TA LÀ MỘT GỐC CÂY ĐÀO HOA

Editor: Tiểu Ly Ly – DĐLQĐ

Ngày hôm sau, trời vẫn còn sớm, bên trong sương mù mênh mông, hai cỗ xe ngựa rời khỏi Thịnh Đô.

Hôm qua Nhiếp Trường Hoan mất ngủ, hiện tại lại dậy sớm, thật sự chịu không nổi, nằm trên gối mềm liền ngủ mất.

Ôn Nhược Cẩn ngồi ở một bên, vốn dĩ đang xem thư, thấy nàng ngủ mê man, đầu theo vách tường xe ngựa lắc lư từng chút từng chút, hắn liền đẩy đầu nàng cẩn thận dựa lên bả vai của mình.

Sau đó tiếp tục đọc sách, âm thanh lật trang sách nhỏ hơn rất nhiều.

Nhiếp Trường Hoan cũng không biết, tìm tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.

Lần nữa tỉnh lại mặt trời chói chang đã nhô lên cao, Nhiếp Trường Hoan là bị đói nên tỉnh, âm thanh rột rột rột rột vang lên, bốn phía xấu hổ.

Nhiếp Trường Hoan nhìn Ôn Nhược Cẩn bên cạnh một chút, hắn đang nhắm mắt dựa vào tường gỗ phía sau, hô hấp nhợt nhạt đều đều, vẫn là dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, hai tay ở trên đầu gối, phía dưới đè một quyển sách đang mở.

Cánh mũi cao lại bóng, lông mi lại vừa dài vừa cong.

Thật yên tĩnh, thật nhu thuận.

Có chút xúc động muốn chạm vào.

Nhiếp Trường Hoan ma xui quỷ khiến mà di chuyển một chút, đúng lúc Ôn Nhược Cẩn mở to mắt, Trường Hoan bị hoảng sợ, giật mình lùi lại phía sau.

Đầu tiếp xúc thân mật với vách tường, Trường Hoan “ui” một tiếng, cái ót truyền đến cơn đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt nhăn thành trái mướp đắng.

Âm thanh cười khẽ truyền đến, Trường Hoan liếc mắt nhìn hắn một cái, đầu sỏ gây tội này lại cười vui vẻ đến như vậy.

Ôn Nhược Cẩn ôm nàng vào trong ngực, duỗi tay giúp nàng xoa đầu bị thương, Trường Hoan rầm rì, bĩu cái miệng nhỏ, thỉnh thoảng chơi đùa vạt áo màu trắng của đối phương một chút.

Ôn Nhược Cẩn cúi đầu liền thấy vẻ mặt ủy khuất của Trường Hoan, nghi hoặc hỏi: “Mới vừa rồi nàng trốn cái gì?”

Rõ ràng nghe vô cùng nghiêm túc, nhưng Trường Hoan chính là nghe ra hàm ý giễu cợt, giọng nói tức giận: “Chàng đột nhiên trợn mắt làm ta sợ, còn không biết xấu hổ hỏi ta.”

“Ừ, là ta sai, dọa đến Hoan Hoan.” Ôn Nhược Cẩn cũng không thoái thác, cho Trường Hoan bậc thang, trực tiếp nhận lỗi về mình.

“Ta đã đói bụng.” Trường Hoan cũng biết bản thân mình không thể vô lý, theo bậc thang liền đ xuống, lật chuyển đề tài, rốt cuộc mới nhớ tới chính mình là bị đói đến tỉnh.

Ôn Nhược Cẩn đáp ứng một tiếng, kêu xe ngựa dừng lại, Lục Châu ngồi ở xe ngựa phía sau chăm sóc hành lý cũng nhảy xuống, cầm lương khô và túi nước đi tới.

Xe ngựa đi lại trên đường lớn vô cùng ổn định, nơi này đã ra khỏi ranh giới của Thịnh Kinh, vào huyện Lan Lâm, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ, sau khi mọi người no bụng, một lần nữa đi về phía nam.

Xe ngựa cuối cùng dừng lại trên trấn nhỏ Đình Châu ở Giang Nam, nơi này non xanh nước biếc, đặc biệt là bá tánh chất phác nhiệt tình, có một còn sông chảy ngay chính giữa, Nhiếp Trường Hoan thích nơi này, Đình Châu Đình Châu, xe ngựa dừng lại, người cũng an cư.

Ôn Nhược Cẩn mua cho Trường Hoan một sân nhỏ, nơi này là thượng nguồn của dòng sông, trước cửa nước chảy róc rách, sân trước là hai bụi hoa hồng, bươm buớm bay quanh.

Ôn Nhược Cẩn Nhiếp Trường Hoan, Lục Châu còn có dẫn theo mấy nha hoàn sai vặt, nơi này là biệt viện của phú thương, không phải rất lớn, nhưng lưu lại cũng dư dả.

Thời điểm dừng lại cũng là cuối tháng ba, một phen lăn qua lăn lại, đã đến đầu thàng năm.

Trấn trên đối với người mua biệt viện cao cấp này vô cùng tò mò, nhưng càng nhiều hơn là thân thiết. Thấy bọn họ lạ nước lại cái, thường xuyên đưa một ít thức ăn hoặc đồ chơi nhỏ tới.

Trước một Tết Đoan Ngọ mùng năm tháng năm, Nhiếp Trường Hoan đang ở trong viện phơi nắng, Ôn Nhược Cẩn đi ra ngoài chọn mua đồ vật, mang theo hai gã sai vặt.

Mấy người khác đều vội vàng làm chuyện của mình, tiếng đập cửa vang lên, Lục Châu ở sân bên cạnh xử lí hoa cỏ, không có nghe được âm thanh, Nhiếp Trường Hoan đứng dậy đi mở cửa.

Là đại nương hàng xóm ở phía sau, Nhiếp Trường Hoan có quen biết với nàng, là bởi vì bọn họ vừa tới đã cứu tôn tử của đại nương trượt chân rơi xuống nước

Trong tay đại nương bưng một cái lồng, nhìn không thấy là cái gì.

Đại nương đưa thức ăn tới, thấy nàng nghi hoặc, vội cười nói: “Đoan Ngọ ăn bánh trôi, nhà ta chưng một nồi, đưa cho các ngươi nếm thử một chút.” Nói xong còn mở ra, để cho Nhiếp Trường Hoan xem.

Nhiếp Trường Hoan vốn dĩ muốn khéo léo từ chối, chịu quá nhiều ân huệ của người ta, trong lòng luôn là có chút kì quái, bất quá nhìn vẻ mặt mong chờ của đại nương, sau đó nhìn đến bánh trôi màu xanh đậm, ngãi thảo thơm ngát, còn bốc lên hơi nóng.

Nhiếp Trường Hoan nói đa tạ, Lục Châu nghe được động tĩnh đi tới, xoa xoa tay, tiếp nhận từ trong tay đại nương.

Nhiếp Trường Hoan mời đại nương tiến vào ngồi, đại nương xua tay cự tuyệt, trong nhà bếp còn có chuyện làm, quay đầu rời đi.

Trường Hoan cười, đóng cửa lại, tiếp tục đi phơi nắng. Thời gian cơm trưa, Ôn Nhược Cẩn đã trở lại, sai vặt phía sau ôm bao lớn bao nhỏ mà đi về phía hậu viện.

Hai người ăn cơm, Nhiếp Trường Hoan tò mò hỏi: “Hôm nay chàng mua những đồ vật gì?” Mấy ngày này Ôn Nhược Cẩn luôn đi sớm về trễ, thần thần bí bí, nàng thật sự tò mò.

Ôn Nhược Cẩn chỉ nhẹ nhấp nước trà, cũng không trả lời, ngược lại chuyển qua đề tài khác: “Ngày mai Đoan Ngọ huyện thành có đua thuyền rồng, nàng có muốn đi xem không?”

Qủa nhiên Trường Hoan cảm thấy hứng thú, cười hì hì gật đầu, từ khi tới Đình Châu, nàng còn chưa có đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày thứ hai, xe ngựa liền chở hai người đến huyện thành Lâm Thủy. Đình Châu cách Lâm Thủy không xa, không tới nửa canh giờ đã đến.

Xe ngựa ngừng ở bên đường ven sông, Ôn Nhược Cẩn nắm tay Nhiếp Trường Hoan một đường đi đến bờ sông. Du khách rất nhiều, tiểu thương cũng rất nhiều, bãi ở bên đường bờ sông, nhiều người chọn lựa.

Đường sông rộng lớn, hơn mười chiếc thuyền rồng theo khẩu lệnh mà lao tới, khẩn trương kích thích, du khách bờ bên sông cũng bị cuốn theo, không khí náo nhiệt.

Cuối cùng kết quả thi đấu như thế nào, Nhiếp Trường Hoan không biết, bởi vì nàng bị phố xá phồn hoa hấp dẫn, cầu Ôn Nhược Cẩn mang nàng đi dạo.

Nhiếp Trường Hoan giống như con ngựa cởi cương, như cá vào nước, Ôn Nhược Cẩn khoanh tay đi theo phía sau nàng.

Ôm một đống chiến lợi phẩm to lớn, hai người bước lên lầu hai quán trà, Nhiếp Trường Hoan ăn điểm tâm uống nước trà mà tiểu nhị đưa tới, cười vui vẻ.

Ôn Nhược Cẩn nhìn nàng, khóe môi cũng hiện lên ý cười nhẹ. Tâm trí hắn xoay chuyển vài lần, mở miệng nói: “Lâm Thủy còn có rất nhiều nơi để du ngoạn, chúng ta ở một đêm, ngày mai lại trở về, như thế nào?”

Nhiếp Trường Hoan tự nhiên vui vẻ, tự do tự tại, thật tốt.

Đi tới gian phòng trong khách điếm, cũng là lầu hai, đi lên đẩy cửa vào, hai người buông đồ vật xuống, cùng nhau đi ra cửa du ngoạn.

Tới gần chạng vạng mới trở về, ăn cơm chiều, tắm rửa xong, mở cửa sổ hóng mát. Trường Hoan một thân ra mồ hôi, liền mang tóc đi tẩy sạch, ngồi ở ghế trên, nước nhỏ giọt trên mặt đất.

Ôn Nhược Cẩn đẩy cửa tiến vào, nhăn nhăn mày, “Làm sao lại không lau tóc?”

Nhiếp Trường Hoan chớp chớp mắt, ngượng ngùng mà nói: “Vừa rồi khăn rơi vào trong nước đã ướt hết, ta không thể đi ra ngoài.”

“Chờ.” Ôn Nhược Cẩn nói xong, xuống lầu đi ra ngoài tìm chưởng quầy muốn lấy  khăn lông sạch sẽ, trở về đưa cho Nhiếp Trường Hoan lau tóc.

Lau khô một nửa, Ôn Nhược Cẩn bỏ khăn xuống, giúp nàng chải tóc, Trường Hoan cúi đầu lẳng lặng chờ hắn làm xong. Trên mặt không có biểu hiện gì, trong lòng lại bị ấm áp lấp đầy, cảm thấy chính mình giống tiểu hài tử, được người chiếu cố, sủng ái.

Chờ Ôn Nhược Cẩn tắm rửa xong đi ra, Nhiếp Trường Hoan đã nằm ở trên giường ngủ rồi, duỗi tay sờ sờ nàng tóc, đã khô.

Ôn Nhược Cẩn nằm xuống, Nhiếp Trường Hoan nhích lại gần, cảm thấy hơi nòng lại xoay người cách xa, thời gian rất nhanh, nhưng Ôn Nhược Cẩn lại bị quấy nhiễu, điều chỉnh hô hấp, thổi đèn nhắm mắt ngủ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi