Giải quyết được cô nàng phiền phức kia, Lôi Kiệt Bân cười không rõ: “Không ngờ em còn một mặt như này.”
Cảm giác được người con gái mình thích bảo vệ thật tuyệt.
“Anh Kiệt Bân, anh cho em vay ít tiền để bồi thường quần áo được không?” Trình Dĩnh Doanh hơi uể oải, cứ tưởng cái váy kia chỉ có mấy ngàn thôi, không ngờ đó là một nhãn hàng đắt tiền, giá trị lên tới năm sáu vạn. Trình Dĩnh Doanh mới làm ở Điện ảnh Nghênh Kiệt ba tháng, chưa kịp chuyển thành nhân viên chính thức đã xin nghỉ đẻ, làm gì có nhiều tiền thế.
Trình Dĩnh Doanh luôn muốn đi làm tại nghèo rớt mồng tơi, bây giờ ăn uống tiêu xài là dựa vào Lôi Kiệt Bân, sự tự tin làm người còn chẳng có.
“Xem em rén kìa, vừa mới khen em, không có tiền đồ.” Ngón tay búng nhẹ mũi cô.
Cô cúi đầu.
Lôi Kiệt Bân móc ví đưa thẻ ngân hàng cho cô.
Trình Dĩnh Doanh nhận lấy rồi nói: “Chờ khi nào em đi làm có lương là em trả...”
Trong lòng suy tính, tiền lương chính thức trừ đi thuế là bảy tám ngàn, ít nhất hơn nửa năm nữa mới trả đủ năm vạn tệ.
Lôi Kiệt Bân nhíu mày: “Nói vớ vẩn gì đấy, đây là tiền của em trả anh làm gì?”
Trình Dĩnh Doanh ngơ ngác, hả?
Tiền cô khi nào?
Lôi Kiệt Bân nhìn bộ dạng ngờ nghệch của cô, cười bất đắc dĩ: “Là tài sản chung của hai vợ chồng từ lúc cưới, có một phần của em.”
Khoảng thời gian này Trình Dĩnh Doanh hay rơi vào thế bị động, đầu tiên cô không có tiền; tiếp theo cô đã tốt nghiệp, không vòi tiền ba mẹ được; đến nỗi bên Lôi Kiệt Bân chưa bàn chuyện trả tiền sau kết hôn, cô ở nhà Lôi, ăn uống là họ chi trả, ra ngoài thường đi cùng Lôi Kiệt Bân, tiền tiêu xài do anh bỏ ra.
Cô làm cái đuôi nhỏ của Lôi Kiệt Bân, đi theo anh mới có thịt ăn.
Tới mức điện thoại hỏng không có tiền sửa; đi dạo phố thấy chậu hoa xinh xinh không có tiền mua; ngày nghỉ bạn rủ đi ăn cũng không có tiền đi...
Cô kết hôn trước các bạn cùng tuổi, không ai dạy cô cách ở chung sau kết hôn, nhất là quản lí tài sản. Hơn nữa mọi người ai cũng cho là cô gả cho Lôi Kiệt Bân thì muốn gì có nấy.
Cô không phải loại người mồm mép chủ động, cô không nói tất nhiên chồng cô không biết cô muốn gì.
Ba mẹ cô đều là nhân viên bình thường, hàng ngày mỗi người tự chia tiền sinh hoạt cho gia đình còn lại tiết kiệm, thỉnh thoảng mua mấy thứ mình thích.
Đúng vậy, giờ cô không đi làm, cho nên trong tiềm thức tự biết mình không thể mua đồ mình thích.
Trình Dĩnh Doanh lắc đầu: “Không phải của em...”
“Của em...Cả anh là của em.” Lôi Kiệt Bân dịu dàng vén tóc mái rối bù của cô, sau đó kéo ghế ra: “Vợ đại nhân, mời ngồi.”
Trình Dĩnh Doanh mặt đỏ như cà chua ngồi xuống, nhìn áo sơ mi màu làm nhạt của anh bị hắt đống nước: “Quần áo ướt kìa, anh về phòng thay đi.”
“Ừ...” Lôi Kiệt Bân quay người dặn phục vụ mang đồ ăn lên rồi quay về phòng.
Các đĩa thức ăn lần lượt xuất hiện, Trình Dĩnh Doanh nhấc ly pha lê trong suốt uống một ngụm nước chanh tươi, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, bờ biển đèn đuốc sáng trưng, màn trời rộng lớn hợp với bóng đen vô hạn thành một mảng biển khổng lồ.
“Chị, là cô ta, dám đổ vang đỏ lên đồ của em!” Một giọng nữ chói tai đánh vỡ khoảng khắc yên tĩnh của Trình Dĩnh Doanh.
Tầm mắt cô chuyển từ cảnh ngoài cửa sổ vào trong phòng, nữ sinh ban nãy đã quay lại, thay một chiếc váy liền áo vàng nhạt, đi cùng một người phụ nữ đã 30 mặc đồ công sở xám đậm.
“Cô tới để lấy tiền bồi thường?” Trình Dĩnh Doanh liếc qua điện thoại, không để ý nói: “Lúc nãy đã bàn là 8 giờ chờ ở đường lớn phải không? Giờ còn sớm...”
“Ai cần tiền của cô, tôi muốn cô xin lỗi! Tại sao cô có thể đổ rượu lên người tôi?” Sherry chống nạnh hét to, nãy trên đường về thay đồ càng nghĩ càng tức, cô nàng là con cưng ông trời, được mọi người theo đuổi, sao lại chịu loại con gái này hắt rượu. Nhà cô nàng cũng coi như có chút tiền, khinh thường mấy vạn này, chỉ muốn tới đòi công bằng.
Tại sao người ta có thể xem cô thành phục vụ đặc biệt, bị hắt rượu đỏ.
“Cô xin lỗi ông chủ tôi thì tôi mới xin lỗi cô!” Trình Dĩnh Doanh rất dễ nói chuyện.
“Cô...” Sherry tức không thở nổi.
Chị gái Sherry nghe thấy Trình Dĩnh Doanh nhắc tới ông chủ gì đó, nhìn tính cách em gái mình, chắc chắn đã đụng phải nhân vật lớn. Dù sao khách sạn này là khách sạn cao cấp, người tới đây không phú thì quý.
“Sherry, có phải em chọc phải ai không?”
Sherry ngẫm nghĩ, trông Lôi Kiệt Bân trẻ tuổi như sinh viên mới tốt nghiệp, không thể là chủ công ty. Hơn nữa Trình Dĩnh Doanh ăn mặc bình thường, nhìn qua là biết không phải đồ cao cấp, nếu làm ông chủ mà thư kí ăn mặc tầm tầm thế kia, chắc là giàu fake?
“Có lẽ là nhà giàu ver pha ke?” Giọng điệu Sherry tỏ ý khinh thường.
Nhà giàu ver pha ke?
Khóe miệng Trình Dĩnh Doanh giật giật, bên ngoài nhìn như không để ý, thật ra trong lòng đã biến đối phương thành một kẻ ti tiện, ra sức chà đạp.
“Có chuyện gì?” Lôi Kiệt Bân thay đồ thấy nữ sinh vừa này ở bàn của bọn họ, bước nhanh đến cạnh Trình Dĩnh Doanh.
“Giám đốc Lôi?” Chị gái Sherry nhận ra Lôi Kiệt Bân.
Khoảng thời gian trước Lôi Kiệt Bân đến buổi tuyển chọn diễn viên phim truyền hình của Điện ảnh Nghênh Kiệt, Lôi Kiệt Bân chỉ xem qua chưa tới vài phút đã rời đi. Rất nhiều người đến thử vai, chưa chắc tất cả đã thấy mặt anh.
Nhưng Tuyết Bình là người đại diện, quen thuộc với gương mặt ông chủ công ty điện ảnh. Lôi Kiệt Bân năm nay rất nổi nên phải lưu ý, lúc Nghênh Kiệt tổ chưc thử vai còn dẫn em gái tới, đạo diễn khá vừa ý bảo đợi thông báo.
Con bé ngốc này, chẳng lẽ đã đắc tội giám đốc Lôi?
“Cô là?” Lôi Kiệt Bân không biết người này.
Tuyết Bình thấy Lôi Kiệt Bân như không biết bọn họ, ngay lập tức làm như không có quan hệ: “Từng nhìn thấy anh trên mạng, anh rất giỏi.”
Rồi lôi kéo tay Sherry tạm biệt: “Không làm phiền hai người dùng bữa.”
Hợp đồng đến tay mới quan trọng, nhỡ đâu Lôi Kiệt Bân phát hiện Sherry từng thử vai cho Nghênh Kiệt, nếu không thông qua thì rất rắc rối.
“Chị, chị bị làm sao đấy?” Sherry bị chị gái kéo khỏi nhà ăn, khó hiểu hỏi.
“Em suýt gặp chuyện đấy, kia là ông chủ Nghênh Kiệt, còn muốn vào giới giải trí không?” Tuyết Bình giải thích.
“Ông chủ Nghênh Kiệt? Trẻ thế á?” Sherry nhớ người này rất nổi tiếng trên mạng, cô không có mặn mà gì với chuyện này, đã là ông chú thì chắc chắn đó là một ông chú mập mạp, không ngờ lại trẻ vậy.
“Hóa ra là ông chủ công ty điện ảnh lớn, người này không tệ.”
Tuyết Bình thấy Sherry có hứng thú với Lôi Kiệt Bân, không nhịn nổi đập tan ảo tưởng: “Cả nước đều biết anh ta đã có vợ, em đừng tiến tới."
Sherry kinh ngạc: “Kết hôn rồi? Trẻ vậy mà, em thấy anh ấy như chưa 25.”
Tuyết Bình nhàn nhạt trả lời: “Đúng là chưa tới.”
Sherry tò mò: “Vợ anh ấy là ai? Thiên kim nhà nào?"
Tuyết Bình ngẫm lại: “Trước có drama của vợ anh ta, sau đó đã làm sáng tỏ, nghe nói gia cảnh bình thường, là thanh mai trúc mã với nhà trai, hình như là làm trợ lí anh ta.”
“Hay cái cô lúc nãy là vợ?"
“Hơi giống.”
Sherry có hơi ghét bỏ: “Mắt bị sao ấy, chọn vợ hệt như đồ nhà quê.”
“Ắt xì!” Trình Dĩnh Doanh hắt xì một cái, cảm giác như có người nói xấu sau lưng cô.
Điều hòa khách sạn khá lạnh, Lôi Kiệt Bân nhờ phục vụ mang áo khoác cho vợ mặc.
“Rắc rối!” Trình Dĩnh Doanh miệng thì ghét bỏ nhưng trong lòng lại ấm áp.
Từ sau khi kết hôn, Lôi Kiệt Bân phát hiện cô là loại người nghĩ một đằng nói một nẻo. Không cần cầu kì, chỉ cần đối xử tốt, săn sóc tỉ mỉ là được.
*
Khoảng mấy ngày sau, người lớn trong nhà bắt đầu giục họ về, dù sao Trình Dĩnh Doanh đang mang thai, sang vùng khác vừa sợ cô lạ miệng vừa sợ Lôi Kiệt Bân không chăm sóc tử tế.
Về thành phố Quảng Xuyên, Lôi Kiệt Bân khá bận rộn, phim truyền hình thức ba của Nghênh Kiệt đang trong giai đoạn chuẩn bị. Bộ phim thứ ba là một tác phẩm Mộc Tuyết và Ngụy Khôi hợp tác chung, tiểu thuyết kinh dị《 Đạo linh 》.
Dân cư mạng không hiểu vì sao Mộc Tuyết và Ngụy Khôi có thể trở thành bạn viết của nhau, rõ ràng hai người này không cùng trang web văn học.
Tác phẩm của Ngụy Khôi chuyển thể thành phim, lần đầu ra mắt là một nam sinh 20 tuổi, thu về một đống fan cuồng.
Mấy ngày nay Lôi Kiệt Bân tuyên truyền phim, ngày nào cũng tăng ca ở công ty, làm việc muộn quá chỉ có thể nghỉ ngơi ở nhà bên Hào Cảnh, liên tiếp mấy ngày không về nhà ba mẹ. Mẹ Lôi thấy Lôi Kiệt Bân như vậy mới ra dáng ông lớn, chỉ có Trình Dĩnh Doanh biết anh vất vả thế nào, vừa phải quản lí việc công ty, vừa phải viết tiểu thuyết, sợ sức anh không đủ nên học mẹ Trình nấu canh tự đưa đến công ty cho Lôi Kiệt Bân.
Trình Dĩnh Doanh lâu không tới công ty, hai nhân viên lễ tân đã thay đổi không nhận ra Trình Dĩnh Doanh.
Trình Dĩnh Doanh xách bình giữ nhiệt tiến vào, cứ tưởng được đi thẳng lại bị lễ tân chặn lại.
“Tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?”
“Giám đốc Lôi.”
“Có hẹn trước không?”
“Không có.”
“Vậy thì ngài không thể đi vào được.”
Lôi Kiệt Bân từng nói, gì mà cái gì của anh đều có một nửa của Trình Dĩnh Doanh. Thế thì, công ty anh cũng là công ty cô. Gặp được nhận viên tận tâm với nghề như này là một chuyện tốt, Trình Dĩnh Doanh cứ cười mỉm mãi: “Được rồi, để tôi đặt lịch hẹn.”
Trình Dĩnh Doanh gọi cho Lôi Kiệt Bân, kết quả không nhận, đánh điện tới chị Thái không được, nối máy tới trợ lí Tiểu Diệp, cũng không nốt.
Trời, ba người này sao vậy? Hay đang mở họp?
Trình Dĩnh Doanh giải thích với nhân viên lễ tân, giám đốc Lôi với trợ lí của anh chưa nhận điện, liệu có phải đang họp không.
“Vậy ngày mai ngài quay lại đi.” Lễ tân cười tiêu chuẩn, giọng nói lại lạnh nhạt tràn ngập khinh thường, giống như làm cho có ra lệnh đuổi khách.
Trình Dĩnh Doanh không thích tác phong làm việc của họ, ăn nói kiểu này ngay lập tức chọc tức rất nhiều người.
Trong lúc Trình Dĩnh Doanh cố giải thích mình là bà chủ thì quản lí phòng Nhân sự từ toilet đi ra, trông thấy Trình Dĩnh Doanh ở sảnh trước đi tới chào hỏi: “Bà chủ sao đến đây?”
Hai lễ tân chấn kinh trong chốc lát, đúng là bà chủ?
Sắc mặt không tốt nhận lỗi với Trình Dĩnh Doanh: “Bà chủ, chúng tôi xin lỗi.”
Dõi theo Trình Dĩnh Doanh vào trong công ty với quản lí phòng Nhân sự, thầm thì với nhau: “Không báo trước gì cả, tự nhiên kiểm tra đột xuất, tìm cơ hội trừ lương nhân viên chắc?”
Đáng ra Trình Dĩnh Doanh đã rời khỏi không nghe thấy cuộc nói chuyện này, nhưng cô phát hiện mình làm rơi khuyên tai, định quay ra sảnh trước tìm, không ngờ nghe được.
Nhân viên như này là không ổn rồi.
Cuối cùng cô từ bỏ tìm kiếm khuyên tai, trực tiếp vào văn phòng Lôi Kiệt Bân.
Lúc này Lôi Kiệt Bân đang ngã trên mặt đất cùng một thiếu niên xinh đẹp, trong đó tay người thiếu niên chống đất, ép Lôi Kiệt Bân ở dưới. Trông như hình ảnh tiểu thụ bị tiểu công áp dưới thân trong truyện tranh đam mĩ.
Trình Dĩnh Doanh sợ đến đờ đẫn, hoàn hồn lại: “Xin lỗi tôi nhầm phòng!”
Đóng cửa.
Lôi Kiệt Bân phải chờ mấy giấy mới phản ứng được, hô to: “Vợ ơi, chờ anh giải thích...”