TA MAN HOANG BỘ LẠC



Nhưng Vu Cửu cười gượng nói:- Cổ tôn, lão thân không hiểu nhiều về Chí Tôn điện, chỉ biết nó được một vị đại năng Nhân tộc sáng lập, tồn tại là vì chờ đợi Nhân tộc nổi lên.

- Vậy! làm cách nào tìm được Chí Tôn điện?Cổ Trần lại lần nữa hỏi thăm.

Lần này thì Vu Cửu không giấu giếm, vì muốn giấu cũng không được, đã buột miệng bảo định đi Chí Tôn điện thì giấu gì nữa.

Cuối cùng, Vu Cửu truyền chút tin tức về Chí Tôn điện cho Cổ Trần.

Trong trời sao hoang vắng, một mảnh tinh vân nhỏ dần biến mất không thấy.


Trong tinh vân có mấy bóng người đứng ngạo nghễ.

Bên cạnh Vu Cửu, một vị lão giả mở miệng hỏi thăm:- Tôn chủ, tại sao không mời hắn cùng đi Chí Tôn điện?Mấy vị Thánh chủ khác cũng gật đầu, biểu thị khó hiểu, với vị chí cường giả như vậy, tại sao không mời cùng đi Chí Tôn điện?Ít nhất, dọc đường đi còn được vị chí cường giả này bảo vệ.

- Mời không được, hắn!.

khụ khụ! Vu Cửu đang nói thì ho vài tiếng, khóe miệng tràn vết máu, nàng bị thương rất nặng.

- Tôn chủ!Mấy vị Thánh chủ cực kỳ kinh hoàng, bối rối nhìn Vu Cửu.

Chỉ thấy Vu Cửu khoát tay nói:- Không cần lo lắng, ta già rồi có bệnh, ta cũng không sống được bao lâu, chỉ hy vọng mang các ngươi đi Chí Tôn điện, có thể sống tiếp.

- Còn về vị Chí Tôn kia thì các ngươi nhớ kỹ, sau khi đi Chí Tôn điện, không được nhắc đến vị đó một lời nào, nghe rõ chưa?Vẻ mặt Vu Cửu nghiêm khắc cảnh cáo mọi người.

Mấy trăm người có mặt ngây ra, hai mặt nhìn nhau, tại sao không thể đề cập Cổ Trần, trong lòng hoang mang.

Chỉ thấy Vu Cửu khẽ thở dài:- Ta không nhìn thấu hắn, không hiểu sao ta nhìn thấy thứ khác biệt từ người hắn.

- Ta cứ cảm thấy, không thể đề cập hắn, nếu không thì chẳng những mang đến ảnh hưởng xấu cho hắn, thậm chí mang lại ảnh hưởng không tốt cho nguyên quần thể Nhân tộc.

- Có lẽ ta đã lo nghĩ nhiều, nhưng vì để an toàn, tất cả mọi người không được đề cập một chữ, nếu không thì lão thân sẽ xóa đoạn trí nhớ này của các ngươi!Vu Cửu lặp lại cảnh cáo, thấy một đám người sau lưng mình mờ mịt, không rõ, trong lòng không kiềm được thở dài.


- Thôi, để an toàn, đành phải! Rào rào!Giây sau, Vu Cửu đột nhiên ra tay, tất cả mọi người biểu cảm thả lỏng, đôi mắt ngơ ngẩn, bị sức mạnh cường đại xóa bỏ một đoạn trí nhớ.

Đó là tất cả trí nhớ về Cổ Trần, giống như không tồn tại.

- Ta bị sao thế này?Rất nhanh, tất cả mọi người tỉnh lại, mờ mịt nhìn quanh, mới vừa rồi phát sinh chuyện gì, tại sao cảm giác mờ mịt, đầu óc hơi choáng?Vu Cửu lặng im không lên tiếng, nhìn hư không bao la, không biết trong lòng đang nghĩ gì, trong đôi mắt đục lóe tia sáng.

“Cổ tôn! sẽ là vị kia sao?”Trong mắt Vu Cửu lóe tia sáng khác lạ, không ai biết suy nghĩ chân thực trong lòng nàng.

- Đi thôi, đi Chí Tôn điện.

Nói xong, Vu Cửu mang theo mọi người lặng lẽ ẩn nấp, xuyên qua từng mảnh tinh hệ hoang vắng, chạy về phương hướng chưa biết.

Nơi đó có một tia hy vọng của Nhân tộc tồn tại, Chí Tôn điện, đại biểu tia hy vọng cuối cùng của Nhân tộc!.

Lúc này, trong tinh hệ ban đầu, một bóng người đứng trong ngân hà hắc ám nhìn thẫn thờ phương hướng tinh vân nhỏ biến mất hút.

- Chí Tôn điện! Bóng người thì thào tự nói, chút ánh sao lộ ra hình dáng, đúng là Cổ Trần.

Hắn đưa tiễn đám người Vu Cửu, nhưng không đi cùng, sự tồn tại của Chí Tôn điện khiến trong lòng hắn tự tin hơn, Nhân tộc còn có sức mạnh tồn tại và ẩn tàng.

Bấy nhiêu đã đủ, ít nhất biết chính mình không phải chiến đấu một mình, nếu không thì có lẽ Cổ Trần sẽ điên.


“Kế tiếp là đánh vào trong Đại Xích Thiên.

”Cổ Trần bình ổn tâm trạng, nghiêm túc, biểu cảm trở nên đặc biệt nghiêm nghị.

Từ khi gặp việc này, biết muốn cứu Mỹ Đỗ Toa không dễ dàng, hơn nữa muốn tiếp xúc chỗ bắt nhốt nàng nhất định phải có một thân phận đủ thân phận.

Khó mà lẻn vào trong, nơi đó là khu vực trung tâm của Đại Xích Thiên, sơ sẩy một cái bị phát hiện thì tiêu đời.

Nhưng làm cách nào để chui vào đây?Trong lòng Cổ Trần đã có ý tưởng, vừa lúc, mới vừa rồi bắt được một Thần tướng của Đại Xích Thiên.

“Quả nhiên giữ ngươi lại có ích.

”Hắn mở ra lòng bàn tay, một cái tiên đỉnh quay tròn chuyển động, Liệt Diễm Thần tướng bị phong ấn bên trong rốt cuộc có thể lợi dụng.

Lúc trước Cổ Trần định luyện hóa Liệt Diễm Thần tướng, nhưng giờ ngẫm nghĩ nảy ra ý tưởng mới, vừa lúc mượn thân phận của Liệt Diễm Thần tướng trà trộn vào trong Đại Xích Thiên.

Trong tiên đỉnh vọng ra tiếng rống của Liệt Diễm Thần tướng:- Mau thả bổn tướng!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi