Đêm khuya.
Do đang là thời gian đóng cửa của office building nên không ai được vào trong công ty. Các cao tầng, nhân viên phòng PR, cả hai trợ lí của Lôi Kiệt Bân, tổng cộng là mười ba người, tập trung hết ở nhà Lôi Kiệt Bân họp.
Trình Dĩnh Doanh không biết chuyện gì đang diễn ra, vì sao trong nhà có nhiều người. Là nữ chủ nhân trong nhà, cô xuống giường thay quần áo trong nhà ra đi pha trà cho họ.
"Về ngủ đi, ra đây làm gì?" Lôi Kiệt Bân nói chuyện có hơi hung hăng, nhưng hành động lại vô cùng dịu dàng, đứng sau lưng Trình Dĩnh Doanh, đặt tay lên vai cô đẩy về phong ngủ chính.
Nhân viên công ty: Bọn tôi tới đây giữa khuya để xem hai người chim chuột à?
"Có phải xảy ra chuyện gì khó không, em có thể vào giúp." Trình Dĩnh Doanh quan tâm hỏi.
"Được được, em đi nghỉ là giúp anh nhiều rồi." Lôi Kiệt Bân vỗ vai cô an ủi: "Không có gì đâu, đừng để ý."
Trình Dĩnh Doanh không vui, anh lại coi cô như trẻ con rồi.
Sau khi Lôi Kiệt Bân ra ngoài, chị Thái đã pha xong trà, dặt xuống trước mặt mọi người. Sắc mặt ai cũng âm trầm.
"Sao vậy?" Lôi Kiệt Bân mới về phòng có hai phút mà sao không khí đã trầm trọng hẳn.
"Giám đốc, ngài coi đi..." Giám đốc bộ Đối ngoại cầm máy tỉnh bảng, rối rắm một lúc, không biết có nên đưa hay không.
Đây là acc weibo của bà chủ, bị đan cư mạng tìm được, mấy tháng trước đăng tin bảy tỏ tình cảm của mình với Hà Hạo Cảnh.
Kiểu như, lấy giọng bạn gái cổ vũ Hà Hạo Cảnh thi đấu không cần lo lắng, phát huy tốt nhất có thể; dặn dò hắn có vội thì cũng nhớ ăn cơm; còn đăng mấy bài tình ca, bộc lộ sự thấp thỏm với Hà Hạo Cảnh nơi phương xa; chúc mừng Hà Hạo Cảnh đoạt giải...
Sau đó cách tận một hai tháng, đăng: Hình như tui thích anh ấy.
Nhưng anh ấy có crush rồi, tui có nên tiếp tục thích không?
Anh ấy tỏ tình với tui, tui đã đồng ý ở cùng anh ấy rồi...
Nhưng theo như weibo thì, Trình Dĩnh Doanh còn chưa cắt đứt quan hệ với Hà Hạo Cảnh đã đến bên Lôi Kiệt Bân.
Đám nhân viên đều cho rằng Lôi Kiệt Bân sẽ nổi trận lôi đình, kết quả anh lại nở nụ cười.
Họ không hiểu, đây là đang bị kich thích quá mức sao?
Còn sao nữa? Tất nhiên là tha thứ cho cô roài!
Lôi Kiệt Bân phát hiện lúc Trình Dĩnh Doanh nói thích anh là ngày 3 tháng Tư, còn lúc anh tỏ tình là tháng Năm. Trước đó Trình Dĩnh Doanh là thích anh thật.
Con nhóc kia đúng là vô tâm.
"Ông chủ, chuyện này giải quyết thế nào?" Giám đốc bộ Đối ngoại không có cao kiến gì cầu cứu Lôi Kiệt Bân.
Lôi Kiệt Bân ngồi trên sofa đơn, đầu ngón tay di chuyển trên màn hình, đọc đi đọc lại nội dung trên weibo Trình Dĩnh Doanh.
Ghi lại những chuyện tình yêu đơn giản của hai người.
Anh trả máy tính bảng cho giám đốc bộ Đối ngoại, nói: "Cuối năm ngoái, đúng là vợ tôi đã hẹn hò với Hà Hạo Cảnh, nhưng bọn họ mới được mấy ngày đã tách ra hai nơi, sau khi Hà Hạo Cảnh đoạt giải quán quân không lâu thì đưa ra đề nghị chia tay. Tôi vẫn luôn theo đuổi Dĩnh Doanh nên cô ấy mới chấp nhận tôi, ở đây không có chuyện vợ tôi ngoại tình, một chân đạp hai thuyền."
"Mặt khác, vợ tôi không phải Mộc Tuyết, vụ Mộc Tuyết giúp Hà Hạ Cảnh kéo phiếu, đó chẳng qua chỉ là nhỡ tay ấn nhầm thôi, không phải cố ý."
"Sao ngài biết ý của Mộc Tuyết?" Giám đốc bộ Đối ngoại đặt vấn đề.
"IP Mộc Tuyết là tôi nhận được, tôi khá thân với Mộc Tuyết." Bản quyền gì đó của Mộc Tuyết đều tự tay Lôi Kiệt Bân làm, tài liệu tuyệt mật về Mộc Tuyết ở công ty không phải ai cũng biết. Những người biết chỉ có trợ lí tiền nhiệm Tiểu Diệp với bộ trưởng bộ Tài vụ.
Nhưng cuộc thảo luận đối ngoại này không cần bộ Tài vụ tham gia vào.
"Chúng ta cần bẻ hướng dư luận thế nào đây?" Quản lí phòng PR xin chỉ thị.
"Bên Hà Hạo Cảnh không thừa nhận mình hẹn hò với Trình Dĩnh Doanh, nếu chúng ta nhận mà bên kia không nhận thì đúng là phiền phức. Trước tôi điều tra qua Hà Hạo Cảnh, hồi đại học chuyện lừa tiền phụ nữ, nhưng trên mạng không có ai nhắc tới. Tôi nghĩ, ngươi không phạm ta ta không phạm ngươi, nếu cần kíp thì hẵng tung ra chuyện này di dời chú ý."
"Chúng ta chỉ cần làm sáng tỏ tôi với Trình Dĩnh Doanh tự do yêu đương, tình đầu ý hợp mới kết hôn. Hơn nữa, tôi sẽ để Mộc Tuyết đăng bài thanh minh, Mộc Tuyết không phải Trình Dĩnh Doanh, hơn nữa cũng không quen biết Hà Hạo Cảnh."
Lôi Kiệt Bân phân phó đâu ra đấy, nhóm nhân viên ghi lại đầy đủ yêu cầu của anh, thảo luận bản thảo đối ngoại, xác nhận bản thảo, mọi người thu dọn đồ đạc rời khỏi chung cư.
Trước khi đi, chị Thái còn dọn dẹp trà cụ.
"Cảm ơn chị, về cẩn thận." Lôi Kiệt Bân đưa chị Thái ra cửa, dặn dò.
"Ông chủ, lần sau gặp lại." Chị Thái tạm biệt rồi ra cửa thang máy.
Lôi Kiệt Bân hơi mệt, ngáp một cái, quay về phòng chuẩn bị ngủ.
Nhận ra đèn phòng còn sáng, Trình Dĩnh Doanh nửa nằm trên giường lướt weibo.
"Không phải anh đã bảo em nghỉ ngơi à?" Lôi Kiệt Bân cau mày, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bây giờ là rạng sáng 5 giờ hơn, phía chân trời bắt đầu trắng, không lâu nữa thì trời sáng.
"Xảy ra chuyện này sao không bảo em?" Trình Dĩnh Doanh vì rước phiền phức cho Lôi Kiệt Bân nên đang áy náy. Sao cô có thể sơ ý như thế, tại sao không xóa hết nội dung về bạn trai cũ, bây giờ ai ai cũng cho rằng cô bắt cá hai tay, không thì mắng Lôi Kiệt Bân là kẻ thứ ba, ào ào đòi tẩy chay sách truyện và phim của Mộc Tuyết.
"Anh giải quyết được, yên tâm đi." Lôi Kiệt Bân đã lên giường, sửa sang lại chỗ nằm xong tắt đèn ngủ.
"Em nghĩ mình có thể giúp chút ít..." Cho tới giờ Lôi Kiệt Bân luôn xử lí rắc rối dùm cô, còn cô chưa từng giúp anh việc gì.
Rõ ràng cô là vợ anh, lại không thể làm gì cho anh.
"Nói rồi còn gì, nghỉ ngơi cho khỏe là giúp anh nhiều." Anh kéo cô vào lòng, bụng cô còn chưa hiện rõ, sau này không thể ôm ngủ được.
"Hay là anh nghĩ em làm gĩ cũng không tốt..." Trình Dĩnh Doanh hơi mất mát, nhỏ giọng hỏi.
"Không phải, anh chỉ muốn em an dưỡng, không phải quan tâm bên ngoài. Có thế thì em với con mới tốt, thai phụ không được kích động, không được suy nghĩ tiêu cực...Anh biết em không vui, nhưng anh không muốn em bị ảnh hưởng."
Anh ôm lấy đầu cô, nhìn cô thiếp đi trong ngực mình, tiếp tục nói: "Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ xử lí hết."
Buổi sáng lúc 8 giờ, điện thoại Lôi Kiệt Bân reo lên, vừa mới ngủ đã bị người khác làm phiền.
Anh cầm lấy điện thoại nhận điện.
"Kiệt Bân, con với Dĩnh Doanh làm sao đây, báo chí viết hai đứa con đứa thì ngoại tình, đứa làm tiểu tam?"
Sáng nay mẹ Lôi đi ăn sáng với ba Lôi, gặp hàng xóm nói cho họ biết chuyện này, còn đưa cả báo ra chứng minh.
"Mẹ, đây là đồn thôi, đừng tin!" Lôi Kiệt Bân xoa huyệt thái dương đang đau nhức, mấy tin đồn này truyền đến tai trưởng bối thì khó thật. Lần trước cầu hôn Lôi Kiệt Bân chỉ bảo ba mẹ mời một vài người quen với anh em cùng thế hệ, chưa đưa Trình Dĩnh Doanh đi gặp ông bà nội và ông bà ngoại. Chuyện này mà đến tai họ thì khá là chắc kèo giảm ấn tượng.
Điện thoại Trình Dĩnh Doanh cũng vang lên, là mẹ Trình gọi tới, cũng muốn hỏi cho rõ vụ này.
Trình Dĩnh Doanh không biết trả lời như nào: "Mẹ, chuyện không như mẹ nghĩ..."
Lôi Kiệt Bân cầm điện thoại của cô, nói: "Mẹ, có người ác ý bịa ra, con sẽ giải quyết tất."
"Thật à? Thế làm nhanh lên, mẹ thấy Dĩnh Doanh bị người ta nói thành thế kia sợ thật, con gái mẹ không phải loại người đó..." Mẹ Trình vẫn còn lo lắng.
"Dạ, Dĩnh Doanh vẫn ổn, mọi người biết hết, không sao đâu."
"Vậy được rồi, con kêu Dĩnh Doanh không cần nghĩ nhiều, nó đang mang thai phải chú ý tâm trạng." Mẹ Trình dặn dò.
"Vâng, con biết rồi, làm vậy trước đã." Lôi Kiệt Bân cúp điện thoại, tiếp tục nói chuyện với mẹ Lôi: "Mẹ, công ty con có việc, không nói nữa."
Lôi Kiệt Bân tắt điện thoại, hai tay cào loạn lên tóc, rời giường vào toilet rửa mặt. Trình Dĩnh Doanh cũng đứng lên thay đồ, ở ngoài toilet rửa mặt.
Lôi Kiệt Bân đổi trang phục ra ngoài, Trình Dĩnh Doanh cũng mặc một bộ quần áo đi đường, ngồi trên sofa phòng khách. Bởi vì mang thai không thể trang điểm, nhưng do còn trẻ, khí sắc trông rất tốt.
"Gì đấy?" Lôi Kiệt Bân thắt caravat hơi nhanh, kéo lỏng ra một tí.
Trình Dĩnh Doanh thấy caravat của anh lệch, đứng lên ra trước mặt anh, vươn tay chỉnh lại caravat.
Ba mẹ Lôi Kiệt Bân rất tình cảm, anh cũng muốn hướng tới cuộc sống sinh hoạt gia đình hạnh phúc. Trình Dĩnh Doanh sửa lại caravat cho anh khiến anh hơi kích động.
"Sao thế?" Trình Dĩnh Doanh ngước mắt nhìn anh, thấy anh như dại ra, hỏi: "Vội à?"
"Không vội, cảm ơn vợ."
Trình Dĩnh Doanh chỉnh lại caravat xong, nói: "Em đi cùng anh đến công ty, có thể em không giúp được gì nhưng em muốn chăm sóc anh, đừng đẩy em qua một bên, được không?"
"Em là vợ anh...Không phải thú cưng, không cần ôm đồm hết vào mình, cứ nói với em." Trình Dĩnh Doanh lại bổ sung một câu.
Lôi Kiệt Bân sửng sốt, ôm cô vào ngực, xin lỗi: "Xin lỗi, anh không biết em lại nghĩ vậy."