TA LÀ TRÙ THẦN TOÀN TÔNG MÔN ĐỀU BỊ TA LÀM THÈM KHÓC

Vốn cả đám Thủy tộc đã bị phù trận, trận pháp làm mất đi toàn bộ sĩ khí, lúc này còn nhìn thấy cả đám đệ tử Thần Kiếm Phong mắt đỏ ngầu, chúng hoàn toàn sợ hãi.

Ngươi nói đây là người bị trọng thương ư? Có khi nào Hổ Lĩnh muốn mượn đao gϊếŧ yêu nên thiết kế Đông Hải Thủy tộc bọn họ không.

Nhìn lại trên tường thành, cả đám đệ tử Thần Kiếm Phong bất thường... Không đúng, là sát ý lẫm liệt, nhìn chằm chằm cả đám Thủy tộc bên dưới.

"Ngươi nói xem, sao trước kia ta không phát hiện đám Thủy tộc này ngon thế nhỉ?"

"Đúng vậy, nếu không phải Trường Thanh sư đệ nhắc nhở, chúng ta thật sự không nghĩ đến điểm này."

"Còn nói nhảm gì nữa, gϊếŧ chúng làm điểm tâm ăn thôi."

Nghe đi, nghe đi, đây là thứ ngôn ngữ hổ báo gì vậy.

Hiện tại hình như chúng mới là bên chiếm ưu thế số lượng, tuy trải qua một trận tàn phá cực kỳ tàn ác nhưng Thủy tộc vẫn còn hai vạn người.

Còn đám đệ tử Thần Kiếm Phong trên tường thành, trừ những người trọng thương nằm trên giường thì chỉ có tầm hơn bốn ngàn người, còn chưa tới năm ngàn người nữa.

Chỉ với nhiêu đó mà các ngươi còn muốn gϊếŧ tiếp?

"Chư vị sư huynh, hay là chúng ta bình tĩnh tí đi?"

Từ đầu đến cuối Diệp Trường Thanh vẫn cảm thấy mình là một người cẩn thận, nhìn các sư huynh đã như sói như hổ, hắn nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.

Có điều hiển nhiên lời khuyên bảo này hoàn toàn vô dụng, các sư huynh liên tục cười nói:

"Trường Thanh sư đệ không cần lo lắng, chỉ là một số nguyên liệu nấu ăn mà thôi, rất nhanh sẽ được thu thập."

Khá lắm, còn không thèm gọi Thủy tộc, ở trong mắt các ngươi đây đều là đồ ăn rồi à?

Thậm chí đã bắt đầu hỏi Diệp Trường Thanh phải xử lý làm sao.

"Hay là Trường Thanh sư đệ nghĩ xem nên làm thế nào để chế biến ra hương vị tốt hơn đi, gần đây sư huynh hỏa khí rất lớn, muốn ăn thanh đạm chút."

Nghe những lời này, Diệp Trường Thanh hận không thể tát mình một cái mạnh, đang êm đẹp mà hắn nói mấy lời kia làm gì.

Ai bảo ngươi mẹ nó không giữ miệng, hiện tại hay rồi, chuyện này phải làm thế nào đây.

"Được rồi, đừng làm loạn."

Lúc này là Triệu Chính Bình mở miệng, nghe vậy, Diệp Trường Thanh nhìn qua theo tiếng, thấy hắn nghiêm túc mới hoàn toàn yên tâm.

Đúng vậy, sao có thể quên đại sư huynh được, lấy tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không để các sư huynh làm loạn, cũng may có đại sư huynh ở đây.

Giờ khắc này, đại sư huynh trong mắt Diệp Trường Thanh chính là Định Hải Thần Châm của Thần Kiếm Phong.

Chẳng trách mọi người đều nói nhà có một lão như có một bảo, đại sư huynh chính là một lão của Thần Kiếm Phong chúng ta, không hổ là đệ tử lớn tuổi nhất.

Ấy thế mà một giây sau, đệ tử lớn tuổi nhất trong mắt Diệp Trường Thanh chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, trầm giọng nói:

"Nơi này là chiến trường, trên chiến trường không cho phép sự lơ là, phải biết sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực..."

Nghe đi, đây mới gọi là có mức độ, vừa mở miệng là biết cao thấp liền.

Diệp Trường Thanh thở dài một hơi.

"Cho nên ta không hi vọng các ngươi buông tha bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào chỉ vì sơ ý, phải nhớ chúng ta cần ở đây một năm lận."

Đúng đúng đúng, trên chiến trường sao có thể sơ ý được, tuyệt đối không thể buông tha bất kỳ cái nào vì sơ ý...

Diệp Trường Thanh nghe mà liên tục gật đầu, có điều theo lời của Triệu Chính Bình, nụ cười trên mặt hắn dần dần cương lại.

Không đúng, trước đó còn rất tốt, làm sao...

Diệp Trường Thanh có cảm giác đã nhìn lầm người, nhưng Triệu Chính Bình hiển nhiên không cho Diệp Trường Thanh cơ hội, hắn gầm thét một tiếng, chúng sư huynh, sư tỷ nháy mắt đã xông ra.

"Gϊếŧ."

"Má ơi."

Vốn cho rằng Triệu Chính Bình có thể ổn định thế cục, ai mà nghĩ qua mấy câu kích động của hắn, chúng đệ tử càng phát ra cuồng bạo, cả đám kêu la nhảy xuống tường thành như thần binh trên trời đáp xuống, rơi vào trong bầy thú, đừng nói Diệp Trường Thanh mà cả đám Thủy tộc cũng không nghĩ tới cảnh bất thình lình này.

"Bọn họ đến thật đó hả?"

"Nói nhảm, kiếm đều đã chém vào trên cổ rồi mà còn có thể là giả hả?"

"Ổn định, ổn định, cùng vây gϊếŧ bọn hắn."

"Đáng chết, đừng chạy."

Trong lúc nhất thời, chúng yêu Thủy tộc hoàn toàn loạn, tuy nhiên nhóm thiên kiêu Thủy tộc dẫn đầu đang nỗ lực ổn định thế cục, nhưng vẫn không tạo ra hiệu quả quá lớn.

Thấy cảnh này, Giao Mân phía sau cắn chặt hàm răng.

"Một đám rác rưởi, đi, gϊếŧ sạch đám đệ tử Thần Kiếm Phong, phàm kẻ có gan dám chạy trốn, gϊếŧ không tha."

Thấy đông đảo Thủy tộc đều bị sợ vỡ mật, Giao Mân chỉ có thể phái Giao Long nhất tộc tự thân xuất trận.

Chiến lực yêu thú khác với tu sĩ nhân loại.

Nhân loại nhìn tư chất thiên phú, yêu thú nhìn huyết mạch.

Niên kỷ giống nhau, tu vi giống nhau nhưng yêu thú có huyết mạch càng cao thì nhất định thực lực cũng càng mạnh.

Lần này Giao Long nhất tộc chỉ phái tổng cộng khoảng trăm người tới, có điều thực lực của bọn nó tuyệt đối phải hơn xa Thủy tộc cùng cảnh giới khác.

Lúc này nghe Giao Mân nói, một đám cường giả trẻ tuổi của tộc Giao Long rốt cục cũng xuất động, lao tới chiến trường.

Đứng trên tường thành, Diệp Trường Thanh tất nhiên quan sát được mọi thứ, thấy Giao Long nhất tộc xuất động, hắn vội vàng hô lên với các sư huynh hô ở mọi phía:

"Cẩn thận, Giao Long nhất tộc tới."

Vốn Diệp Trường Thanh chỉ muốn nhắc nhở, nhưng kết quả lại làm hắn trở tay không kịp.

"Cái gì, Giao Long nhất tộc tới rồi sao?"

"Tới hay lắm."

"Đám Thủy tộc này đều đã là món ngon, như vậy Giao Long nhất tộc chẳng phải còn sẽ..."

"Hay hay hay, chư vị sư đệ cản chúng, chúng ta đi lấy vài nguyên liệu nấu ăn cao cấp."

"Một trăm đệ tử đứng đầu nội mộn đối phó Giao Long nhất tộc, những đệ tử còn lại tiếp tục vây gϊếŧ nguyên liệu nấu ăn."

Nghe nói Giao Long nhất tộc xuất động, chúng đệ tử không những không kinh hoảng chút nào mà ngược lại còn càng hưng phấn giưb.

Nhìn cảnh này, Diệp Trường Thanh trên tường thành thầm mắng:

"Ta mẹ nó nói thừa rồi."

Không nhắc nhở còn tốt, càng nhắc nhở càng làm bọn hắn hưng phấn, ngươi nói xem nên làm thế nào.

Mà Giao Mân phía sau thấy cường giả của mình thêm vào chiến trường, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười lạnh:

"Hừ, không có phù trận, trận pháp, ta xem các ngươi còn có bản lãnh gì."

Dù đến tận bây giờ, Giao Mân vẫn cho rằng hắn tổn thất thảm trọng như vậy hoàn toàn là vì trúng quỷ kế của Thần Kiếm Phong.

Bọn họ chỉ là một đám nhân loại ti tiện chỉ biết dựa vào ngoại lực như phù trận, trận pháp.

Lúc này không có phù trận, trận pháp trợ giúp, lại thêm cường giả Giao Long nhất tộc của hắn tham chiến, đại cục đã định.

Hắn rất có tự tin với thực lực của Giao Long nhất tộc, vả lại Giao Mân cũng từng đánh với đại sư huynh Thần Kiếm Phong - Triệu Chính Bình, sức mạnh cũng ngang nhau thôi, không đủ khiến hắn phải kinh hãi.

Thế mà nụ cười này còn chưa nở ra hết, chỉ thấy cường giả Giao Long nhất tộc còn chưa tiến vào chiến trường thì đã bị đám đệ tử nội môn Thần Kiếm Phong ngăn lại.

"Muốn chết."

Đối diện với đệ tử Thần Kiếm phong, Giao Long nhất tộc chủ động phát thế tiến công.

Còn đệ tử Thần Kiếm Phong chẳng những không chút sợ hãi với việc này mà ngược lại còn chủ động nghênh đón, trong miệng thì nhắc nhở lẫn nhau:

"Chú ý chớ làm bị thương thi thể."

"Giữ toàn thây, giữ toàn thây."

"Ta chưa từng ăn thịt rồng, phải chú ý cái gì vậy? Có thể chặt đầu rồng hay không?"

"Không biết, Trường Thanh sư đệ có cần đầu rồng không? Lỡ cần mà ngươi chặt đầu thì không phải lãng phí rồi à?"

"Vậy làm thế nào? Lấy máu?"

"Long huyết là bảo bối đó, sao có thể tùy tiện rút được."

"Vậy các ngươi nói xem xử lý làm sao? Ra tay ở đâu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi