TA MANG THEO TIỂU THỤ ĐI DƯỠNG THAI

Ánh đèn bao trùm toàn bộ căn phòng lộng lẫy trong biệt thự. Ghế đệm cao cấp, bàn gỗ quý, tủ đồ rộng rãi, giường kingsize,... Tựa như một phòng ngủ của khách sạn năm sao. Chưa kể các phòng khác cũng được bài trí đẹp đẽ tương tự.

Lâm Khanh ngồi thu lu trong góc, chần chờ đứng dậy lại gần xem. Sờ sờ chỗ này chỗ kia mỗi thứ một tí. Mấy thứ đồ nội thất này hầu như đều rất hợp thẩm mỹ của hắn, khiến tâm lý thoải mái hơn không ít.

Tạ Tinh nhìn tiểu Lâm Khanh bên trong điện thoại, lại cảm thụ một chút gió lạnh buổi đêm thổi qua rét buốt. Quyết đoán kiếm một chỗ vững chãi giấu được điện thoại an toàn, bấm bấm vài cái trên màn hình, sau đó quay camera trước vào mình. 

Tách một tiếng, người trên điện thoại liền biến mất.

Tiếng chụp ảnh hơi lớn làm Lâm Khanh cảm thấy váng đầu. Mí mắt vừa nâng lên thì nhận ra mình bị người ta bế theo kiểu công chúa ôm gọn trong ngực.


Lâm Khanh bàng hoàng.

Hắn giãy giụa hai cái, bĩu môi ra lệnh: "Nhân loại, thả ta xuống."

Mặt mày Tạ Tinh thả lỏng hơn, nhưng tay vẫn giữ chặt không buông. Khiến Lâm Khanh vô thức nhẹ giọng bảo: "Ngươi định mang ta đi đâu?"

Nam nhân ngữ khí bình tĩnh lại chân thật đáng tin: "Dạo cảnh đêm một vòng nhé! Thuận tiện bồi dưỡng tình cảm."

: "Thành phố đã đổ nát này có gì để ngắm... A!" Tạ Tinh khom người bật một cái, từ dưới đất vọt nhảy lên không trung hơn vài mét, đánh gãy câu nói của người trong lòng.

Bước chân của y đạp trên không trung cực kỳ nhẹ nhàng, đều đều như đang tản bộ. Tốc độ lại không hề chậm. Chẳng có nửa điểm giống với người bình thường.

Lâm Khanh nắm chặt vạt áo nam tử, nhìn mây trắng lướt qua ngay sát trên đầu, lại nhìn xuống toàn cảnh thành phố đổ nát dưới đất được ánh trăng soi sáng. Cảm thấy cảnh vật hoang tàn này đột nhiên trở lên thật mỹ lệ.


Còn có... Khiến người ta dễ dàng nghe thấy được tiếng tim đập cực nhanh trong lồng ngực, trong không gian yên tĩnh này lại càng rõ ràng.

Dưới ánh sao rực rỡ, đường nét xương quai hàm của Tạ Tinh nhìn vô cùng rõ ràng tinh tế, yết hầu di chuyển lên xuống trông vừa gợi cảm lại vô cùng cuốn hút.

Lâm Khanh a một tiếng, mê mang mà chớp chớp mắt. Cúi đầu che giấu sắc mặt, hừ một tiếng tận lực chuyển dời sự chú ý lên cảnh vật xung quanh.

Một nụ hôn nhẹ đặt lên trán. Lâm Khanh kinh ngạc ngẩng đầu, Tạ Tinh rũ mắt nhìn hắn chăm chú, bật cười thành tiếng: "Nhìn kìa."

Lâm Khanh nhìn theo hướng y nói, liền thấy một tòa cao ốc chưa sụp hết cao nhất trong các tòa nhà, nổi bật giữa thành phố. Hai người họ đáp lên đỉnh tòa tháp ấy.

Tạ Tinh vừa buông tay, Lâm Khanh liền nhảy xuống đất lùi về sau hai bước, thở hổn hển trong chốc lát.


Tạ Tinh nheo mắt liếc qua: "Thẹn thùng hả?" Mấy thế giới trước ngươi bạo lắm cơ mà? Lần này lại muốn đổi phong cách.

Cả cổ và tai người đối diện đều đã sớm đỏ ửng. Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ gì đó, tiếp theo liền đối Tạ Tinh đưa ra điều kiện thỏa hiệp: "Ngươi muốn giữ ta cũng được thôi, nhưng mà ngươi phải nghe theo ba điều ta đưa ra sau đây. Nếu không đường ai nấy đi."

_

Trên dọc đường hành trình băng qua thành phố đổ nát, Lâm Khanh vẫn luôn nhàn nhã thoải mái ở trong điện thoại. Thỉnh thoảng cảm thấy nhàm chán sẽ gõ gõ Tạ Tinh để ra ngoài một chút.

Nam nhân thu hồi tầm mắt từ màn hình, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp, không nhanh không chậm mà nói: "Lâm Khanh muốn đi đâu tiếp?"

Có thanh âm nho nhỏ truyền ra bên ngoài: "Không phải ngươi nói ngươi là chủ của giáo hội cứu thế gì đó sao? Đến đó đi."
Ngón tay Tạ Tinh chọc chọc màn hình: "Vậy đến đó chơi một chuyến." Tiếp tục sải bước băng qua một ngã ba.

Từ trong bóng tối, một đôi mắt xanh lá phát sáng chuyển động rất chậm theo từng bước chân của người bên ngoài. Gương mặt người nọ biểu tình nhìn qua lại rất không cao hứng khi có người lạ xâm nhập địa bàn. Vừa xác lập mục tiêu liền xông tới nhảy lên tung ra một trảo móng vuốt sắc nhọn.

Tạ Tinh bình tĩnh vươn một ngón tay ra chặn lại thứ phóng tới công kích, không cho nó lại gần. Lại hờ hững liếc qua màn hình điện thoại phát sáng.

[ Kỵ sĩ: Ace

Thuộc tính: Thiếu niên mèo con dương quang đáng yêu.

Đẳng cấp: B

Cách bắt: Hãy tỏ ra thân thiện, hòa đồng để thu phục lòng tin của cậu ấy, sau đó thu phục trái tim cậu ấy nào ~! ]

Một kỵ sĩ của thế giới ảo.

Đối diện là một thiếu niên tóc nâu ngắn, gương mặt tú lệ. Tai và đuôi mèo màu tro, cộng thêm một áo choàng xám rách lỗ chỗ.  Tạ Tinh nhìn nhìn không khỏi hơi hơi híp mắt, thần sắc ý vị không rõ.
Lâm Khanh ở trong máy, dĩ nhiên cũng đọc được dòng thông báo rõ rành rành trên màn hình kia. Bầu không khí trở nên cực kỳ gượng gạo.

Nam nhân sắc mặt cực kỳ thản nhiên khống chế mèo con hung dữ lại, nhặt bừa dây thừng trên đất trói thiếu niên chặt chẽ vào một cột điện gãy nửa bên đường, bí mật thao tác gì đó. Ngữ điệu trầm ổn bình tĩnh: "Xin lỗi nhóc. Ráng đợi thêm vài tiếng nữa dây này tự động mở ra thì nhóc sẽ được tự do."

Nhóc con có tai mèo gầm gừ đầy giận dữ, có vẻ như cấp B là kỵ sĩ chưa giao tiếp được bình thường. Sức chiến đấu cũng không mạnh lắm.

Lâm Khanh ngồi trên ghế đệm mềm mại, dùng đôi mắt đen nhánh tử khí trầm trầm kia nhìn chằm chằm tên nhóc mèo bên ngoài. Có hơi không vui lên tiếng: "Ngươi không thu nó vào trò chơi sao?"

Tạ Tinh xoa xoa cằm gặng hỏi: "Sao phải làm thế? Lâm Khanh muốn ta thu nó à?"
Lâm Khanh thở nhẹ một hơi, lườm người kia xong thì mím môi im lặng chẳng đáp nữa. Nam nhân xoay người sang bên khác, tủi thân lén dùng mu bàn tay quệt khoé mắt. Lầm bầm rõ ràng cho người bên ngoài nghe thấy: "Cứ thử xem. Ông đây làm chết ngươi."

Tạ Tinh rất hùng hồn vỗ ngực trả lời chắc nịch: "Nếu ngươi không thích, chắn chắn ta sẽ không nhặt bừa về đâu. Còn việc làm cái kia, Lâm Khanh có thể đợi về giáo hội, ta không muốn đánh dã chiến đâu."

Nam nhân đỏ mặt tía tái ngoảnh sang một bên không thèm quay lại. Nhưng vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ, hắng giọng bảo: "Thôi, dẫu sao cũng là đồng loại. Còn là một đứa nhóc chẳng biết gì. Ngươi cứ ném nó vào đây."

Còn không quên thêm một câu: "Chỉ cho thu nhóc này là nhóc cuối."

Tạ Tinh ồ một tiếng đáp, đem ống kính hướng vào thiếu niên mèo bị trói vào cột điện.
Nháy mắt, thiếu niên kia hiện lên dưới dạng cục lông màu tro trong điện thoại. Hốt hoảng dùng bốn chân bám víu thành ghế chông chênh cho khỏi ngã. Lại thở hổn hển lồm cồm bò lên nhe nanh với nam nhân đang ngả lưng trên ghế.

Lâm Khanh cau mày, tỏ vẻ ghét bỏ đứng dậy tóm lấy gáy nó. Quay người đi tìm nhà tắm. Vừa đi vừa làu bàu: "Cả người toàn bụi bẩn, cũng không biết ở bên ngoài lăn lộn bao lâu."

_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi