TA LÀ MENFUISU


Hitari là dạng người đã nghĩ là làm liền. Bà ta lập tức liên lạc cùng người trong nước Nubia, ra lệnh họ sang Ai Cập lũng đoạn thị trường. Bà ta còn mật thư cho thái thượng hoàng của Nubia, kêu ông ta sắp xếp binh lực, phòng khi nguy biến.
Trong thư phòng của Menfuisu, hắn đang cầm công văn phê tấu. Dạo này, Nefenmat thường đem chính sự cho hắn giải quyết. Xem ra, việc hắn được truyền ngôi sẽ sớm thôi.
Đang ngồi xem công văn, bỗng Menfuisu lên tiếng:
- Bên Hitari có tin phải không? Nói đi.
Ứng theo lời hắn, một Ưng vệ xuất hiện, quỳ tâu:
- Điện hạ, bà ta đã bắt đầu kế hoạch. Hơn nữa cũng đã chuẩn bị tốt binh lực. Bà ta muốn chiếm đoạt Ai Cập.
Menfuisu đối với thông báo này không có ý kiến gì. Dù sao hắn cũng đã đoán trước được. Nhưng làm sao Hitari lại muốn độc chết phụ vương nhỉ? Chẳng lẽ bà ta quyến rũ ‘Menfuisu’ thành công? Điều này không thể nào. Khẩu vị của hắn cũng không có kém vậy. Mà thôi, có thuốc giải độc của hoàng thất, chắc phụ vương sẽ không sao.
Bên kia, Asisu cũng đang lâm vào trầm tư sau khi nghe Xà vệ báo cáo. Theo kế hoạch của Menfuisu thì trước hủy danh tiếng của bà ta, rồi sau đó mới tiễn bà ta về Nubia. Nhưng làm vậy thực tổn thương lòng phụ vương. Thôi, tùy hắn vậy. Dù sao cũng không có giải pháp tốt hơn.
Vài ngày sau, tại một khu vườn trong hoàng cung. Menfuisu đang ngồi trong một đại điện nghỉ ngơi sau khi giải quyết chính sự.
Một nữ nhân kiều mị, quyến rũ từ xa đi tới. Bước chân nàng ta uyển chuyển, thướt tha. Ánh mắt, khóe môi đều mang theo vẻ quyến rũ, dụ hoặc. Người này không ai khác dĩ nhiên là Hitari.
Bà ta theo dõi Menfuisu mấy ngày rồi. Nhưng thật khó khăn hôm này mới thấy hắn xuất hiện chỉ có một mình. Bà ta liền lên kế hoạch tình cờ gặp nơi vườn hoa.
Lấy tư thái tự cho là xinh đẹp nhất bước tới. Hitari cất chất giọng dụ nhân, dịu dàng nói:
- Ai nha, thật trùng hợp. Hoàng tử điện hạ, người cũng ở đây à?

Menfuisu sớm đã biết bà ta sẽ tới. Hắn nở nụ cười lạnh nhạt, đáp lời:
- Vườn hoa nhà ta, ta không được quyền ở? _ Ách, làm khó người không đao kiếm a. Mà thôi, căn bản Menfuisu cũng không tính dùng mỹ nam kế. Hắn chỉ là muốn cho Hitari có một chút hy vọng, rồi từ từ thất vọng thôi.
- Không. Làm sao có thể? Thiếp chỉ là cảm thấy thật vui, ở nơi này có thể gặp người. Mấy ngày nay ta đã nghe kể rất nhiều về hoàng tử điện hạ. _ Định lực bà ta không tốt, nhưng trước mặt Menfuisu, với trình độ ‘mê giai’ không ai bằng, da mặt của Hitari quả là rất dày a.
Lúc này, Hitari thầm đắc ý. Hiểu chuyện như vậy hẳn sẽ có được thiện cảm của hắn đi? Chưa kể, nam nhân nào mà không thích nghe tán dương chứ?
Menfuisu cũng chưa muốn lật mặt liền, gật đầu phối hợp:
- Vậy sao? _ Ân, mặc dù phối hợp cũng chẳng đến đâu.
Hitari vẫn không hề ý thức được mình đang bị lạnh nhạt. Bà ta bước tới gần Menfuisu hơn, cười nói:
- Đúng vậy. Họ nói điện hạ thật anh dũng, oai hùng lại túc trí đa mưu. Họ còn nói hoàng tử điện hạ là người ôn nhu. Không biết người có thể dẫn thần thiếp đi dạo hoàng cung một lần không? _ Vừa nói vừa trông mong nhìn Menfuisu.
Menfuisu nghe bà ta khen thì khóe miệng giật giật. Những lời khen này hắn nghe không ít. Chẳng qua, hắn ôn nhu? Sao hắn không biết? Nửa năm nay hắn đã đuổi bao nhiêu cung nữ cũng không đếm hết đâu a. Ai chẳng biết hoàng tử Menfuisu nổi tiếng lạnh lùng, cao ngạo, có chút ôn nhu nào mới là lạ đó.
Bà ta đúng là vì lấy cớ, lời gì cũng dám nói. Dù muốn phối hợp thật, nhưng hắn không có hứng thú cùng bà ta dạo hoa viên.
Menfuisu lạnh lùng xoay người:
- Ta còn bận việc. Nữ vương cứ tự nhiên đi dạo. Hoàng cung Ai Cập không phải mê cung.
Nói xong lập tức bước đi. Không hề cho Hitari cơ hội phản ứng.

Hitari mê mẩn nhìn theo bóng Menfuisu. Thật lạnh lùng! Nhưng cũng thật mê người nha.
Đến khi định thần lại, bà ta ra dáng vẻ tiểu nữ nhi dậm chân một cái, xoay người, quay về cung điện.
Trên đường về, Hitari nghe không ít nghị luận nho nhỏ của những người cung nữ.
Có một đoạn như thế này:
“A: Điện hạ Menfuisu lạnh lùng thật nha.
B: Ngươi mới tới làm phải không? Hoàng tử điện hạ quả thực lạnh lùng. Người chỉ dịu dàng với mỗi công chúa thôi.
A: Công chúa điện hạ?
B: Phải, chính là công chúa Asisu. Người là nữ thần Isis tái sinh, là tự hào của Ai Cập. Nghe nói khi người vừa sinh ra, hoa sen xanh đã nở rộ khắp một bờ sông Nile. Người chẳng những xinh đẹp như tiên nữ, lại còn thông minh tuyệt đỉnh. Mới 17 tuổi đã đảm đương chức đại tư tế của Ai Cập.
A: Những chuyện này ta biết nha. Nhưng tại sao hoàng tử điện hạ lại chỉ dịu dàng với công chúa thôi? Không lẽ hắn cuồng tỷ tỷ sao?
B: Ai nha. Ngươi nói lời này không sợ mất đầu sao? Đương nhiên không phải rồi. Họ có hôn ước từ nhỏ mà. Lớn lên, điện hạ Menfuisu sẽ thừa kế Thượng Ai Cập, điện hạ Asisu sẽ thừa kế Hạ Ai Cập. Hai người họ sẽ thành hôn, thống nhất Ai Cập, cùng trị vì đất nước.
A: Oa, thật sao? Thật lãng mạn nha.”
Đó, cuộc trò chuyện như vậy đã hồn nhiên diễn ra với sự nghe lén, ý nhầm, là tình cờ nghe được của nữ vương Nubia, Hitari.
Bà ta sau khi nghe xong, nghiến răng nghiến lợi, quay lưng bỏ đi.

Tức, tức, tức. Phụ nữ vốn thiên bẩm ghét những người xinh đẹp, tài giỏi hơn mình. Mà Asisu, chẳng những xinh đẹp, tài giỏi hơn Hitari, lại càng có huyết thống cao quý của hoàng thất Ai Cập. Những điều này đều làm Hitari ghen tỵ đến phát điên. Càng chưa kể là Asisu lại có hôn ước với Menfuisu, người mà bà ta hằng nhung nhớ. Có hôn ước thì cũng thôi. Nếu đôi bên không yêu nhau thì họ chỉ là chị em. Nhưng vấn đề là, nghe người cung nữ B kia nói không? Asisu là người đặc biệt duy nhất được Menfuisu đối xử một cách trân trọng, dịu dàng. Nghe không? Là đặc biệt duy nhất.
Hitari nhớ lại. Mình chỉ mời một buổi đi dạo cùng thôi mà Menfuisu còn làm mặt lạnh. Asisu đó dựa vào cái gì mà được hắn đối xử đặc biệt? Bà ta không tin, bà ta một nữ vương cao quý, lại đấu không lại một nhóc con 17 tuổi.
Hít thở thật sâu bình tâm lại. Hitari xoay người, cất bước đi. Mà hướng bà ta đi, chính là tẩm điện của Asisu.
Hiện tại, Asisu quả thực đang ở trong tẩm điện. Buổi cầu nguyện ở thần điện hôm nay đã sớm kết thúc. Nàng quay về nghỉ ngơi, không có chuyện gì làm, liền đọc một chút sách.
Sách Asisu đọc, đa phần là về thảo dược và âm luật. Nàng học âm luật là do yêu thích, đàn hát xướng ca đều khiến tâm trạng thả lỏng hơn. Còn thảo dược, là vì tìm hiểu độc dược và giải dược.
Từ khi còn nhỏ, Menfuisu và Asisu đã bị không biết bao nhiêu lần ám sát. Những lần ám sát dạng tử sĩ, đánh đến đánh đi, nàng còn có thể thay Menfuisu chặn đao ngăn kiếm. Còn một lần, họ lại dùng độc dược âm hiểm.
Asisu còn nhớ rõ. Nàng trơ mắt nhìn đệ đệ yêu quý của mình ăn vào thức ăn, ngã gục xuống. Thân ảnh nhỏ bé của Menfuisu lúc đó, còn không cao đến thắt lưng của nàng bây giờ. Một đứa nhỏ năm tuổi, họ vậy mà nỡ đầu độc.
Lúc đó, nàng đã tám tuổi. Nàng vẫn nhớ, khuôn mặt tinh xảo của Menfuisu trở nên trắng bệch. Hơi thở của hắn rất nhỏ, rất nhỏ. Đôi mắt bình thường sáng như sao, nay lại nhắm nghiền không mở. Khóe miệng luôn nở nụ cười, vậy mà lại đau đến mức nghiến răng chảy máu. Lúc đó, tim nàng như bị ai mạnh mẽ khoét một cái vậy.
Nàng đã chạy đến thần điện, tìm đến thần linh mà nàng luôn tin tưởng. Nhưng vị thần bình thường luôn bảo hộ cho Ai Cập, lúc này lại bặt tin không thấy. Nhớ lúc ấy, nàng cư nhiên quỳ ở đó cả một đêm. Đợi sáng ra, vẫn không hề nghe thần linh hồi báo.
Cảm giác hoảng sợ nhường nào vẫn còn khắc sâu trong tâm trí nàng. Nàng đã chạy đến chỗ Menfuisu, gục đầu bên giường hắn mà khóc. Có lẽ tiếng khóc của nàng đã đánh thức hắn. Menfuisu đã tỉnh lại.
Lúc hắn tỉnh lại, điều đầu tiên hắn làm là cười với nàng. Nụ cười thuần khiết như ánh nắng ban mai. Chính điều đó đã khiến nàng phát thệ, không bao giờ để hắn phải chịu những đau đớn như thế nữa.
Đó chính là lý do Asisu tìm hiểu thảo dược. Asisu lúc này hoàn toàn có thể tự tin nói rằng, chữa bệnh cứu người nàng không thể, nhưng phòng và giải độc dược, thần y cũng chưa chắc qua nàng.
Việc trong nguyên tác, lúc Menfuisu bị rắn độc cắn, nàng còn chưa kịp ra tay, Carol đã giúp trước mà thôi.
Nằm tựa trên một chiếc đệm êm ái. Chiếc đệm này được làm từ lông của một con sư tử trắng. Lúc Menfuisu đi săn đã tình cờ thấy được. Hắn đã săn về làm đệm cho Asisu. Vuốt ve nền đệm, Asisu nhắm mắt, khiến bản thân không nghĩ tới hắn nữa, tiếp tục nhập thần nhìn vào sách thuốc.
Khi nàng đang đọc, bỗng Ari tiến vào:

- Điện hạ, nữ vương Hitari đang đến đây. Những cung nữ trên hành lang đã nhìn thấy. _ Điều này không có gì kì lạ. Để giám sát Menfuisu, Ari đã bồi dưỡng rất nhiều cung nữ. Việc nào cũng không thể thoát khỏi tai nàng.
Asisu vẫn không rời mắt khỏi sách thuốc, nhẹ giọng:
- Cứ để bà ta vào. Ta cũng muốn biết bà ta tới để làm gì. _ Nàng không có thời gian quan tâm người nhàm chán như Hitari. Bà ta cũng không có khả năng tổn thương nàng.
Ari cũng chỉ muốn thông báo một chút mà thôi. Nhận được tin, nàng lập tức lui ra.
Ari vừa tránh lui, một Xà vệ đã xuất hiện. Nàng ta quỳ tâu:
- Điện hạ, nữ vương Hitari là tới gây chuyện.
Lúc này, Asisu đã rời mắt khỏi sách thuốc. Đặt sách xuống, nàng với tay lấy ly nước hoa quả trên bàn, bình thản hỏi:
- Lý do?
- Bà ta thích điện hạ Menfuisu. Trên hành lang đã nghe được chuyện người và điện hạ Menfuisu đính ước. _ Khi báo tin này, khóe miệng Xà vệ cũng giật giật. Rất hay nha, lấy cha, lại muốn quyến rũ con trai, lại đem ghen tỵ đổ lên đầu con gái. Đủ thú vị.
Asisu liếc mắt sang Xà vệ. Nàng lần đầu tiên thấy một Xà vệ thể hiện nét mặt nha. Cả Asisu cũng không hiểu rõ hai lực lượng Ưng vệ và Xà vệ. Chỉ có Nefenmat và Menfuisu biết rõ mà thôi. Nói là hai lực lượng chứ trước giờ, ngoại trừ lúc bị thích khách ám sát, Asisu chỉ thấy được một Xà vệ thôi. Mà còn không biết tên nàng ta là gì nữa. Cơ mà Asisu cũng không phải dạng người nhiều chuyện, không quan tâm.
Nàng gật đầu với Xà vệ:
- Ta biết rồi.
Theo lời nàng, Xà vệ liền lui ra.
Asisu cầm lấy cây quạt lông, nhẹ xoa cán quạt. Hitari nổi cơn ghen? Rất tốt! Chỉ sợ bà ta bất hiển sơn bất lộ thủy, không sợ bà ta nổi điên cắn người.
Bà ta tốt nhất nháo lớn một chút. Để nàng còn có lý do đi cáo trạng cùng phụ vương.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi