TA LÀ NAM PHẢN DIỆN SỐ MỘT!

Ta khuất phục trước sức mạnh tiềm tàng trong đôi mắt của hắn, tuyệt đối không phải do sợ con hổ lần trước!

Cuối cùng ta và Thạch Sanh cùng nhau lên đường. Hắn ôm lấy gùi, còn cầm theo chiếc rìu sắc bén của mình đi trước ta hai bước mở đường. Cứ đi được một chốc Thạch Sanh lại quay người hỏi xem ta thế nào, có mệt hay không, có cần hắn cõng hay không...? Hầy, ta nói này cậu em, trước đây không có cậu em ta vẫn đi rừng một mình có làm sao? Đừng nghĩ ta đây nhìn mảnh mai thì có nghĩa là sẽ yếu đuối!

Hắn quá ồn ào, vậy nên ta quyết định không thèm nói chuyện với hắn nữa. Mặc kệ Thạch Sanh đốn củi một bên, ta đi sâu vào sườn dốc tìm kiếm thảo dược mình cần. Từ lúc vào rừng, trở về địa bàn của hắn, hắn tự dưng biến hóa trở thành gà mẹ. Cứ vừa đốn củi lại vừa bỏ thời gian chạy tới xem ta thế nào, còn dặn dò nếu gặp bất-kì-con-thú-gì cũng phải hét lớn gọi hắn, hắn sẽ đến ngay!


Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy mình thật sự mong manh quá mức...

Leo xuống dưới sườn dốc chậm rãi lần mò hái mấy chiếc lá còn đẫm sương. Trời vẫn hơi mờ tối, lại thêm nơi này cây cối dày đặc nên càng có vẻ u ám hơn nhiều. Ta cắm cây đuốc phía trên, ánh sáng nho nhỏ từ đó không thể chiếu được đến nơi này. Mặt đất dày sương nên trơn trượt vô cùng, ta vừa nhoài người với một cành cỏ phía xa, đã có cảm giác cả người chao đảo!

Ngay khi cảm thấy mình nhất định sẽ lăn xuống chân dốc, tay đột nhiên được người giữ lấy. Thạch Sanh một tay cầm đuốc của ta, một tay vững vàng giữ lấy ta, bàn chân hắn rắn rỏi bám chặt trên mặt đất.

"Em đi chân đất?" Ta nhíu mày đứng vững lại, không nể nang quở mắng hắn "Sương lạnh vào người sẽ bị phong thấp, sau này còn có thể dẫn đến nhiều di chứng..."


"Nhưng như vậy mới có thể kéo được anh lên!" Thạch Sanh cười không chút giả trá, lần đầu tiên cắt ngang câu nói của ta "Anh, em đã nói sẽ bảo vệ anh, một chút này tính là gì!"

"Em..." Ta cũng thấy mình hơi vô lí thật, hắn là cứu ta mới vậy cơ mà, ta lấy quyền đi trách cứ hắn?

Vừa định mở miệng xin lỗi hắn một câu, ông trời vừa mở mắt đã trêu người, để mưa rơi lách tách!

"Anh ơi mưa rồi!" Thạch Sanh kéo ta lên trên dốc, sau đó chúng ta cùng nhau chạy trong màn mưa càng lúc càng dày đặc "Nhà của em ở gần đây, chúng ta về đó trú mưa đi!"

Ta thở dốc cố gắng theo kịp bước chân nhẹ như bay của hắn, thầm nghĩ người này thần kinh vận động quá tốt, sau này về nhà có lẽ ta cũng nên theo hắn học chút võ công đi thôi. Chỉ một chốc cả hai đã dừng lại trước một căn nhà, trái với suy nghĩ của ta, nó đúng là một căn nhà tiêu chuẩn. Mặc dù đơn sơ với vật liệu chủ yếu bằng gỗ, nhưng cách sắp xếp và đặt đồ đạc lại hợp nhãn vô cùng.


Bởi vì làm trong rừng sâu nên chú trọng an toàn, muốn đi vào căn nhà của Thạch Sanh phải leo lên một cái thang cao. Bên trong thoáng đãng, sạch sẽ, đồ đạc đơn giản đến mức tối giản, chỉ có giường nhỏ với bàn ghế thấp cùng bàn thờ gia tiên mà thôi.

Hắn luống cuống nhìn ta một lượt, sau khi xem xét xong xuôi mọi ngóc ngách, ta quyết định ngồi lên chiếc giường nhỏ sạch sẽ trong nhà hắn. Bên ngoài tiếng mưa rơi rất lớn, hơi lạnh se se theo gió đưa vào từ cửa sổ. Ta nép mình thật sâu, tự dưng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.

Sáng nay chúng ta đều dậy sớm, đã vậy còn phải đi một quãng đường thật dài và mệt nhọc... Dù sao thì ngoài kia trời cũng đang mưa lớn, còn lâu mới tạnh được.

*

Lúc ta tỉnh lại liền phát hiện một sự việc vô-cùng-khó-xử!

Thế nào... thế nào mà ta lại ngủ trong ngực của Thạch Sanh?
Rõ ràng lúc đó ta tự mình nằm xuống giường, tự mình duỗi chân ngủ, hắn ta vẫn còn đang lăng xăng chạy qua chạy lại trong nhà không hề để ý cơ mà?

Chẳng lẽ khi ta ngủ Thạch Sanh vì không có việc gì làm nên cũng trèo giường ngủ luôn?

Nhưng như thế cũng đâu thể xảy ra tình cảnh ôm ấp tựa vợ chồng son thế này được? Ta và hắn ngủ chung cũng đã cả tháng trời, tay thì có chạm nhưng chân chưa động bao giờ đâu! Đừng nói gì đến chuyện ôm xiết thân mật dường này...

Ta hít nhẹ một hơi để lấy lại tinh thần, không hề nghĩ rằng động tác này vô tình khiến hương thơm nam tính của Thạch Sanh khuếch tán tứ tung. Run rẩy hé mắt, trước mặt lập tức hiển hiện tường thành cơ bắp mà ta hâm mộ bấy lâu. Rắn chắc vô cùng, xúc cảm mềm mại của da đối nghịch với sự cứng cỏi của lớp cơ khiến tim ta đập mạnh. Muốn nhích người, muốn chạm tới, muốn xoa nắn... Hai điểm hồng trên ngực Thạch Sanh thấp thoáng sau làn áo mỏng, cánh tay bị ép sát của ta có thể lờ mờ cảm nhận được nó.
Lí Thông!

Tỉnh!

Ta không thể tự mình đánh mất lí trí như vậy được! Trước hết nên tìm cách thoát khỏi tình cảnh đáng xấu hổ này trước đã. Chậc, cửa sổ vẫn mở, gió lùa mạnh như vậy bảo sao ta lạnh co rúm người. Có lẽ vì lạnh nên mới chui vô ngực hắn, biến hắn trở thành lò sưởi di động cho mình.

"Anh dậy rồi ư?" Thạch Sanh mở mắt từ khi nào, hắn cười vui vẻ làm tròng mắt đen láy ánh lên vài tia sáng hào hứng "Nếu mệt cứ ngủ thêm lúc nữa!"

"Không... Không cần!" Ta giả bộ trấn tĩnh, từ tốn thoát khỏi cái ôm vững vàng của hắn, vừa cào tóc lại vừa ngồi dậy "Lần sau không cần làm thế!"

"Anh lạnh..." Thạch Sanh ngượng ngùng nhìn đôi tay lớn trống trải của mình "...Trong nhà em không có chăn màn gì hết, vì sợ anh bị cảm nên em mới..."

"Đồ ngốc!" Ta vượt qua hắn, đứng dậy đi tới cửa sổ "Chỉ cần đóng nó lại là xong rồi!"
"Ờ ha..." Thạch Sanh như nhận ra chân lý, suиɠ sướиɠ gật đầu "Sao em không nghĩ ra chứ? Anh đúng là thông minh quá đi!"

Ta không thèm trả lời, trong lòng chửi bới 1000 lần. Thạch Sanh, ta không thông minh lắm đâu, có trách, cũng nên trách ngươi quá ngu ngốc mới phải!

Sau cơn mưa lớn cả bầu trời như được gột rửa sạch sẽ. Khu rừng xanh thẳm được tắm mát càng trở nên mượt mà, cây cối, chim muông thi nhau hào hứng đón những ánh nắng nhè nhẹ sau mưa. Tự nhiên vui vẻ vì chuyện đó không có nghĩa là con người cũng sẽ vui. Ta nhíu mày nhìn nền đất đã nhão bét, chán nản và thất vọng vì mình chuẩn bị phải chịu đủ vất vả!

Mới hái được vài lá thảo dược thôi, ta muốn về nhà còn phải lội bùn chán chê!

Cũng may Thạch Sanh ở nơi này lâu, cái gì cũng thông thạo hết sức. Ta chỉ cần nói ra tên và đặc điểm một số loại cây, hắn liền đưa ta tới chỗ hái tốt nhất. Nơi nào bằng phẳng ta với hắn cùng hành động, nơi nào mấp mô khó đi, hắn nhất quyết bắt ta đứng đợi để tự vào. Chậc, được rồi, ngươi mạnh ta cũng không thèm tranh với ngươi, đứng đây chờ càng nhàn nhã!
Chúng ta cùng nhau làm việc, buổi trưa còn hái nấm săn thỏ làm một bữa tiệc nướng ngoài trời. Thì ra bình thường Thạch Sanh đều nấu ăn ở ngoài, bảo sao trong nhà hắn không hề có mùi khó chịu, mặc dù hắn đã bỏ nó hoang hóa cả tháng trời.

Chiều bắt đầu tắt nắng chúng ta cùng nhau trở về, đến đoạn đầu làng hai người liền chia làm hai hướng trái ngược. Thạch Sanh đem củi mình chặt được bán cho một địa chủ trong làng, ta không đi chung mà trở về nhà luôn. Bước trên con đường nho nhỏ, khung cảnh và âm thanh quen thuộc xoa dịu thân thể đã mệt nhọc vô cùng của ta. Hôm nay đúng là vui vẻ, mặc dù cơn mưa lớn gây trở ngại không ít, còn ngăn cản chúng ta nhóm lửa.. Nhưng mà sự thật chứng minh, một khi có Thạch Sanh bên cạnh, ta tuyệt đối không có gì cần lo lắng!

"Lí Thông! Lí Thông!" Ta vừa bước chân vào sân mẹ đã chạy nhào đến. Khuôn mặt già nua của bà đầy những nước mắt, giàn giụa và vặn vẹo đến đau lòng "Con đã trở về rồi!"
"Mẹ, làm sao thế này?" Ta hốt hoảng ném sạch đồ đang cầm xuống, đưa tay lau đi nước mắt trên làn da nhăn nheo của mẹ "Mẹ đau ở đâu? Ai đã làm gì mẹ?"

"Không.. con mau trốn đi!" Mẹ lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng. Không hiểu sao tự dưng trong lòng ta dấy lên dự cảm nguy hiểm, một khắc kia, tiếng trống làng liền dạo qua "Mau mau trốn ngay đi!"

"Mẹ.. Chẳng lẽ.."

"Đúng vậy!" Mẹ thở dài đau xót, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng được "Lý trưởng vừa đưa thông báo tới, con chính là người tối nay phải đến nộp mạng cho chằn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi