TA LÀ MỘT CÔNG CHÚA KHÔNG TINH THÔNG CẦM KỲ THI HỌA

Triệu Cẩn được ta dỗ dành một lúc mới dừng lại, thằng bé nấp sau ống tay áo của ta, dè dặt nhìn Du Hựu Thanh.

Du Hựu Thanh không nói gì, thay đổi quyển sách trong tay. “Không sao đâu, bệ hạ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”

Hắn thực sự bắt đầu từ việc học chữ đơn giản nhất, thỉnh thoảng khi Triệu Cẩn cảm thấy buồn chán, hắn sẽ xen kẽ kể cho nó một số điển tích nhỏ thú vị.

Tiểu hoàng đế lần này nghe giảng chăm chú hơn hẳn, mặt mày trông hào hứng hơn nhiều.

Nhìn một hồi, ta liền đem tấu chương bên cạnh tiếp tục phê chuẩn, xem mệt rồi liền ngẩng đầu ngắm tên mỹ nam họ Du để rửa mắt.

Không nhớ các cung nhân đã thay đèn thắp nến bao nhiêu lần, bài giảng hôm nay mới kết thúc.

Tiểu hoàng đế miễn cưỡng đứng dậy cáo từ sư phụ, ta nhìn nó ngáp dài một cái, khách sáo nói với Dư Hựu Thanh. “Bệ hạ còn nhỏ, ta sợ ngài đã thấm mệt rồi, để ta thay mặt tiễn ngươi vậy."

Nói là tiễn người, nhưng ta chỉ cử động thân thể đứng lên chào rất qua loa, rõ ràng hết sức không để tâm.

“Làm phiền công chúa rồi.” - Du Hựu Thanh rũ mắt nói.

Ta kỳ thực chỉ đang khách sáo một chút.

Nhưng mà trời cũng đã rất muộn rồi, ngay cả hoàng cung, nhiều nơi cũng đã tắt đèn.

Ta ra lệnh cho tất cả các cung nữ mang đèn lồng của họ đến thắp sáng đường phía trước, bỗng chốc chỉ còn lại duy nhất ta và Du Hựu Thanh.

“Du đại nhân, ngài có gì muốn nói?.”

“Công chúa, ngài hy vọng bệ hạ sẽ có bộ dạng như thế nào?” Du Hựu Thanh quay sang nhìn ta, hỏi.

Một luồng gió lớn thổi qua cung đường, ta trong phút chốc bừng tỉnh.

Từ khi ta nắm quyền đến nay, có người ngấm ngầm xúi giục, có người cố ý thăm dò, hỏi ta hỏi lui đều cùng một ý nghĩa. “Triệu Chiêu, ngươi có muốn chính thức kiểm soát triều chính không?”

Ta nhìn chằm chằm Du Hựu Thanh, mỉm cười. “Nếu ta muốn biến tiểu hoàng đế thành con rối thì sao?"

Du Hựu Thanh giống như vờ không nghe thấy ý mỉa mai của ta, hắn nói gần như chắc nịch. “Đây không phải là điều mà công chúa muốn."

"Ồ?"

“Công chúa ngay cả ném thức ăn cho cá còn chán không buồn bận tay!”

Ta bỗng nghẹn lời, vẻ mặt lạnh lùng giả tạo mà ta ngụy trang bỗng chốc bị phá huỷ, tức giận nói. “Du Hựu Thanh! Ngươi có thôi đi không, chuyện này vô tình có gì liên quan đến ngươi mà ngươi cứ cố tình dính lấy không buông?”

Đường trong cung thì mù mịt, chỉ có công chúa nhiếp chính cùng đại thần trung thành ở cùng nhau, dù nhìn thế nào cũng thích hợp cho mọi người tung lời đồn đoán, đâu đâu cũng mưu kế tranh giành quyền lực, hắn tốn thời gian nhắc việc cho cá ăn làm gì.

Trong đêm ta, ta dường như nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, quay lại nhìn, khuôn mặt hắn vẫn mang thần sắc lạnh lùng, nhưng giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn. “Công chúa, ta không phải sợ người trực tiếp có tham vọng gì, chỉ là sợ người điều gì cũng không để tâm.”

“Lấy ví dụ, bệ hạ xem không hiểu tấu chương, người cũng không thể một mình chuyên quyền”

“Người tự ý thức không có ham muốn nào khác với hoàng quyền, hoàng đế còn nhỏ, người một tay phò tá coi như là đương nhiên, nhưng người khác sẽ nghĩ ra sao, bệ hạ lớn lên sẽ nghĩ như thế nào?”

“Có một số chuyện cần cẩn thận ngay từ đầu.”

Ta phút chốc đã lĩnh ngộ ra. Quả nhiên, để tránh bị đàm tiếu, gây ra hiềm khích, Du gia bọn họ mới chọn làm một nhà gia giáo đơn thuần, không can dự quá vào triều chính, nếu không cũng chưa chắc một thân một mình trụ vững đến bây giờ.

Ta nhìn về phía cổng cung cười nói. “Đường phía trước còn dài, xin Du đại nhân chỉ giáo thêm."

Du Hựu Thanh nhìn ta như thể còn điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng hắn chỉ nhỏ giọng chào.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ta luôn cảm thấy ánh mắt hắn như ngọn lửa thiêu đốt, khiến ta nóng bừng cả mặt.

Ta chưa kịp nhận ra điều gì thì đã đến cổng cung, Du Hựu Thanh quay lại nhìn ta cáo biệt.

Từng tia sáng ban mai phía chân trời chập chờn chờ đợi xuyên qua màn đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi