TA LÀ MẸ THẦN ĐỒNG

An Tưởng ngủ một mạch đến 9 giờ sáng hôm sau mới tỉnh.

Cô ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ. Đến khi bụng cô réo lên cô mới tỉnh hẳn. An Tưởng xoa xoa cái bụng đói của mình, không khỏi nhớ tới hương vị mê người tối qua.

Sao máu có thể uống ngon như vậy được nhỉ?

Máu…

An Tưởng chấn động, cô hít một hơi thật sâu.

Hình như cô hút máu người rồi!!!

Cuối cùng An Tưởng cũng nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cô lập tức bất chấp tất cả chạy vọt từ trong phòng ngủ ra ngoài.

“Em dậy rồi à?”

Người đàn ông ngồi ở bàn ăn đã thay bộ quần áo mới. Áo sơ mi trắng làm anh trở nên trẻ trung hơn, động tác ăn của anh mang đậm khí chất quý tộc. Mí mắt An Tưởng giật giật, ánh mắt cô dời về phía cổ của anh. Ở đó có một dấu răng mờ mờ, đó là kiệt tác cô để lại tối qua.

Mặt An Tưởng nóng bừng lên, cô chỉ hận không thể đào ngay một cái lỗ dưới chân mình rồi chui tọt vào đó.

Cô hút máu người ta rồi.

Anh ấy sẽ không báo cảnh sát chứ?

“Chỗ kia có quần áo, em tắm rửa thay quần áo đi.” Bùi Dĩ Chu nói xong thì tiếp tục ăn phần mình.

Ở góc ghế sô pha có hai cái túi, vừa nhìn là biết đó là đồ mới mua rồi.

An Tưởng cúi đầu nhìn cái váy trắng mình đã mặc hai ngày liền, cô chầm chậm đi qua, ôm đồ đi vào trong phòng tắm.

Trong túi có một cái váy liền thân màu tím, có một đôi giày nhỏ, còn có… đồ lót. Số đo của nó rất vừa với cô.

An Tưởng cũng không có thời gian tự hỏi tại sao Bùi Dĩ Chu biết số đo của mình, đầu óc cô mơ mơ màng màng, ngơ ngác đi vào trong phòng tắm tắm rửa rồi thay quần áo. Sau khi chỉnh trang sạch sẽ thì cô quay lại phòng khách.

Bùi Dĩ Chu lười biếng nâng mí mắt lên.

Từ chỗ của anh có thể thấy được rõ ràng dáng vẻ của An Tưởng. Cô như đóa hoa đang nở rộ dưới ánh mặt trời, tràn đầy sức sống. Bỗng Bùi Dĩ Chu hoảng hốt, anh nhớ lại lúc cô bị bệnh nặng. Khi đó hôm nào cô cũng đứng trước gương để trang điểm cho mình trông bớt tiều tụy.

Cô bảo cô không biết bao giờ mình sẽ chết, vì thế lúc nào cô cũng chuẩn bị sẵn sàng dùng dáng vẻ đẹp nhất của mình để chết đi.

Chớp mắt cái đã qua nửa năm, cô lại xuất hiện trước mặt anh trong trạng thái khỏe mạnh bừng bừng sức sống.

“Bùi tiên sinh?”

Bùi Dĩ Chu rũ mắt, cẩn thận giấu đi sự khác thường trong ánh mắt cùng những suy nghĩ trong lòng mình, “Em ăn sáng đi.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh như thường, cứ như anh không định nói gì về việc đêm qua với cô vậy.

An Tưởng giơ tay gãi đầu, sau đó chầm chậm ngồi xuống cạnh anh ăn sandwich.

“Hôm qua em hút máu anh.”

An Tưởng đang ăn sandwich, nghe anh nói vậy thì bị nghẹn, mặt cô đỏ bừng lên.

Bùi Dĩ Chu bình tĩnh đẩy sữa bò ở gần đó qua chỗ cô.

An Tưởng ôm ly sữa bò lên uống, khóe miệng cô dính sữa, trông như một cái ria mép màu trắng vậy. Tay cô cầm lấy cái ly, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vừa tủi thân vừa khó xử nhìn Bùi Dĩ Chu.

“Em hút nhiều máu lắm, hút đến mức anh ngất xỉu luôn.” Bùi Dĩ Chu bình tĩnh trần thuật lại sự việc, trên mặt anh giữ biểu cảm “Em xem nên xử lý như nào?”

An Tưởng nhíu chặt mày.

Bầu không khí như cứng lại. An Tưởng nơm nớp lo sợ đặt cái ly xuống, nhỏ giọng hỏi: “Bùi tiên sinh, anh là người hả?”

Quỷ hút máu trưởng thành có thể nhận ra đồng loại.

Nhưng An Tưởng không có năng lực đó. Cơ thể cô có nhiều chỗ bị khiếm khuyết, không giống quỷ hút máu khác nên cô không biết làm việc này.

An Tưởng cảm thấy Bùi Dĩ Chu không giống người, nhưng anh cũng chẳng giống quỷ hút máu, vì nhìn qua trông anh khá… dễ gần.

Bùi Dĩ Chu không trả lời, anh lấy tay day nhẹ huyệt Thái Dương. Hình như anh vẫn còn khó chịu.

An Tưởng cảm thấy căng thẳng, cô vội hỏi thăm anh, “Bùi tiên sinh, anh có khỏe không?” Trong giọng cô không giấu nổi sự lo lắng.

Bùi Dĩ Chu cong môi, từ từ lắc đầu: “Anh thiếu máu.”

Thiếu, thiếu máu hả?

“Anh là quỷ hút máu, nhưng anh thiếu máu.”

“Hả?” An Tưởng há hốc mồm, Bùi Dĩ Chu là quỷ hút máu thật à? Mà quỷ hút máu cũng có thể thiếu máu được luôn hả?

Bùi Dĩ Chu: “Vì thế anh rất yếu.”

Yếu, yếu hả??

An Tưởng ngơ ngác.

“Nếu bây giờ có ai cho anh hút ít máu thì…”

“Tôi tôi tôi tôi cho anh hút!!” An Tưởng chủ động xung phong nhận việc, “Hút tôi, hút tôi đi!” Hôm qua cô đã hút máu người ta rồi, bây giờ cho người ta hút lại cũng gọi là có đi có lại.

Chậc.

Dễ lừa thật đấy.

Bùi Dĩ Chu cười trong lòng, nhưng ngoài mặt anh lại lắc đầu: “Thôi, không phải em định đi luôn à? Thế anh không làm phiền em nữa.”

Bây giờ An Tưởng mới ý thức được mình đang bị người ta theo dõi, phải đi trốn người ta. Cánh tay vừa hăng hái giơ lên của cô lập tức héo rũ rũ xuống.

An Tưởng còn chưa nghĩ ra tiếp theo mình sẽ đi đâu.

Không có giấy tờ tùy thân, không có điện thoại. Cướp được một cái xe ô tô nhưng không có bằng lái. Bên ngoài cô còn bị kẻ xấu theo dõi, có thẻ ngân hàng cũng chẳng dám đến ngân hàng rút tiền. An Tưởng muốn về Giang Thành, nhưng với tình hình hiện tại của cô thì cô chẳng thể về đó được.

Hơn nữa… An Tưởng cũng không muốn đi tìm An Ngạn Trạch.

Nghĩ vậy, An Tưởng lại nhìn lén Bùi Dĩ Chu.

Bùi Dĩ Chu là một người khá tốt, dễ gần, thân thiện, nếu lợi dụng… Không đúng, cái từ lợi dụng này khó nghe quá. Nếu có thể nhờ anh giúp đỡ, không chừng anh có cách giúp cô về Giang Thành.

“Bùi tiên sinh, tôi cho anh hút một ngụm máu, anh có thể đưa tôi về Giang Thành được không?”

Haizz, quả nhiên cô là quỷ hút máu kém nhất trên đời, thảm đến nỗi phải đi bán máu mà kiếm sống.

An Tưởng buồn bã, vẻ mặt chán đời của cô làm Bùi Dĩ Chu suýt cười ra tiếng, may là anh nhịn được.

“Chỉ một ngụm thôi à?”

“Hai, hai ngụm cũng được.” Nói rồi cô lại căng thẳng nhìn sắc mặt của Bùi Dĩ Chu.

“Được.”

Nhận được câu trả lời của anh, An Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Cô chủ động kéo ghế về gần chỗ anh, chủ động cởi cúc áo của mình ra, lấy tay kéo cổ áo, “Anh hút đi.”

Bùi Dĩ Chu vốn chỉ định trêu cô một chút thôi, ai ngờ cô lại mạnh bạo như vậy.

Cơ thể này của cô nhiều năm không ra ngoài, làn da trắng nõn, như trứng gà bóc. Nhìn đường cong của cái cổ thon dài kia, Bùi Dĩ Chu cảm thấy cổ họng mình khô khô.

Từ sau khi An Tưởng chết, anh chưa từng hút thêm một ngụm máu nào, cũng không đ ộng tình với bất kỳ ai. Mỗi ngày anh đều sống một cách nhạt nhẽo và vô vị.

Anh không thể ngờ rằng mình lại có thể gặp lại cô sớm như vậy.

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu thay đổi, đầu ngón tay lành lạnh của anh nhẹ nhàng vén sợi tóc của An Tưởng lên, đầu ngón tay chạm vào làn da làm An Tưởng run người, nổi hết cả da gà.

Bùi Dĩ Chu giữ cái cổ thon dài của An Tưởng, cúi người tới gần.

Trên người anh có một mùi hương dễ ngửi, khi anh ghé sát vào An Tưởng, An Tưởng lại nhớ tới hương vị tối qua. Ban đầu thì hơi chát chát đắng đắng, sau lại trở nên ngọt ngọt, làm cô không dứt ra được.

Nghĩ An Tưởng lại thèm, hơi thở cô cũng dần loạn nhịp.

“Anh làm nhé?”

“……” Sao câu này nghe cứ đen tối thế nào ấy?

An Tưởng ngại ngùng ừ một tiếng.

Bùi Dĩ Chu nhìn chằm chằm cái cổ trắng như tuyết kia, cổ họng anh khẽ động. Anh hé miệng, hơi thở nhè nhẹ ấm áp của anh thổi vào làn da trắng nõn của An Tưởng làm cả người An Tưởng cứng ngay lập tức. Da cô cũng đỏ dần lên.

Cô cảm nhận được răng nanh của anh đang chạm vào mạch máu mình, cũng cảm nhận được độ ấm bên môi Bùi Dĩ Chu.

An Tưởng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Bàn tay đang rũ trên đầu gối từ từ nắm chặt lại.

Sau đó cô cảm nhận được một cơn đau nhè nhẹ. Cô khó chịu nức nở một tiếng.

Bùi Dĩ Chu lập tức dừng lại, “Em đau không?”

An Tưởng lắc đầu.

Bùi Dĩ Chu nói tiếp, “Thế anh tiếp tục nhé?”

An Tưởng gật đầu.

Lần này động tác Bùi Dĩ Chu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Anh không cho tất cả răng nanh của mình vào, cơ thể của An Tưởng vừa nhỏ bé vừa yếu ớt, chỉ một chút đau đớn nhỏ thôi anh cũng không nỡ để cô phải chịu. Bùi Dĩ Chu cẩn thận hút từng ngụm một.

Cô rất thơm, rất ngọt.

Máu cô có mùi nước đào.

Khi hút máu, răng nanh của quỷ hút máu sẽ tiết ra một loại nước bọt gây tê cho con mồi. Cơ thể An Tưởng rất nhạy cảm, chỉ trong giây lát cô đã bị ảnh hưởng rồi. Cả người cô như mất hết sức lực, chỉ còn cảm giác ở cổ.

Tê tê.

Nhưng cũng khá thoải mái.

Hơi thở An Tưởng ngày càng dồn dập hơn.

Bùi Dĩ Chu đã dừng lại, đầu lưỡi anh li3m qua chỗ mình vừa cắn như muốn an ủi làn da vừa bị tổn thương. Cảm giác ướt át làm An Tưởng cứng đờ người, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

Cô kêu nhỏ như mèo con, cào vào làm trái tim Bùi Dĩ Chu ngứa ngáy. Anh nổi lên phản ứng ngay lập tức.

An Tưởng không ngờ mình sẽ kêu ra tiếng kêu kỳ lạ như vậy, cô vội ngậm chặt miệng lại, sống lưng cứng đờ.

“Anh, anh no rồi đúng không?”

Cô vừa hỏi như vậy, d*c vọng Bùi Dĩ Chu vừa cố gắng ép xuống lại bị khơi lên.

Anh ngồi dậy chỉnh lại dáng ngồi của mình, gật đầu: “Ừ.”

“Thế anh…”

“Chiều nay anh về Giang Thành, nếu em muốn thì có thể đi cùng anh.”

Hai mắt An Tưởng sáng lên, sau đó lại buồn bã: “… Tôi không có giấy tờ tùy thân.”

Bùi Dĩ Chu buồn cười nhìn cô: “Đi máy bay tư nhân không cần giấy tờ tùy thân.”

An Tưởng: “……” Không ngờ người này lại lắm tiền đến vậy.

Buổi chiều hai người lái xe đến sân bay tư nhân trước.

Nghĩ tới mình sắp về Giang Thành, An Tưởng cảm thấy hơi căng thẳng, cả đường lúc nào cô cũng lo lắng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ không nói câu nào.

“Sao khi dời hộ khẩu xong thì em định làm gì?”

Một lúc lâu sau An Tưởng mới ý thức được Bùi Dĩ Chu đang hỏi mình. Cô nghiêm túc suy nghĩ môt lát rồi nói: “Tôi muốn đi học đại học.”

Bùi Dĩ Chu nhướng mày: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi sẽ học vẽ manga.”

Tính ra An Tưởng chỉ có đúng kỹ năng vẽ. Trước kia lúc cô bị nhốt trong tháp tối, cô không có cơ hội phát triển tài năng của mình, mãi mới có thể lấy lại được tự do, đương nhiên cô phải cố gắng hơn một chút.

Nghĩ vậy, hai mắt An Tưởng sáng lên.

Bùi Dĩ Chu cười không nói gì. Một lát sau anh hỏi tiếp: “Thế em có học phí chưa?”

Đúng là An Tưởng chưa nghĩ đến vấn đề học phí.

“Muốn dời hộ khẩu thì em phải có nhà, nhưng em có nhà hả?”

Nhà ư?

Đến nhà cô cũng không có!!

Mộng đẹp của An Tưởng vỡ ngay lập tức. Cô lại gục đầu xuống dưới.

Bùi Dĩ Chu không giấu nổi ý cười bên môi. Anh hiểu tính vợ mình, chắc chắn cô sẽ không bao giờ nghĩ tới những vấn đề nhỏ nhặt nhưng vô cùng quan trọng này. Việc anh cần làm chính là nhắc nhở cô để cô sống thực tế hơn.

An Tưởng buồn bã một lát rồi cô nhớ ra một vấn đề: “Vừa nãy tôi vừa lấy một tấm thẻ chỗ ba trước của mình!”

“… Ba trước?”

“Chúng tôi cắt đứt quan hệ rồi, vì thế đó là ba trước của tôi, đại khái như kiểu chồng trước ấy!”

Chồng trước chính hiệu – Bùi Dĩ Chu cảm thấy trái tim mình hơi đau đau.

An Tưởng nhìn thấy phía trước có một ngân hàng, cô túm góc váy ngượng ngùng nói: “Bùi tiên sinh, tôi có thể mượn giấy tờ của anh để làm một thẻ ngân hàng được không? Tôi muốn chuyển tiền ở thẻ ba trước của tôi qua đó trước.”

Bùi Dĩ Chu không ngờ An Tưởng còn có tấm thẻ làm đường lui cho mình, anh không vui gật đầu, sau đó bảo tài xế dừng xe ven đường. Nhưng kế hoạch của An Tưởng vẫn đổ sông đổ bể, bởi vì tấm thẻ kia… 10 giờ tối qua đã bị ngân hàng đóng băng, do nó bị nghi ngờ có liên quan đến số tiền tham ô của An Hòa Nguyên ở An thị.

An Tưởng mang vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời đi từ trong ngân hàng ra.

Tài sản của An Hòa Nguyên phải lên tới 1 tỷ, ông ta có điên đâu mà tham ô một xíu tiền của công ty. Chắc chắn là bên công ty xảy ra chuyện. An Tưởng chẳng quan tâm tới An Hòa Nguyên có đang gặp khó khăn hay không, chẳng quan tâm tới An thị có thể phá sản hay không, cô chỉ buồn cho bản thân. Mãi mới lấy được tấm thẻ, vậy mà không rút được tiền!! Biết thế hôm qua cô đi rút tiền luôn rồi!

Buồn.

Buồn muốn chết.

An Tưởng héo rũ rượi trở lại xe, dựa lưng vào ghế không nói câu nào.

Bùi Dĩ Chu không nhịn được thấy buồn cười. Anh ho nhẹ một tiếng, vỗ vai an ủi An Tưởng: “Em bớt đau lòng.”

Răng rắc.

Anh vừa dứt lời thì An Tưởng bẻ đôi cái thẻ ngân hàng trong tay, ánh mắt cô không giấu nổi sự tức giận.

Bùi Dĩ Chu từ từ thu tay lại: “Nếu em muốn em có thể tới chỗ anh làm thuê.”

An Tưởng: “?”

“Con anh cần gia sư.”

An Tưởng vô cùng đau lòng: “… Anh chịu thuê một người chưa đi học đại học như tôi sao?”

Nghĩ đến nhóc thần đồng có chỉ số thông minh 150 ở nhà, Bùi Dĩ Chu nói dối không chớp mắt: “Con anh cần học mấy kiến thức trước khi vào tiểu học, em dạy được.”

An Tưởng nghĩ vài giây rồi gật đầu, cộng trừ trong phạm vi mười thì cô vẫn dạy được.

Sau khi An Tưởng đồng ý thì Bùi Dĩ Chu nhếch miệng lộ ra nụ cười thực hiện được gian kế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi