TA LÀ MỘT GỐC CÂY ĐÀO HOA

Editor: Tiểu Ly Ly – DDLQD.

Hôm sau, phủ Thừa tướng.

Ôn Nhược Cẩn cảm thấy kinh ngạc khi quản gia tới báo Trường Hoan đã đến, nhưng vẫn để cho nàng vào.

Trường Hoan để Lục Châu chờ ở trước cửa, sau đó được dẫn đến hậu viện trong đình, Ôn Nhược Cẩn đang xem thư, trước mặt là một ly trà đã nguội lạnh, đặt cái hộp màu đỏ trong tay lên bàn đá.

Ôn Nhược Cẩn buông thư xuống, rất có hứng thú đánh giá Trường Hoan. Thời tiết nóng bức, nàng một thân mặc váy áo mỏng màu xanh nhạt, một nửa tóc vãn lên, một nửa buông xuống tự nhiên, mặt trái xoan gầy một chút, mắt hạnh cong cong, trong lúc nói cười ríu rít giống như một luồng gió mát thổi tan cái nóng, cuối cùng là không giống như ngày trước.

Ôn Nhược Cẩn duỗi tay mời người ngồi xuống, Trường Hoan khom người ngồi xuống.

“Không biết Trường Hoan cô nương đến hàn xá là vì chuyện gì?” Ôn Nhược Cẩn liếc liếc hộp đồ ăn trên bàn, cầm quạt xếp trên bàn bang một tiếng mở ra.

Trường Hoan thấy lời nói hắn lạnh nhạt, có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi: “Hôm qua ta thấy sắc mặt của ngươi khác thường, cho nên trở về hỏi biểu ca mới biết được mấy ngày trước đây Thừa tướng đại nhân bị thích khách đâm bị thương, thật sự lòng có áy náy, hôm nay tiến đến xin lỗi, còn thỉnh Ôn Thừa tướng bao dung.” 

“À, hôm qua quả thật Trường Hoan cô nương không cẩn thận nhào vào trên người Ôn mỗ làm cho bệnh tình Ôn mỗ càng thêm nặng, sau khi trở về phát hiện miệng vết thương đã bị xé rách ra một lần nữa, chảy rất nhiều máu.”

Trường Hoan nghe giọng điệu hắn ngả ngớn* nói ra những lời này, nhìn hắn ngồi ở chỗ này ổn như Thái Sơn, nếu không phải ngày hôm qua nàng quay lại nhìn thấy trên mặt đất có một chút máu, nhất định là tỏ vẻ hoài nghi với bệnh tình của hắn.

Ngả ngớn*: giọng nói đùa giỡn, không nghiêm túc

Tả hữu* chính mình có sai, người khác cũng hảo tâm giúp đỡ ai để cho bản thân mình phản ứng quá mức đâu.

Tả hữu*: thao túng, dung túng.

Trường Hoan chỉ chỉ hộp đồ ăn: “Thừa tướng đại nhân, ngài xem ta cũng không phải đến không, chuyện này ta rất có thành ý, còn thỉnh Thừa tướng có thể quên chuyện phát sinh ngày hôm qua.”

Trường Hoan có điều ám chỉ, Ôn Nhược Cẩn không có khả năng nghe không hiểu.
“Trường Hoan cô nương, không biết vì sao so với Thừa tướng Đại Li, hình như làm Phò mã cũng không tồi đấy!”

Trường Hoan nghe vậy quả thực phải quỳ, người này sẽ không chuốc tai họa vào trong người đi. Hôm nay mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động đều làm người ta cảm giác kì quái, huống hồ Thừa tướng này vừa nhìn chính là người muốn nắm chỗ cao nhất của quyền lực.

Nhìn nhìn Ôn Nhược Cẩn, trong lòng phát ra thổn thức, có phải đồ vật có được quá dễ dàng đều sẽ không được quý trọng hay không.

“Thừa tướng đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, so với Phò mã không có thực quyền thì không bằng tìm một hồng nhan tri kỷ giải ngữ hoa*, bằng không làm cho Thừa tướng ủy khuất chính mình. Ha ha ha.”

Giải ngữ hoa*: ý chỉ mỹ nhân thông tuệ, khả ái.

Trường Hoan ý muốn sửa chữa tư tưởng vặn vẹo này của Ôn Nhược Cẩn, nhưng thấy sắc mặt của Ôn Nhược Cẩn càng ngày càng đen, không thể không lấy tiếng cười xấu hổ kết thúc khuyên can của mình.

Ôn Nhược Cẩn đột nhiên lộ ra tươi cười thần bí: “Bổn tướng lại cảm thấy nếu muốn giải mộng, vậy liền cầu hôn công chúa biến thành hồng nhan biết giải ngữ hoa của chính mình, đây cũng có thể xem là một loại giải quyết thượng sách.”

Ha ha ha.

Trường Hoan không lời nào để nói.

Từ Ôn phủ ngổi trên xe ngựa trở về Lâm gia, nàng vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc Ôn Nhược Cẩn có ý gì. Hắn thích nàng? Chỉ bằng vài lần gặp mặt ít ỏi, sao có thể! Hắn có mục đích khác? Nhưng quận chúa Nhã Đình của nhà Trưởng công chúa có có vài phần ý tứ với hắn! Nghĩ cũng nghĩ không ra, đành phải từ bỏ.

Mới vừa bước vào Lâm gia, liền thấy Lâm Thù Hàn một thân trang phục đi ra, phía sau còn nam nhân mặc trang phục giống như vậy đi theo, thân quần áo này, người này nàng còn chưa có gặp qua, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Thù Hàn.

Lâm Thù Hàn thấy nàng ngây ngốc, để sát vào lỗ tai nàng thấp giọng chủ động mở miệng: “Ngày hôm qua Hoàng Thượng khẩn cấp triệu ta vào cung, điều ta từ quân doanh vào cấm quân, hôm nay ta tiến đến báo cáo công tác.” Nói xong liền vội vội vàng rời đi, lưu lại vẻ mặt hỗn độn của Nhiếp Trường Hoan. 

“……”

Cấm quân? Đó là quân chủ lực trực tiếp bảo vệ hoàng cung, là thân binh của Hoàng Thượng, Nhiếp Dục điều Lâm Thù Hàn nhập cấm quân? Đây là có ý gì?

Ngày này Trường Hoan bị các loại tin tức làm cho choáng váng đầu hoa mắt, đợi khi bình tĩnh lại mới bắt đầu tinh tế cân nhắc. 

Một thàng này, trung dũng công bị Hoàng Thượng tuyên bố thân nhiễm bệnh nặng, mình cũng bị dẫn ra khỏi cung, Thừa tướng bị thích khách đâm bị thương, Lâm Thù Hàn tòng chinh Bắc quân doanh điều nhập cấm quân……

Trong lòng có chút suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, ở Lâm gia lại đần độn qua nửa tháng, trong cung truyền đến tin tức Hoàng Hậu bị phế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi