TA LÀ MENFUISU


Ở chính điện, Nefenmat vương và tể tướng Imhotep đang bàn về việc hai người bị ám sát.
Thấy hắn tiến vào thi lễ, Nefenmat vương liền nói:
- Không sao. Con ngồi xuống đây đi. _ Vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.
- Chị con không sao chứ? _ Nhìn con gái ngất xỉu, hắn vô cùng lo lắng. Dù đã có Ưng vệ báo cáo lại, nhưng hắn vẫn rất lo, thấy Menfuisu quay lại liền hỏi.
- Vương tỷ không sao. Đã ngủ rồi. _ Ừm, trước người khác thì phải gọi là vương tỷ. Vì là người trong hoàng thất, phải hiểu quy củ.
- Menfuisu, con có đoán được người đã thích sát con là ai không? _ Nefenmat nhìn hắn hỏi. Mong có thể tìm được manh mối nào từ Menfuisu.
Menfuisu lắc đầu:
- Không. Tuy họ mặc y phục Libia, nhưng con không nghĩ người Libia lại dám hành động như vậy. Chưa kể, không ai ám sát người mà để lại chứng cứ cả. _ Hắn không nghĩ thế gian có kẻ ngốc như vậy. Hơn nữa, Libia và Ai Cập vừa giao hảo xong a.
- Thần cũng cùng suy nghĩ với điện hạ, thưa bệ hạ. Thần vô cùng tin tưởng thành ý của Libia trong đợt giao hảo này. _ Lên tiếng là Imhotep. Hắn có suy nghĩ giống Menfuisu. Thậm chí còn nghĩ ý đồ của trận ám sát này là ly gián Ai Cập và Libia nữa.
- Ừm. Nếu cả hai đều nghĩ vậy thì ta sẽ cho điều tra theo hướng khác. _ Nefenmat nghe hai người nói, gật đầu đáp.
Menfuisu bất đắc dĩ nhìn hắn. Phụ vương già rồi nên lẫn hay sao vậy?
- Bệ hạ. Cũng phải điều tra cả Libia nữa. Chúng ta không thể loại trừ bất cứ nghi ngờ nào khi chưa có chứng cứ xác thực. _ Imhotep cũng nghĩ như hắn. Chỉ là vẫn lên tiếng nhắc với Nefenmat vương. Nhận lấy là nụ cười hiền từ và cái gật đầu của hắn.
Imhotep lắc đầu thở dài. Bệ hạ đã không còn minh mẫn như trước nữa. Chỉ mong Menfuisu điện hạ và Asisu điện hạ nhanh chóng trưởng thành, trị vì Ai Cập. Vừa nghĩ vừa chờ mong nhìn Menfuisu. Như nhớ ra thứ gì đó, hắn cười với Menfuisu:
- Điện hạ. Minue vừa báo với thần, kiếm sắt đã được rèn xong rồi ạ. Làm theo cách điện hạ nói, quả nhiên đã rèn được kiếm sắt. _ Nghe hắn thông báo, cả Menfuisu lẫn Nefenmat vương đều vui cười. Đây quả là tin vui. Có kiếm sắt, Ai Cập không cần phải e ngại Hititle nữa.
Nefenmat vui mừng nhìn Menfuisu:
- Tốt rồi. Con quả là đem tới tin mừng cho Ai Cập ta. Cả việc thanh lọc nước bẩn nữa. Cả hai đều khiến Ai Cập ta ngày càng tốt đẹp.
Đúng vậy. Mấy ngày này hắn đã bắt đầu phổ biến trong nhân dân cách thanh lọc nước bẩn. Lại chỉ ọi người cách rèn kiếm sắt. Vốn hắn còn biết rất nhiều thứ thần kì hơn, nhưng thôi. Tạm thời chỉ vậy thôi. Không nên khiến họ bất ngờ đến hoảng sợ.
Còn về lý do tại sao hắn biết. Ha ha, đổ hết cho thần linh là xong a. Hắn chính là pharaoh tương lai của Ai Cập, có thể liên thông với thần linh cũng chẳng có gì lạ nha.
Ba người vui vẻ nói chuyện, còn nói về những chuyện hệ trọng của Ai Cập. Menfuisu được huấn luyện để trở thành người kế vị. Những thứ này hắn đã phải tiếp xúc từ lâu rồi.

Đột nhiên, có một người hầu tiền vào:
- Cống lễ của Libia đã được kiểm nghiệm kĩ càng rồi ạ. Không có bất kỳ vật nguy hiểm nào.
Imhotep gật đầu, phất tay cho hắn lui ra, quay lại nói với Nefenmat:
- Bệ hạ. Cống lễ của Libia lần này vô cùng hậu hĩnh. Điều này có thể cho thấy thành ý của Libia.
Nghe hắn nói, Nefenmat cũng gật đầu. Menfuisu bỗng đứng lên:
- Phụ vương, con muốn xem cống lễ của Libia một chút.
Nefenmat thấy hắn có hứng thú liền đứng lên theo:
- Ừm, ta cũng đi. Có lẽ sẽ có vật gì đáng quý. _ Con trai muốn, hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt rồi.
Ba người tiến vào đại điện. Nhìn hàng loạt cống lễ được đặt trên thảm trải, hắn bước đến xem xét vài thứ.
Tay cầm lên một lắc chân xinh đẹp làm bằng bạc. Người Ai Cập thích vàng, nên đa số trang sức đều làm bằng vàng. Nhưng hắn lại thích bạc. Theo hắn nghĩ màu bạc này ánh lên vẻ đẹp huyền bí như trăng rằm của Asisu. Chọn lấy nó và một số trang sức hình rắn khác.
Hắn vẫn nhớ, Asisu vô cùng yêu thích hình rắn. Hắn cũng đồng ý với sở thích của nàng. Rắn là loài vật tượng trưng cho quyền lực, cho sự thông minh và bí ẩn, quả thật rất hợp với Asisu.
Lại chọn thêm một số lụa màu nhạt thanh nhã, rồi cúi chào Nefenmat, rời đi.
Trở lại tẩm điện của Asisu, nàng lúc này đã tỉnh lại. Nằm tựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Menfuisu tiến vào, vuốt lên làn mi nàng. Ôm lấy nàng. Asisu vẫn không mở mắt:
- Menfuisu, đệ cùng phụ vương trò chuyện thế nào rồi?
- Vẫn chưa tra được. _ Nhỏ giọng lẩm bẩm. Hắn cũng nhận ra Asisu rất mệt.
- Vậy sao? Không sao đâu. Đừng nản. Rồi sẽ tra ra mà. _ Dịu dàng khích lệ. Nàng không muốn vì việc này khiến Menfuisu thất vọng.
- Tỷ tỷ. _ Vẫn ôm nàng, hắn gọi.
- Ân? _ Nàng nghi hoặc mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn không nhìn nàng, khom người xuống, lấy lắc chân bằng bạc ra, đeo lên cổ chân trái xinh xắn của nàng, cười hỏi:

- Thích không?
Nàng cũng cười đáp:
- Là Menfuisu tặng. Tỷ đương nhiên thích.
- Còn một số trang sức và lụa nữa. Ta đã đưa cho Ari rồi.
- Ân.
- Tỷ tỷ, lúc sáng nay... _ Bỗng nhiên, giọng Menfuisu trầm xuống.
Nghĩ rằng hắn nhớ lại chuyện lúc chiều, Asisu vội nói:
- Ta không sao. Đệ đừng lo.
Không nghe đáp. Nàng nghi hoặc nhìn hắn. Menfuisu ngẩng đầu lên, tức giận trừng nàng:
- Tỷ tỷ, đừng như vậy nữa, được không? Ta không cần tỷ che chở. Ta là nam nhân, tuyệt không cần tỷ che chở!
Hoảng hốt nhìn hắn. Asisu không hề nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy. Có chút cảm giác mất mát, nàng cười dịu dàng:
- Thật xin lỗi. Là ta quên mất. Ngươi đã không còn nhỏ nữa. Menfuisu đã là một nam nhân oai dũng, không cần tỷ tỷ bảo hộ. Chỉ là nhớ lại lúc đệ bị đầu độc. Không kiềm được. _ Giọng nói nhẹ nhàng khiến Menfuisu phát hoảng. Ý hắn không phải như vậy. Hắn không hề ghét việc bị Asisu bảo hộ. Chỉ là nhìn thấy nàng ngã xuống, trong lòng hắn thật đau, thật đau...
Lại ôm lấy Asisu:
- Không phải ta trách tỷ. Chỉ là, ta rất đau lòng. Đừng như vậy nữa. Xin tỷ._ Có lẽ chính hắn cũng không ngờ, trong giọng nói của hắn lại mang một ít cầu xin. Thật bất ngờ. Bởi vì Aki chính là thiên tài, là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của tập đoàn Dominic, là thiên chi kiêu tử trên thương trường. Ngạo khí của hắn chắc chắn không thua kém ‘Menfuisu’, thậm chí còn hơn rất nhiều. Ấy vậy mà lại hạ mình cầu xin Asisu. Điều đó có thể cho thấy trong lòng hắn, Asisu quan trọng nhường nào.
Cũng ôm lấy hắn. Cảm nhận được sự quan tâm của hắn. Asisu nhẹ giọng đáp ứng.
Menfuisu nằm ôm nàng một chút. Khi thấy nàng đã ngủ liền rời đi.
Hôm sau, lúc Asisu thức dậy, thay đồ, trang điểm, bắt đầu ăn sáng. Menfuisu liền tiến vào:
- Tỷ tỷ, tỷ đang ăn sáng à? _ Nhìn bàn đồ ăn không có chất dinh dưỡng của Asisu, hắn cau mày hỏi.
- Ừm. _ Asisu cũng chẳng hiểu hắn cau mày cái gì, cười gật đầu.

Menfuisu ngồi xuống đệm bên cạnh nàng, liếc nhìn Nafutera cùng hắn tiến tới:
- Nafutera, bà đem thức ăn ta chuẩn bị lên cho tỷ tỷ đi. _ Nafutera liền gật đầu, thi lễ lui xuống.
- Menfuisu. _ Asisu nghi hoặc nhìn hắn. Thức ăn của nàng có gì không tốt à?
- Không có gì. Tỷ cứ đợi một lát. _ Thần bí cười. Bóc lấy một trái nho, lột vỏ, bỏ vào miệng nàng.
Vẫn không hiểu gì cả. Nhưng Asisu vẫn ngồi yên đợi hắn đem đồ ăn lên.
Lúc sau, nhìn bàn đồ ăn đều nóng hổi. Các món như thịt xiên nướng, thịt heo chua ngọt, canh đậu hủ,... Đều là món ăn bình thường thời hiện đại. Trời mới biết Menfuisu cố gắng bao nhiêu mới nhớ lại được những công thức nấu ăn này. Dù sao trước giờ hắn đều chỉ là người ngồi đợi, rồi ăn thôi.
Nhưng hắn thật sự không chịu nổi cái vị như cát của đồ ăn cổ đại Ai Cập. Bánh mì còn cứng hơn đá nữa. Không biết trước đây họ làm cách nào mà ăn được. Giờ hắn mới hiểu tại sao cơ thể thì quyến rũ, mà người Asisu lại gầy như vậy. Thì ra là do chỉ ăn toàn rau với hoa quả.
Càng nghĩ càng xót thế là hắn liền cố gắng hết sức để nhớ lại món ăn thời hiện đại rồi chỉ cho người hầu cách làm thôi. Cũng may, họ đều rất tháo vát, chỉ một lần là làm được ngay.
Nhìn bàn ăn phong phú màu sắc trước mặt, Asisu hỏi:
- Menfuisu, là đệ nghĩ ra sao?
- Đúng vậy. _ Rất vô sỉ thừa nhận. Dù sao hiện tại vẫn chưa ai nghĩ ra, liền là hắn đi. Chỉ lo sau khi gặp cô gái tóc vàng kia khó giải thích thôi. Còn bây giờ thì vô tư.
- Thật tuyệt. _ Asisu cười tươi khích lệ. Nàng mặc kệ vì sao Menfuisu nghĩ ra được, nàng chỉ biết dù thế nào thì Menfuisu là người tuyệt vời nhất.
- Tỷ tỷ, tỷ ăn thử món này xem. _ Cắt ngang sự khích lệ của nàng, hắn dịu dàng gắp từng món từng món vào bát của Asisu.
Vui vẻ hưởng thụ sự săn sóc của Menfuisu. Nàng đã tập quen với sự ôn nhu của hắn. Cuối cùng, Menfuisu còn ép nàng phải uống hết một bát canh mới được ngưng. Những điều này khiến nàng vô cùng vui sướng.
Sau khi ăn xong, Menfuisu vuốt tóc nàng hỏi:
- Tỷ tỷ, chút nữa tỷ có bận gì không?
- Có. Tỷ phải đi cầu nguyện. Có chuyện gì sao, Menfuisu? _ Nàng tựa người vào hắn đáp.
- Không. Không có gì. Tỷ tỷ cứ đi đi. _ Menfuisu cười nhìn nàng. Hắn chỉ thuận miệng hỏi tới một chút thôi. Cũng không có chuyện gì.
Hôn nàng một cái. Liền rời đi, để lại Asisu còn đang ngây ngẩn.
Asisu vuốt môi, dạo này, Menfuisu rất hay chủ động thân mật với nàng. Khóe môi mỉm cười hạnh phúc. Nàng tâm tình rất tốt, cầm quạt đứng lên:
- Ari, chúng ta đi thôi. Vụ mùa năm nay của Ai Cập rất tốt. Ta phải đi cảm tạ thần linh.
Ari cúi người, theo nàng bước ra khỏi đại điện.
Bước vào thần điện, Asisu thuần thục tiến đến trước đại thần quan Kaputa, nhận lấy thi lễ của mọi người. Bước đến trước tượng thần linh, nàng quỳ xuống, chắp tay khấn nguyện. Từng lời thần chú cầu nguyện thánh thót vang lên. Nàng lúc này như một vị tiên nữ. Xung quanh nàng lấp lánh hào quang.

Các vị quan tư tế xung quanh nhìn thấy dị tượng này thì vẫn bình thản như thường. Điện hạ Asisu của họ là người có thể liên thông cùng thần thánh. Lúc nàng sinh ra, các nụ hoa sen xanh bên bờ sông Nile nở rộ. Cả không khí Ai Cập lúc đó thoang thoảng một mùi lam liên hương. Điện hạ Asisu là nữ thần Isis tái sinh. Nàng là một biểu tượng thần thánh cho hoàng thất Ai Cập.
Buổi cầu nguyện diễn ra cả buổi sáng. Khi vừa kết thúc, Ari vội tiến vào, đến bên Asisu, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng:
- Điện hạ, có một nữ hầu phát hiện. Cung nữ Kamila quyến rũ điện hạ Menfuisu.
Nghe nàng nói, mi Asisu nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh:
- Ari, đem ả ta xuống tầng ngục thất. Ta sẽ đích thân trị tội xúc phạm hoàng gia của ả.
- Vâng. _ Ari cúi người đáp.
Dưới tầng mật thất, cả căn phòng một màu tối đen. Giữa căn phòng là một người cung nữ dáng người nhỏ nhắn, nhìn cũng khá xinh đẹp. Chỉ là trên người nàng đầy những vết thương. Nhìn qua đã biết nàng phải chịu bao nhiêu sự tra tấn.
Nàng nằm giữa căn ngục thất, miệng vẫn thều thào kêu lên:
- Các ngươi là ai? Mau thả ta ra! Ta là thị nữ thân cận của điện hạ Menfuisu. Các ngươi muốn chết phải không?
Không một tiếng đáp lời nàng.
Asisu và Ari vừa tiến vào phòng giam, nghe lời nàng nói, Asisu liền cười cười:
- Vậy ta thì sao? Ta có tư cách trừng phạt ngươi không?
- Điện hạ Asisu! _ Kamila thất thanh kêu lên.
- Phải, là ta. Kamila, vốn ta thấy ngươi ngoan dịu, muốn để ngươi bên người chăm sóc cho Menfuisu. Không nghĩ ngươi nổi tà tâm, muốn quyến rũ hắn. Đây là trừng phạt mà ngươi phải nhận. _ Asisu nhếch môi, bình thản nhìn vào Kamila. Ari đứng kế bên, cũng bi ai lắc đầu. Nữ tì này thật ngu ngốc!
- Asisu, ngươi đừng làm như thanh cao lắm! Ai chẳng biết chỉ cần người nào động đến điện hạ Menfuisu ngươi liền hạ lệnh tra tấn, ám sát. Ngươi chỉ là một mụ đàn bà điên loạn ghen tuông thôi! _ Kamila cũng không vừa. Nàng ta dữ tợn chống lại. Hăm he nhìn vào Asisu, lớn tiếng mắng.
- Hỗn láo! _ Không đợi Asisu lên tiếng, Ari đã tiến lên trước một bước, tát vào mặt Kamila.
Kamila cũng không hiền. Tránh khỏi cái tát của Ari. Nàng cầm lấy mảnh thủy tinh vừa đập vỡ trong phòng, phóng về phía Asisu. Khoảng cách của hai người rất gần, chỉ hai ba bước là tới.
Ari vội hét lớn, lao người lại chắn:
- Điện hạ! _ Không kịp rồi!
Asisu chân yếu tay mềm. Đâu đánh lại Kamila, cũng không kịp dùng năng lực khống thủy. Khoảng cách quá gần, nàng khống chế không tốt như vậy.
Mắt nhắm lại. Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, đẩy Kamila ra. Nàng ngẩng đầu lên. Menfuisu!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi