TA MUỐN KẾT HÔN CÙNG TRÚC MÃ

Sáng sớm, ánh mặt trời đầu hạ chiếu vào trong căn phòng, bên ngoài vang lên tiếng đường phố ầm ĩ. Lôi Kiệt Bân hơi hơi động mí mắt, tương đối khó khăn mà mở to mắt, tối hôm qua uống quá nhiều rượu, ban đêm không ngủ ngon được. Lúc tối dạ dày ẩn ẩn đau, ảnh hưởng tới giấc ngủ, tiếp theo như có thứ gì đó ấm áp vuốt ve bụng. Giống như khi nhỏ nửa đêm đau bụng, mẹ sẽ xoa bụng anh, ôn nhu lại ấm áp.
Anh hai mươi mấy tuổi rồi, mẹ sao co thể xoa bụng anh được.
Anh xốc chăn lên, ngồi dậy, phát hiện Trình Dĩnh Doanh ngồi dưới đất, ghé vào bên mép giường ngủ.
Cô như thế nào lại ở đây?
"Dĩnh Doanh..." Lôi Kiệt Bân đánh thức cô.
"Hử?" Trình Dĩnh Doanh tỉnh lại, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ màng màng: "Anh Kiệt Bân, tỉnh rồi à? Bụng còn đau không?"
Lôi Kiệt Bân có hơi khó tin: "Hôm qua em xoa bụng cho anh?"
"Ừ ừ." Trình Dĩnh Doanh gật đầu, đáp hai tiếng, tiếp tục ghé vào mép giường ngủ. Tối hôm qua cô sợ Lôi Kiệt Bân nửa đêm đau dạ dày, liền lo lắng, dứt khoát thức đêm, cả một đêm ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, xem anh còn đau hay không.
Cả một đêm đèn bàn mờ nhạt sáng, nửa đêm nhìn bộ dạng anh nhíu mày thống khổ, mở miệng hỏi anh làm sao vậy, đều không có đáp lại. Cho rằng dạ dày anh lại đau, trước xoa bụng bốn phía cho anh giảm bớt một chút, tựa hồ lông mày anh giãn ra. Sau lại quan sát rất lâu mới yên tâm.
"Sao lại đối xử tốt với anh như vậy?" Xem bộ dạng cô hình như là chăm sóc anh cả một đêm.
"Tại vì anh là...của em"
Anh Kiệt Bân!
Trình Dĩnh Doanh cơ hồ cả đêm không ngủ, thật sự quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện tiếp, nói được một nửa liền ngủ rồi.
Lúc Trình Dĩnh Doanh tỉnh lại, là tỉnh lại trên giường Lôi Kiệt Bân, có người ở trước bàn máy tính bùm bùm gõ bàn phím.
Cô cả kinh ngồi dậy.
Người gõ chữ phát hiện phía sau giường có động tĩnh, quay đầu vừa thấy: "Tỉnh?"
"A... Sao em lại ở đây?" Trình Dĩnh Doanh hơi hoảng loạn, nguyên bản là cô định ngủ đến khoảng sáu giờ thì tỉnh, nhân lúc anh chưa tỉnh lại thì lén lút quay về nhà, không muốn cho phụ huynh hai nhà biết cô qua đêm ở phòng Lôi Kiệt Bân.
Cuôi cùng, nằm ngủ, liền ngủ đến giữa trưa.
Lôi Kiệt Bân nhún nhún vai, vẻ mặt không biết chuyện gì: "Sao anh biết được, lúc anh tỉnh dậy thì thấy em ngủ dưới đất."
Ngày hôm qua anh uống đến mơ hồ, cũng không biết tiểu nha đầu vào phòng kiểu gì, ba mẹ anh cũng không ngăn cản.
Mặc dù hai người không phải là chưa từng ở cùng phòng qua đêm, nhưng chỉ là ở nhà Lôi Kiệt Bân. Ở dưới mí mắt gia đình, bọn họ vẫn tương đối có quy củ, dù sao tư tưởng của lão nhân gia không cởi mở cho lắm, sợ bọn họ bổ não quá độ.
Nếu ba mẹ hai nhà đều biết, có phải sẽ ép buộc bọn họ kết hôn không?
Kết hôn?
Hình như có thể chấp nhận được, kết hôn cùng anh Kiệt Bân cũng không quá tệ, thông minh lại ôn nhu.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lôi Kiệt Bân, lại lạc lõng mà cúi đầu xuống, ngày hôm qua anh say khướt còn gọi tên chị, nói cái gì mà kết hôn, tại hèn nhát nên mới không thổ lộ...
Trong lòng anh có chị gái, nên sẽ không kết hôn với cô đi?
Lôi Kiệt Bân nhìn bộ dáng Trình Dĩnh Doanh nhất thời cười, nhất thời lạc lõng, nghĩ không rõ sáng sớm cô suy nghĩ chuyện gì?
Biểu tình phong phú như vậy.
Xem ra anh thật sự khác thanh niên bây giờ.
"Ong ong..."
Điện thoại đen trên bàn công tác kim loại chấn động, Lôi Kiệt Bân nhìn thoáng qua màn hình hiện "Lão mẹ", cầm lấy nghe: "Dạ~, không có... Vâng, con biết rồi..."
Tắt máy xong, nói: "Mẹ anh nói, sáng nay mẹ với ba anh đi ăn sáng với ba mẹ em, gọi bọn mình qua đó ăn trưa."
Trình Dĩnh Doanh cả kinh: "Ba mẹ anh, còn có ba mẹ em? Bọn họ sẽ không biết em qua đêm ở đây, hiểu lầm hai người đi?
Lôi Kiệt Bân nghiêng đầu: "Hiểu lầm?"
Trình Dĩnh Doanh giải thích: "Chính là ngủ chung đó..."
Lôi Kiệt Bân làm bộ không hiểu: "Ngủ thì hiểu lầm cái gì?"
"Trời ơi, em không nói về ngủ kia, chính là cái loại lên giường làm tình đó!" Trình Dĩnh Doanh vội vã nói xong, cả mặt mình đều đỏ lên.
Hai người hầu như không nói qua cái đề tài mẫn cảm này, Lôi Kiệt Bân cũng thấy mình giỡn quá mức, mất tự nhiên mà cúi đầu, sờ sờ mũi mình giải thích: "Bọn họ hẳn là không biết đi, mẹ anh còn bảo anh sang đối diện kêu hai chị em em rời giường, cùng qua ăn cơm."
"Ồ..." Trình Dĩnh Doanh, cúi đầu rời giường chuẩn bị ra khỏi phòng, nói: "Em đi rửa mặt chút."
Trình Dĩnh Doanh trở về nhà mình, nhìn thấy Trình Dĩnh Văn nấu mì, cầm bát ngồi trên sofa xem tivi. Co nói: "Chị, ba mẹ ăn sáng ngoài tiệm, gọi bọn mình qua đó ăn trưa."
"Nói sao giờ...Lúc chị dậy, thấy mọi người không có nhà, nghĩ rằng ra ngoài ăn hết rồi, tự mình nấu mì. Thôi thôi, chị không đi đâu, em đi đi, đến chiều chị rủ Vĩ Kỳ đi chơi." Trình Dĩnh Văn nói xong, tiếp tục ăn mì.
Tối qua, hai chị em ở phòng khách xem phim, đến khuya thì ba mẹ đã về phòng nghỉ ngơi trước. Trình Dĩnh Doanh nghe thấy động tĩnh bên Lôi gia thì chạy ra, kết quả, vừa đi thì cả đêm không trở về, cô vẫn còn mặc áo ngủ in hình hoạt hình tối qua.
"Đêm qua... Chạy tới ngủ với anh Kiệt Bân của em?" Trình Dĩnh Văn cố ý đùa giỡn.
"Liên quan gì tới chị?" Trình Dĩnh Doanh đỏ mặt, bỏ lại một câu, chạy về phòng ngủ, lại ra ngoài: "Đừng có nói cho ba mẹ!"
"Được rồi." Trình Dĩnh Văn không có gà mẹ như vậy mà mách lẻo với ba mẹ. Cầm điện thoại mở wechat nhắn cho Lôi Kiệt Bân:
【 Dĩnh Văn: Cậu đuổi tới em mình? Hai người tối qua còn ngủ cùng nhau?】
【 Kiệt Bân: [ thương tâm. jpg]】
【 Dĩnh Văn: Đồ hèn, đưa lên cửa còn không muốn!】
【 Kiệt Bân:... 】
【 Dĩnh Văn: Vĩ Kỳ nói, khoa bọn họ có một người tên Hải Quy, ở tiệc mừng năm mới có gặp qua Dĩnh Doanh, có hứng thú với con bé. Bây giờ hắn đang ở Mỹ hoàn thành thủ tục tốt nghiệp, đại khái cuối tháng trở lại, tự mình giải quyết đi!】
Một đầu khác, nam nhân nhịn không được "Dựa vào" một tiếng.
Anh tự mình nuôi tiểu thanh mai, đến lúc trưởng thành thế nào lại có nhiều người mong ước như vậy?
Lôi Kiệt Bân với Trình Dĩnh Doanh đi đến một nơi tên Phán Khê (tiệm rượu), đây là một cửa tiệm cũ, hai người từ nhỏ đã theo nhóm ba mẹ đến đây ăn sáng. Sau này lớn lên, Trình Dĩnh Doanh thích ngủ nướng, không cùng ba mẹ đến nữa. Người dân gần đây thường hay ghé qua ăn sáng, khách ra vào tiệm đều là người quen.
Ở đây, bọn họ gặp được một người hàng xóm là dì Vương, Trình Dĩnh Doanh nhu thuận chào một tiếng: "Dì Vương."
Lôi Kiệt Bân theo sau cũng kêu một tiếng: "Dì Vương."
Mặc dù Lôi Kiệt Bân và Trình Dĩnh Doanh vẫn ở trong nhà ba mẹ, nhưng lên cao học với đại học đều ở lại trường, nghỉ về nhà đều trạch ở nhà không ra khỏi cửa, rất ít khi chạm mặt với hàng xóm, hiện tại bọn họ trưởng thành, bộ dạng thay đổi không ít, dì Vương nhất thời không nhận ra.
Trình Dĩnh Doanh hiểu ra giới thiệu: "Cháu là Dĩnh Doanh, đây là Kiệt Bân."
"À, à, Dĩnh Doanh với Kiệt Bân à, xem trí nhớ của dì này, thật là. Hai đứa trưởng thành rồi, dì còn không nhận ra..." Dì Vương cười cười, lại khen ngợi: "Dĩnh Doanh đúng là càng lớn càng xinh, Kiệt Bân cũng không tồi, cao lớn uy mãnh."
Lôi Kiệt Bân cười cười: "Dì Vương, dì nói quá rồi."
Anh lớn lên cao, nhưng tương đối gầy, dì Vương khen anh thành kẻ cơ bắp cường tráng, không thừa nhận nổi.
Dì Vương nói: "Dì vừa thấy ba mẹ hai đứa ngồi ăn sáng trên tầng hai."
Trình Dĩnh Doanh trả lời: "Vâng, bây giờ bọn cháu theo họ đến ăn."
Lôi Kiệt Bân và Trình Dĩnh Doanh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, bây giờ hai người còn cùng nhau ra khỏi nhà đến cửa tiệm, hơn nữa gia trưởng hai nhà ngồi ăn cùng bàn, dì Vương tự nhiên mà cho rằng hai người là vợ chồng son, trêu ghẹo: "Bao giờ hai đứa cho dì Vương kẹo mừng đây, dì chờ uống rượu mừng của hai đứa."
Trình Dĩnh Doanh đỏ mặt, vội vàng xua tay: " Dì Vương, dì đừng hiểu lầm, cháu với anh Kiệt Bân không phải người yêu..."
"Ai nha, còn không phải?" Dì Vương nhìn Lôi Kiệt Bân, nói: "Có phải cháu theo đuổi con gái nhà người ta không đủ lực, con bé không đồng ý? Dĩnh Doanh là đứa trẻ tốt, nắm chắc cơ hội đi!"
"Dì Vương, dì nói đúng... Cháu sẽ nỗ lực!"
Dì Vương nói lời tạm biệt: "Được rồi, không hàn huyên với hai đứa nữa, dì còn về nhà xem cháu gái. Con dâu dì chắc phải ngủ đến giữa trưa!"
"Anh Kiệt Bân, anh nói gì đấy, người khác sẽ hiểu lầm!" Trình Dĩnh Doanh trách anh tội phụ họa lời dì Vương, lát về nhà hàng xóm lại cho rằng bọn họ có ái muội.
"Anh cảm thấy dì Vương nói rất đúng, em là một người tốt, anh cần phải nắm chắc cơ hội." Lôi Kiệt Bân không nghĩ tới tự bản thân có thể buột miệng thốt ra những lời như vậy, không cố tình, rất tự nhiên.
Có lẽ là bị kích thích bởi nội tình mà Trình Dĩnh Văn báo lúc ra khỏi cửa...
"Có thể cho anh một cơ hội không?"
Anh nếu không xác nhận quan hệ với Trình Dĩnh Doanh, một tên Hà Hạo Cảnh tới, rồi một Hải Quy, về sau không dứt. Hơn nữa bọn họ làm trong ngành này, thường xuyên gặp được những nhân vật có tài hoa có năng lực, luôn có một người sẽ đào góc tường anh, cướp đi tiểu thanh mai.
Trình Dĩnh Doanh nghe xong trong lòng có hơi không vui, tối qua anh say còn gọi tên chị, còn nói muốn kết hôn.
Ở trong lòng anh, có phải luôn nghĩ tuy không cưới được người chị, có thể lấy người em thay thế?
Từ nhỏ tới lớn, mọi người đều nói cô lớn lên trông rất giống chị, tựa như sinh đôi.
Lôi Kiệt Bân trông cô rất bối rối, cho rằng chính mình lỗ mãng, làm bầu không khí trở nên xấu hổ, không biết giải quyết thế nào.
Anh là muốn nói "Dĩnh Doanh, anh nói đùa thôi, em không cần để ý" hay là "Sáng sớm chưa tỉnh ngủ, nói bậy rồi". (Giữa trưa rồi còn sáng sớm gì ở đây)
Nhưng mà, vất vả mới thổ lộ được, anh rất muốn biết đáp án của Trình Dĩnh Doanh.
Xem biểu tình rối rắm của cô, nghĩ, phỏng chừng là cô muốn cự tuyệt, ngại quan hệ bạn bè của họ nên mới không nói thẳng, chính mình đành phải giảng hòa: "Vừa rồi anh..."
"Anh Kiệt Bân... Cho em thời gian suy nghĩ được không?" Trình Dĩnh Doanh tự có suy nghĩ, một mặt cô muốn ở cùng Lôi Kiệt Bân, lại không muốn thành người thay thế chị.
"Được!" Lôi Kiệt Bân không nghĩ tới cô sẽ suy xét quan hệ giữa hai người, như vậy có phải bọn họ có khả năng bên nhau không?
Vào học rồi lười hẳn:(

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi