi trước giường, trong lòng anh cảm thấy đau đớn.

An Tử Mặc rất cố chấp, trái tim cũng nhỏ. Gần như An Tưởng đã chiếm lấy toàn bộ thế giới của cậu. Bây giờ đột nhiên thế giới sụp đổ, An Tử Mặc không thể chấp nhận được.

An Tưởng cũng là thế giới của Bùi Dĩ Chu, vậy tại sao anh lại không tìm chết như cậu nhóc?

Anh không làm ra mấy việc như chết vì tình vì anh muốn sống, sống vì bản thân, sống vì An Tử Mặc, cũng sống vì An Tưởng.

Bùi Dĩ Chu ngồi ở mép giường trông An Tử Mặc cả một đêm.

Ngày hôm sau, mặt trời bắt đầu lên cao, cho những tia sáng lẻ loi vào trong căn phòng. An Tử Mặc nỉ non gọi mẹ.

“Con tỉnh rồi.”

An Tử Mặc quay đầu, khi thấy Bùi Dĩ Chu thì vẻ mặt của cậu trở nên khó coi.

“Làm sao? Chưa được thấy mẹ nên khó chịu à?”

An Tử Mặc không thèm để ý đến giọng điệu móc mỉa của ba mình, cậu giãy giụa đòi đứng dậy tiếp tục đi chết.

Bùi Dĩ Chu giữ chặt cậu, không cho cậu hành động thiếu suy nghĩ.

“Buông ra.” Vẻ mặt An Tử Mặc cố chấp. Cậu nghiến răng nói ra hai chữ.

“Mẹ con không có bạn bè, cuộc sống hàng ngày của cô ấy cũng chỉ có con thôi. Bây giờ cô ấy đã chết, chẳng có mấy người nhớ tới cô ấy.”

An Tử Mặc không hiểu sao Bùi Dĩ Chu lại nói như vậy, nhưng cậu vẫn muốn giãy giụa đi xuống.

Bùi Dĩ Chu không cho cậu cơ hội được đi xuống. Anh tiếp tục đè cậu nhóc xuống nói: “An Tử Mặc, nếu như con chết, người nhớ tới An Tưởng sẽ bị ít đi một người.”

An Tử Mặc mím môi không nói lời nào.

“An Tưởng bảo ba phải chăm sóc tốt cho con, nhưng ba biết con chẳng cần người khác chăm sóc. Cô ấy quan tâm con, bảo vệ con như thế, sao con có thể nhẫn tâm làm vậy được?” Giọng Bùi Dĩ Chu bình tĩnh nhưng lời anh nói ra chẳng khác gì con dao đâm thẳng vào người An Tử Mặc, “Con chính là cục thịt rơi từ người cô ấy xuống, con làm bản thân tổn thương chính là làm cô ấy tổn thương. Nếu An Tưởng ở đây, con nghĩ cô ấy có khóc không?”

Sẽ khóc.

Còn khóc rất to là đằng khác.

Đột nhiên An Tử Mặc cảm thấy hoảng hốt. Cậu nhớ tới mấy lần mẹ cậu khóc đều là vì cậu.

Cậu… không được làm mẹ khóc.

Không được…

“Mẹ con thường hay nói với con điều gì?”

Cậu cúi đầu, giọng cậu khàn đi: “Mẹ bảo con… Phải sống thật tốt, trở thành một người đàn ông dịu dàng.”

Cô không thích cậu làm người khác tổn thương, cô mong cậu trở thành một người trưởng thành, hiểu chuyện, dịu dàng và đáng tin. Nhưng An Tử Mặc biết bản thân sẽ mãi không biến thành loại người này được. Cậu là bụi gai sinh trưởng trong bóng tối đã lâu, cuộc đời cậu đã được định sẵn sẽ chẳng thể nào được như cô nói rồi.

Nhưng mẹ cậu… không quan tâm tới điều đó.

Cô tin cậu, từ đầu đến cuối lúc nào cô cũng tin cậu. Dù cậu có hỗn láo hư hỏng như nào thì cô vẫn yêu cậu như thuở ban đầu.

Trong lòng An Tử Mặc cảm thấy rất đau. Cậu khó chịu nắm lấy áo mình mà th ở dốc. Một lúc lâu sau, cậu cảm nhận được có cái gì đó nong nóng chảy từ hốc mắt mình xuống mặt mình. An Tử Mặc duỗi tay sờ vào thứ đó thì phát hiện ra đó là nước mắt.

Cậu ngây ngốc.

An Tử Mặc chưa từng khóc, vốn dĩ cậu sinh ra cũng chẳng thể nào đồng cảm được với người khác. Cậu cười nhìn người khác sống, cười nhìn người khác chết. Thế giới này chẳng thể làm cậu đồng cảm hay sinh ra bất cứ tình cảm nào được.

Mẹ…

Những ký ức bên An Tưởng lần lượt hiện lên trong đầu cậu nhóc. An Tử Mặc không chịu nổi nữa, cuộn tròn người rúc vào trong chăn. Ban đầu cậu chỉ hơi nức nở thôi, sau đó cậu gào lên mà khóc. Cậu chưa từng khóc như thế, cũng chưa từng đau khổ đến vậy.

Đột nhiên An Tử Mặc nhớ tới con chim sẻ bị cậu tự tay bóp ch3t ngày trước. Lúc đó nó giãy giụa như vậy, có phải nó định bay về tìm mẹ mình nhìn một cái không?

Bùi Dĩ Chu lẳng lặng làm bạn với cậu. Anh không an ủi cũng không làm gì khác, chỉ im lặng nhìn cậu nhóc khóc.

An Tử Mặc khóc một lúc lâu, cho đến khi khàn cả giọng không khóc nổi nữa mới thôi. Đến khi cả người mệt mỏi, không còn chút sức lực nào cậu mới nằm xuống ngủ.

Bùi Dĩ Chu nhẹ nhàng đắp chăn cho con mình sau đó đứng dậy rời đi.

Ngoài cửa có rất nhiều người đứng chờ, có Bùi Thần, cũng có cả ba mẹ Bùi Dĩ Chu nghe tin qua đó.

“Tử Mặc như nào rồi? Con có muốn đưa thằng bé ra nước ngoài không? Mẹ có quen một bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Italy, nếu không để mẹ nhờ người đó khám cho thằng bé?”

Bùi Dĩ Chu lắc đầu từ chối lời đề nghị của mẹ mình, nói: “Thằng bé không sao đâu mẹ. Chờ tí nó tỉnh con cho người mang chút đồ tới cho nó ăn.”

Mấy người im lặng nhìn nhau không ai nói gì.

Đúng như Bùi Dĩ Chu đoán, khi tỉnh lại An Tử Mặc đã chịu ăn. Mấy ngày sau đó, An Tử Mặc không khóc cũng không quấy, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, ngoan đến mức làm người ta cảm thấy lo lắng. Tất cả người trong Bùi gia đều đặt hết chú ý lên người cậu, người giúp việc cũng rất cẩn thận làm việc sợ An Tử Mặc lại nghĩ không thông, làm chuyện dại dột như lần trước.

Nhưng An Tử Mặc chẳng làm gì hết. Chờ khi vết thương lành lại, cậu chủ động đi theo Bùi Dĩ Chu đến nghĩa trang.

Nghĩa trang ở sau núi, rất nhỏ. An Tưởng được chôn ở chỗ có nhiều hoa xung quanh.

Hai ba con hái một ít hoa cho An Tưởng, hai người ngồi trước mộ của cô, yên lặng ngắm di ảnh của cô.

Cô chết vào thời điểm đẹp nhất của cuộc đời. Cô còn trẻ, rất xinh đẹp, trong mắt cô như có ánh trăng, sáng lấp lánh làm lòng người rung động.

Lông mi An Tử Mặc run run. Đột nhiên trong lòng cậu bình tĩnh lại.

“Về sau con muốn nghiên cứu và chế tạo thuốc.”

“Hả?”

“Con muốn tạo ra một loại thuốc thần kỳ giúp người ta không bệnh không tật, không đau không đớn.”

Giọng của cậu nhóc rất kiên định. Bùi Dĩ Chu nghe xong thì cười: “Đó chỉ là thứ tồn tại trong tưởng tượng thôi.”

An Tử Mặc không phản bác. Cậu chỉ nói: “Tại sao những thứ tồn tại trong tưởng tượng lại không thể được hiện thực hóa?” Sự trống rỗng trong mắt cậu dần mất đi, thay vào đó chính là ánh sáng hiện lên sau cơn bão tố, “Con muốn làm những thứ chưa từng xuất hiện trên đời này xuất hiện trên thế gian.”

Cậu thông minh, cậu cũng có nhiều thời gian.

Một năm không đủ thì mười năm, mười năm không đủ thì trăm năm, trăm năm không đủ thì 300 năm.

Một ngày nào đó, nhất định một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực.

Bùi Dĩ Chu không nói gì mà ôm lấy con mình, giọng anh vừa dịu dàng vừa vui mừng: “Mẹ con nghe thấy thì sẽ vui lắm.”

“Chú thì sao?”

“Ba hả?” Bùi Dĩ Chu rũ mắt xuống nhận lấy ánh mắt của cậu.

“Về sau chú có quên mẹ con không?”

Ánh mắt cậu nhóc ngây thơ nhưng lại mang theo một chút lo lắng. Bùi Dĩ Chu không nhịn được mà bật cười, “Sẽ không.”

“Thế chú…”

“Tưởng Tưởng mãi mãi là vợ của ba, con đừng làm trò trước mặt mẹ con phá hỏng quan hệ vợ chồng của ba và cô ấy.” Bùi Dĩ Chu vuốt v e chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, vỗ vai An Tử Mặc, “Đi thôi, ba cõng con về.”

Tấm lừng của người đàn ông cao rộng, vững chắc lại an toàn, như có thể chống được mọi giông tố.

An Tử Mặc mím môi, trong lòng cậu cảm thấy xúc động.

Thật ra… Người ba tên Bùi Dĩ Chu này của cậu cũng không tồi đến thế.

An Tử Mặc bò lên, khó khăn hạ quyết tâm: “Chờ chú già rồi con cõng chú.”

Bùi Dĩ Chu cõng An Tử Mặc từ từ đi xuống núi, khóe môi anh hơi cong lên: “Ừ, mong 500 năm sau con đừng quên lời này của mình.”

“Yên tâm đi, về sau con sẽ nuôi chú.” An Tử Mặc vòng tay ôm lấy cố Bùi Dĩ Chu. Bây giờ cậu không còn mẹ nữa, chỉ còn một người thân duy nhất là Bùi Dĩ Chu. Hơn nữa mấy người bên cạnh Bùi Dĩ Chu cũng không đáng tin cho lắm, cậu sẽ thay mẹ mình chăm sóc cho người đàn ông trước mắt này. Đúng rồi, còn cả Bùi Nặc, Bùi Ngôn và Bùi Thần nữa, đó đều là cháu cậu, cậu cũng sẽ chăm sóc các cháu của mình.

“Bùi…” An Tử Mặc hắng giọng sửa miệng, “Ba, khi nào về ba tìm cho con một người dạy lễ nghi đi.”

“Hả?”

“Con muốn trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn lại dịu dàng. Mai sau mà con gặp mẹ, mẹ thấy thế sẽ vui lắm.”

Cái chết sẽ làm những người xa nhau được đoàn tụ.

An Tử Mặc rất chờ mong ngày đó. Chờ cậu chết đi, lên trên trời sẽ được gặp lại mẹ mình rồi. Từ giờ đến lúc đó cậu phải thay đổi bản thân, sống thật tốt để An Tưởng thấy được một phiên bản hoàn toàn mới của cậu.

Trước đó cậu phải thật cố gắng, sống thật tốt.

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu dịu dàng, anh không từ chối.

Sau khi trở về, An Tử Mặc đến chỗ bác sĩ để khám. Bùi Dĩ Chu vào trong phòng đọc sách, trợ lý đã ở trong đó chờ từ lâu.

“Bùi tổng, đây là đồ anh bảo tôi đi điều tra.”

Bùi Dĩ Chu lật xem tài liệu, bên trên chính là hành động mấy ngày gần đây của An Ngạn Trạch. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, An Ngạn Trạch đã xử lý và tống hết các anh em An gia sang nước ngoài. Bây giờ chỉ còn An Viễn và An Bảo Châu ở nhà chính của An gia. Tình trạng hiện tại của công ty An thị cũng đang rơi vào khủng hoảng. Có không ít cổ đông bắt đầu bắt tay nhau muốn hợp tác lật đổ An Hòa Nguyên.

Ngoài ra, An Ngạn Trạch không đi những chỗ nào khác.

“Anh ta không đi đâu khác?”

Trợ lý lắc đầu: “Ngoài công ty và chỗ An Ngạn Trạch ở thì gần như anh ta chẳng đi đâu khác. Đến cả An gia cũng rất ít về.”

Bùi Dĩ Chu rũ mắt như có suy nghĩ.

Anh không phải kẻ ngốc, cái chết kiếp trước của An Tưởng có gì đó rất kỳ lạ. Thậm chí anh còn nghi ngờ An Tưởng của kiếp trước chưa chết đi như trên tài liệu anh điều tra được.

“Còn chuyện kia thì sao? Cậu có điều tra ra cái gì khác không?”

Trợ lý gật đầu: “Cô gái ở An gia kia sau khi bị dị ứng máu người thì An Ngạn Trạch đã mang thi thể đi hỏa thiêu. Lúc hỏa thiêu chỉ có mình An Ngạn Trạch ở hiện trường.”

“Không có người thứ hai ở chỗ đó sao?”

Trợ lý: “Hẳn là không có.”

Bùi Dĩ Chu dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay anh gõ trên mặt bàn theo tiết tấu, không giấu nổi sự kích động dưới đáy khòng.

Nếu An Ngạn Trạch chỉ đi hỏa thiêu thi thể của An Tưởng một mình, như vậy… có phải An Tưởng vẫn còn sống hay không? Lúc cô ngất đi thì hồn nhập vào cơ thể của con người, bây giờ cơ thể của con người cô gửi hồn vào chết đi, có phải hồn cô trở lại cơ thể ban đầu rồi không?

Nếu suy đoán của anh là chính xác thì khả năng cao An Ngạn Trạch đã mang người giấu đi…

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dĩ Chu: Tôi đúng là thần đồng mà!

An Tưởng: Huhuhuhu chồng ơi cứu em!!!

**

Nguyên chủ* không biết bản thân mình đã bị ung thư phổi rồi chết đi, bây giờ cô là nữ hoàng tôn quý. Nhưng nguyên chủ lại là cá mặn, vô cùng lười biếng, chẳng muốn làm gì hết. Vì thế cô ấy nghĩ ra một cách, tìm nam sủng số 1 mình yêu thương nhất đến duyệt tấu chương cho mình.

Nam sủng số 1 tự dưng bị cả dàn hậu cung nhằm vào, chỉ biết khóc chít chít: QAQ buổi tối tôi bị nữ hoàng kéo đi duyệt tấu chương mà!

Nhóm nam sủng còn lại không tin. Sau này, nữ hoàng thấy nam sủng số 1 vất vả quá nên vô cùng tận tình kéo thêm nam sủng thứ 2, 3, 4 đến làm cùng.

Nhóm nam sủng: Em trai à, các anh tin em rồi! Em đúng là khổ quá mà ~

(Truyện cười không liên quan)

Thật ra nguyên chủ không phải là người ngược đãi Mặc Mặc! Người ngược đãi Mặc Mặc chính là người ở thế giới song song!

*Tui nghĩ nguyên chủ mà tác giả nhắc đến ở đây chính là người mà An Tưởng xuyên vào ấy (là người mà chết đi ngoài ý muốn sau đó hệ thống mới kéo An Tưởng vào để sống thay cuộc đời của cô ấy á

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi