TA LÀ NAM PHẢN DIỆN SỐ MỘT!

Quan huyện trước đây vốn là tướng quân trong triều đình, bởi vì nạn chằn tinh mà bị vua đưa về quận Cao Bình, lệnh chưa diệt được chằn thì không được phép trở lại.

Một con người vốn cao cao tại thượng, làm mưa làm gió cả trong triều đình lẫn trên chiến trận, tự dưng vì một huyện Cao Bình cỏn con giữ chân lại, ông ta hiển nhiên không thể vui nổi rồi. Thế nhưng lệnh vua đâu thể cãi, chằn không diệt được một ngày, có nghĩa là thêm một ngày ông ta phải ở lại chốn khỉ ho cò gáy này. Quan huyện ban đầu dự tính chỉ cần mình ông ta và một đạo quân là đủ san bằng miếu thờ, đốt chằn ra tro. Nào ngờ con yêu quái này tinh thông thuật pháp, mê hoặc lòng người. Kẻ nào kiên gan thì không sao, nếu có tà tâm lập tức bị chằn thao túng. Vậy là cứ mỗi lần đánh tới miếu là một lần ôm đau thương trở về.


Một năm nối tiếp một năm, ròng rã tháng ngày trôi đi, mạng dân Cao Bình vẫn mất, ông ta vẫn không thể trở về kinh.

Trút giận lên vua không được, gϊếŧ chằn không xong, kẻ khổ chỉ có thể là con dân trong quận mà thôi. Thuế cao sưu nặng, hách dịch đè đầu nhân dân... Biết bao nỗi đau mà tầng lớp đáy cùng xã hội phải chịu đựng song chẳng thể nói được với ai.

Ấn tượng của quan huyện trong lòng ta rất tệ, trước đây có một đồng trang cùng ta buôn rượu. Rượu hắn làm ra không ngon bằng của ta, bán cũng không được giá như của ta... thế nhưng mức thuế quan huyện bắt hắn nộp lại đúng bằng của ta. Hắn làm sao chịu được chuyện này, liền đến xin giảm đôi ba phần cho vừa với mức thu nhập. Nhưng quan huyện giả trá không nói hai lời, một là nộp cho đủ thuế, hai là chịu ăn roi! Cuối cùng không biết giằng co thế nào, hắn vừa phải táng gia bại sản, vừa phải chịu đòn đến liệt giường. Khi ta hay tin tìm đến thăm nom, cả nhà hắn đã lưu lạc đầu đường, không biết đi về đâu rồi nữa...


Loại quan như vậy làm sao xứng là phúc tinh của dân chúng? Còn đòi làm tướng quân đương triều? Hừ, Thạch Sanh nhà ta còn có khả năng hơn!

Nhưng... Lão muốn gọi ta đến gặp lão làm gì? Bình thường ta thuế má đầy đủ, nếu có buôn to cũng đến phủ của lão lo lót thêm mấy phần. Đã vậy thi thoảng còn cất thêm vài mẻ rượu đặc biệt dâng lên cho lão trong những ngày lễ tết...

Mấy tên lính lệ đẩy vai ta một cái, ép ta bước nhanh hơn một chút. Đôi mắt tên nào tên nấy hung ác nhìn qua ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Ta thu vai lại, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của bản thân, trong lòng thầm suy tính. Thôi thì được phúc phải chịu, họa thời khó tránh, cứ tới đó xem thế nào!

Phủ quan huyện nằm cách nhà ta không quá xa, đi bộ khoảng nửa canh giờ liền đến nơi. Chỗ này vẫn uy nghi tráng lệ như vậy, nhà ta mặc dù đã thuộc loại khá giả trong làng, nhưng nói thật nếu đem ra so sánh... Đúng là cóc ghẻ đòi xứng với thiên nga! Thôi, tốt nhất đừng nói đến làm chi!


Con đường quanh co ngoằn ngoèo đầy lính tráng canh giữ, mặt mày ai nấy đều dữ tợn vô cùng. Bọn họ liếc theo bóng ta khiến cái lưng của ta đổ đầy mồ hôi lạnh. Vừa bước vào được đến sảnh chính, ngoài cửa thốt nhiên lại có một trận tiếng ồn. Không để ta hóng chuyện quá lâu, tên lính vẫn kè kè sau lưng đạp ta một cái, khiến ta ngã sóng soài trên nền đất nện. Chật vật ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy ngay sát mặt một đôi hài nam được thêu tinh xảo.

"Quan lớn..." Ta cười lấy lòng, thu mình quỳ xuống "...Thảo dân khấu kiến quan lớn!"

"Ta nào dám!" Quan huyện khinh bỉ cười khẩy, sát khí từ lão tỏa ra nồng nặc. Ta dám đảm bảo nếu nơi này không có ai, nhất định lão sẽ dùng kiếm treo trên tường chém ta chết ngắc!

Vì sao lại căm hận ta như vậy? Chẳng lẽ ta ngủ mộng du làm gì đắc tội đến lão ư?
"Lí Thông diệt được chằn tinh, chuyện này đến tai vua rồi sẽ được phong hàm phong tước, làm sao còn là thảo dân?"

"Ta..." Diệt được chằn tinh? Đúng... Đúng rồi! Sao đầu óc ta lại có thể trì trệ đến vậy chứ? Đáng lẽ ngay lúc ngủ dậy, thấy trong sân một đống người đã phải hiểu ra mọi chuyện rồi.

Trong nhà chỉ có ta và mẹ, nếu như cửa không bị ta mở ra, tin không bị ta truyền đi thì chỉ còn bà ấy mà thôi! Mẹ đâu rồi? Vì sao bà lại mở cửa cho mọi người vào xem đầu chằn, còn nói với họ ta chính là người đã gϊếŧ nó nữa chứ!

Một kẻ trói gà không chặt như ta mà chém được đầu chằn tinh, tin chuyện này thà ta tin liêu trai chí dị còn dễ hơn!

Nên làm thế nào? Ta không thể tranh công của Thạch Sanh, cũng không muốn người ta biết chuyện này do hắn làm. Ta phải làm sao? Phải làm sao mới tốt bây giờ?
"Thái độ kiểu này..." Quan huyện nhìn ta nghi ngờ, vừa lúc đưa tay búng một cái làm hiệu, mấy tên lính xung quanh lập tức rời đi "...Lẽ nào chằn tinh không phải do ngươi gϊếŧ?"

"Chằn tinh là..." Ta ngập ngừng muốn nói, đúng lúc mấy vị kia trở lại, còn nhấc theo mẹ già của ta trên tay. Bà ấy giống như con vật nhỏ yếu sức, tùy ý bị người ta lôi đi, thảm thương vô cùng "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

"Chằn tinh là do Lí Thông gϊếŧ! Chính con trai tôi đã chặt đầu chằn!" Mẹ không để ý tới câu hỏi của ta, đôi mắt già nua đỏ ngầu, lớn tiếng gào thét "Ông muốn tranh công với nó? Đừng mơ! Dân chúng cả quận đều đã biết sự thật!"

"Sự thật?" Giọng nam trầm khàn đầy uy dũng vang vọng khắp chốn, ta ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trước mặt không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông.
Vị này đã ngoài tứ tuần, anh khí chính trực, đôi mắt sáng quắc hữu thần... Và quan trọng nhất chính là, vị ấy mặc đồ màu vàng, có thêu rồng!

Người duy nhất dám phục sức như vậy chỉ có nhà vua mà thôi. Đây chính là vua! Người đã thân chinh đến tận đây rồi?

"Ai là kẻ đã chém đầu chằn?"

"Khấu kiến hoàng thượng!" Quan huyện thấy người lập tức hốt hoảng quỳ xuống. Ngay khi đầu gối lão vừa chạm đất, lính tráng xung quanh cũng nhất tề quỳ xuống "Hoàng thượng..."

"Đứng lên cả đi!" Hoàng đế hòa ái dễ gần, người xua tay một cách dứt khoát rồi băng qua đám người tiến tới chỗ ta. Bàn tay lớn đặt trên vai ta, khẽ hỏi "Ngươi là Lí Thông? Nghe nói ngươi chính là kẻ gϊếŧ chằn?"

"Đúng, đúng! Chính là con của thảo dân làm..."

"Câm miệng, ở đây đến lượt ngươi lên tiếng sao?"
"Kìa Lí Thông mau nói! Ngươi gϊếŧ được chằn hay là do ai khác làm? Mẹ ngươi nói dối hay nói thật?"

"Lừa gạt vua là tội lớn lắm đó, chết trăm ngàn lần cũng không rửa sạch được đâu!"

"Mẹ hắn nói dối chắc luôn! Hắn nhỏ con như vậy, cầm dao còn chẳng nổi, nói gì..."

"Tất cả yên lặng!" Hoàng đế nhếch môi cười, đôi mắt thâm trầm ép ta vào một con đường duy nhất "Lí Thông, ngươi mau nói rõ ràng cho trẫm, nếu không..."

"Thảo dân..." Ta tuyệt vọng nhìn về phía mẹ, đôi mắt bà sáng rỡ, liên tục gật đầu. Trong lòng nổi lên ngàn con sóng cuồng loạn, hình ảnh Thạch Sanh cười thật tươi bị chúng đè nghiến, cuốn trôi sạch sẽ. Nhắm mắt lại, khẽ nén tiếng thở dài, ta gật đầu miễn cưỡng "Là thảo dân gϊếŧ!"

(*) Chậm nhiệt chị em ơii, tui dự tính 35 chương end mà bi giờ đến hơn 40 chương rồi chưa hết T^T, khổ quá, muốn viết truyện khác cơ ~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi