TA MUỐN KẾT HÔN CÙNG TRÚC MÃ

Sau khi Trình Dĩnh Doanh tán gẫu với Lưu Vĩ Kỳ xong, Lôi Kiệt Bân lái xe đưa cô về hoa viên Hào Cảnh.
Khuỷu tay Trình Dĩnh Doanh chống ở cửa sổ xe, nâng cằm, ngắm cảnh ngoài đường phố, nhớ lại mấy lời mà Lưu Vĩ Kỳ nói với mình.
Không nghĩ là Trình Dĩnh Văn từng qua lại với Lưu Vĩ Kỳ, trước khi ra nước ngoài, Lưu Vĩ Kỳ là 16 tuổi, mà Trình Dĩnh Văn khi đó lên cao trung là 18 tuổi, không ngờ hai người có thể ở cạnh nhau.
Chẳng lẽ chị thích cái loại trai trẻ này? Chả trách chị chưa từng nhìn thẳng Lôi Kiệt Bân...
Trình Dĩnh Doanh dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lôi Kiệt Bân làm anh cảm thấy không được tự nhiên: "Em nhìn cái gì?"
Cô hỏi: "Anh Kiệt Bân, nếu như người trong lòng anh có bạn trai, anh sẽ như thế nào?"
Lôi Kiệt Bân nhớ rằng Trình Dĩnh Doanh từng nói "Yêu nhau không nhất thiết phải cưới nhau", nói: "Vậy chờ cô ấy chia tay."
Ài, thật si tình.
Cô lại hỏi: "Nếu tình cảm bọn họ vững vàng hơn rồi kết hôn?"
Lôi Kiệt Bân trầm mặc.
Kết hôn, kết hôn...
Anh còn có thể thế nào?
Trình Dĩnh Doanh cảm thấy rất có lỗi với anh Kiệt Bân, anh ấy từ nhỏ đã đối xử với cô không tệ, nhưng cô lại...
Vừa mới đưa cho Lưu Vĩ Kỳ phương thức liên lạc với chị cô.
Chuyện giữa Lưu Vĩ Kỳ và Trình Dĩnh Văn cứ ị khoa trương mà giả tạo, năm đó hai người ở cùng nhau được hai ba tháng thì bị mẹ Lưu phát hiện, mẹ Lưu thấy gia cảnh Trình Dĩnh Văn không xứng với nhà Lưu.
Lúc ấy Trình Dĩnh Văn xin một danh ngạch đi du học, mẹ Lưu uy hiếp cô chia tay với Lưu Vĩ Kỳ, nếu không sẽ tố giác việc cô yêu sớm với trường học, hủy đi danh ngạch. Sau này Lưu Vĩ Kỳ chọn du học nước ngoài mới khién cho mẹ mình không làm khó Trình Dĩnh Văn.
Năm kia ba mẹ Lưu Vĩ Kỳ qua đời ngoài ý muốn, trước đó y nghe lời ba mẹ đồng ý đính hôn với một cô gái mà y không yêu, sau đó giải trừ hôn ước, không có ai có thể ép buộc y được nữa, việc học kết thúc trở về nước.
Trình Dĩnh Doanh nhớ chị có một vật trang sức cài ở điện thoại đã dùng nhiều năm, là một thẻ bài kim loại nhỏ, phía trước là đồ án Chopper, mặt sau là inox trơn bóng khắc ba chữ in hoa "L W Q."
Hóa ra, đó là ý của Lưu Vĩ Kỳ.
Như vậy chị vẫn để ý đến lời nói của Lưu Vĩ Kỳ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì với Lôi Kiệt Bân.
Trình Dĩnh Doanh cảm thấy có chút phiền hà, lắc đầu, tai sao đường tình duyên của anh Kiệt Bân lại nhấp nhô như vậy? Sớm biết vừa rồi không mềm lòng đưa cho Lưu Vĩ Kỳ phương thức liên lạc của chị.
Một tuần sau, vết thương của Trình Dĩnh Doanh đã khá hơn, đến khai giảng năm học mới, cô dọn dẹp hành lí ở chỗ Lôi Kiệt Bân chuẩn bị trở về trường học. Năm tư không còn rảnh rỗi như trước, rất nhiều người đã đi thực tập, Trình Dĩnh Doanh không tìm được việc nhưng lại không muốn ở nhà, chỉ có thể đến trường suy nghĩ kĩ hơn.
"Thật ra nếu em không muốn về nhà thì có thể ở đây, dù sao ở trường cũng không có tiết." Lôi Kiệt Bân cầm cốc, bên trong là cà phê nóng hầm hập, dựa vào cửa phòng ngủ uống một ngụm, nhìn Trình Dĩnh Doanh dọn đồ.
Trình Dĩnh Doanh lắc đầu, mặc dù chân cô bị thương, ra ngoài ở đây đều cần anh chiếu cố, tam thời còn được, lâu dài thì không được tiện cho lắm.
Trợ lý của Lôi Kiệt Bân, Tiểu Diệp, một chàng trai hơn hai mươi tuổi, mỗi ngày đến hoa viên Hào Cảnh đưa hợp đồng cho Lôi Kiệt Bân kí, nhìn thấy Trình Dĩnh Doanh mặc áo ngủ bước ra từ phòng ngủ của Lôi Kiệt Bân, cười đầy ẩn ý. Nhưng cô lại không thể giải thích là Lôi Kiệt Bân ngủ trên sofa, bằng không sẽ làm cho ông chủ là anh rất mất mặt.
Tiểu Diệp còn từng trêu chọc một lần, gọi Trình Dĩnh Doanh là bà chủ.
Trình Dĩnh Doanh xấu hổ cúi đầu nói mình không phải bà chủ, Lôi Kiệt Bân nói Tiểu Diệp về sau đừng có trêu chọc Trình Dĩnh Doanh.
Lôi Kiệt Bân muốn Trình Dĩnh Doanh ở lại đây, nhìn thấy cô có chút băn khoăn, bổ sung: "Anh tìm ngày thanh lý đồ trong phòng chứa đồ, sau mua một cái giường để em ngủ ở đó?"
Lôi Kiệt Bân thấy cô không có phản ứng, tiếp tục khuyên bảo: "Nơi này ở trung tâm thành phố, đi lại tiện lợi, trường em ở ngoại thành, nếu em đi đến nơi thử việc ở trung tâm thành phố thì mất bao nhiêu thời gian?"
Trình Dĩnh Doanh lắc đầu nói: "Không cần, lúc đó em tìm một phòng cho thuê ở trung tâm thành phố là được."
Lôi Kiệt Bân thấy cô tình nguyện thuê nhà cũng không muốn đến, đang nghĩ xem nên nói cái gì, nhớ tới bạn trai cô, nói không chừng, vợ chồng son muốn ở cùng nhau, sao anh lại không hiểu phong tình?
Cứ nghĩ đến việc cô gái anh thích hôn người con trai khác, vuốt ve, thậm chí là □□, trong lòng liền rối rắm muốn chết.
Lôi Kiệt Bân tự giễu: "Cũng đúng, bây giờ vợ chồng son đều thích thế giới của hai người, sao có thể thích ở cùng một chỗ với lão già cô độc này chứ?"
Trình Dĩnh Doanh nhớ tới mấy ngày trước chị mắng cô một trận, mắng cô rảnh rỗi xen vào việc của người khác đưa địa chỉ liên hệ với điện thoại cho Lưu Vĩ Kỳ, sau này Lưu Vĩ Kỳ gửi tin nhắn wechat cho cô, anh nói quan hệ với Trình Dĩnh Văn đang dần dần tốt lên.
Như vậy có nghĩa là Lôi Kiệt Bân đang thất tình.
Cô an ủi: "Anh Kiệt Bân, anh đừng như vậy, anh mới 24 tuổi, còn trẻ đầy hi vọng lại đẹp trai, không phải lo không có bạn gái. Không cần phải treo cổ ở cái cây là chị em, đi quen biết nhiều cô gái khác đi!"
Lôi Kiệt Bân không biết mình sai ở đâu, anh làm cho cô nghĩ rằng anh thích Trình Dĩnh Văn, bất quá cô đã có bạn trai, liền im lặng không giải thích với cô là anh không thích Trình Dĩnh Văn. Càng giải thích càng chứng tỏ trong lòng có quỷ.
Dù sao anh cũng không muốn quan hệ giữa hai người trở nên khó xử.
Lôi Kiệt Bân lái xe đưa Trình Dĩnh Văn trở về trường đại học, còn xách hành lí đưa về ký túc xá cho cô. Bạn cùng phòng của cô là Sở Văn và Lý Hiểu Hồng là người bên ngoài, muốn ở lại thành phố lớn công tác, cho nên cũng trở lại trường học. Đợi Lôi Kiệt Bân đi về, hai cô gái nhỏ tò mò hỏi Trình Dĩnh Doanh: "Soái ca vừa rồi là ai vậy?"
Trình Dĩnh Doanh nghĩ, nếu nói cho Lý Hiểu Hồng, đây là "Mộc Tuyết" ngoài đời thật, phỏng chừng sẽ kích động đến ngất xỉu đi. Nhưng mà Lôi Kiệt Bân đã dặn cô là không được làm lộ thân phận thật sự của "Mộc Tuyết", cô nói: "Anh trai mình."
"Anh ruột?"
"Con nhà hàng xóm."
Lý Hiểu Hồng có chút kích động: "Bao tuổi, nghề gì, có bạn gái chưa?"
Trình Dĩnh Doanh liền mạch trả lời: "24 tuổi, mở công ty điện ảnh, không có bạn gái."
Lý Hiểu Hồng thẹn thùng, dùng bả vai đụng bả vai Trình Dĩnh Văn, hỏi: "Vậy, giới thiệu cho mình, có thể không?"
Trước đó, mẹ Lôi đã bảo Trình Dĩnh Doanh giới thiệu mấy bạn học nữ cho Lôi Kiệt Bân, nhưng anh tỏ thái độ không thích mấy em gái nhỏ. Người khác nói ba năm là một thế hệ, chẳng qua là kém hai năm, anh đã nói là khác nhau, thật là
Trình Dĩnh Doanh trả lời: "Anh ấy không thích con gái nhỏ hơn anh ấy."
Hai cô gái nhỏ kinh ngạc: "Tỷ khống à?"
Trình Dĩnh Doanh ngẫm nghĩ một lát, nhớ ra là Trình Dĩnh Văn hơn Lôi Kiệt Bân mấy tháng, nở nụ cười.
Ha ha, tỷ khống à, cô còn không nghĩ ra!
"Hôm qua mình thấy Hà Hạo Cảnh hát trên tiệc tối Nguyên Tiêu của đài trung ương, cậu có xem không? Mình thấy hắn đang nổi lên." Sở Văn dời đề tài, hỏi Trình Dĩnh Doanh, lại tự đáp: "Chắc chắn cậu đã xem, đó là bạn trai cậu mà."
Nói thật thì, từ sau khi chia tay, Trình Dĩnh Doanh không có nói cho người trong trường biết, đồng thời cũng xóa một số phần mềm tin tức trên điện thoại, còn weibo, liền không xem tin tức gì về Hà Hạo Cảnh, bằng không cô sẽ cảm thấy mình thật bi thảm, mới hẹn hò được mấy ngày đã bị người ta đá.
"Ừ, có xem..." Trình Dĩnh Doanh nhớ tối Tết Nguyên Tiêu hôm qua, mẹ Trình cha Trình có xvieecj gấp ở công ty, mẹ Lôi cha Lôi đi tắm suối nước nóng ở ngoại thành, chỉ có hai người cô với Lôi Kiệt Bân ở nhà gặm chân gà xem phim.
Trở lại ký túc xá, Trình Dĩnh Doanh cùng hai cô bạn cùng phòng bắt đầu điên cuồng tìm việc, làm sơ yếu lí lịch, xem sơ qua bài phỏng vấn, luyện phỏng vấn tiếng Anh. Cuối cùng có một ngày, có công ty thông báo phỏng vấn, phát hiện mình không có một bộ quần áo công sở đi phỏng vấn, lôi kéo Lý Hiểu Hồng đi nội thành dạo phố mua quần áo.
Mua xong quần áo ở nội thành, Trình Dĩnh Doanh về ký túc mới phát hiện ra mình bị mất ví tiền, bên trong còn có tiền sinh hoạt mà cha Trình đưa cho cô là ba ngàn tệ, là một số tiền lớn. Cô nghĩ là sẽ đến ATM rút tiền, nhưng mà cây ATM ở trường hỏng mấy ngày nay chưa được sửa, liên tục gác lại chuyện này. Tiền mặt để ở trong ví tiền, mà ví tiền lại đánh mất, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Số tiền bị mất quá lớn, không dám nói cho ba mẹ, muốn hỏi vay tiền chị, lại sợ bây giờ chị ấy đang ghi hận trong lòng với cô, hình như Lưu Vĩ Kỳ còn chưa hoàn toàn hòa giải với chị. Trong lòng bất lực, thoáng nhìn qua cốc trà sữa trên bàn Sở Văn, bao bì cốc trà sữa có in ảnh của Hà Hạo Cảnh. Gần đây Hà Hạo Cảnh có nhận một số quảng cáo, sản phẩm đều được đưa ra ngoài thị trường.
Lúc trước Hà Hạo Cảnh muốn đến Bắc Kinh tham dự buổi tuyển chọn, tuy nhiên tiền lại không đủ, Trình Dĩnh Doanh đã đưa hết tiền riêng cho hắn, tổng cộng là năm ngàn tệ. Hà Hạo Cảnh tham gia thi đấu tháng thứ hai, tiền không đủ dùng, cô hỏi mượn người khác hai ngàn tệ gửi hắn.
Sau khi Hà Hạo Cảnh nói chia tay không lâu, Trình Dĩnh Doanh muốn hỏi hắn về tiền, nghĩ đến hắn vừa kết thúc thi đấu, sợ hắn không có thu nhập, nghĩ sau một đoạn thời gian sẽ hỏi lại. Năm mới, hồng bao một ngàn tệmà Lôi Kiệt Bân cho cô đã dùng hết, chờ đủ hai ngàn tệ, còn ưu tiên cho người khác
Trình Dĩnh Doanh cầm điện thoại mở wechat, soạn tin nhắn gửi cho Hà Hạo Cảnh:
—Hà Hạo Cảnh, trước nói, có thể trả tôi bảy ngàn tệ được không?
Bên kia cũng phản hồi lại, chỉ là tin nhắn của hệ thống:
—Thông báo: Đối phương muốn nghiệm chứng bạn tốt, bạn không phải bạn tốt của đối phương.
Này...đây là hành động gì?
Tự nhiên hủy bạn tốt?
Trình Dĩnh Doanh bỗng có dự cảm không lành, bấm số điện thoại di động của Hà Hạo Cảnh, bên kia truyền đến giọng nói máy móc lạnh như băng:
—Xin chào, số điện thoại bạn vừa liên lạc không đúng..."
Rốt cuộc vì sao lại như thế này, Trình Dĩnh Doanh mơ hồ không rõ. Cô có thể lí giải là bây giờ Hà Hạo Cảnh nổi tiếng, muốn cắt đứt quan hệ với người của quá khứ, nhưng mà...Hắn không phải là còn giữ tiền lại đoạn tuyệt quan hệ à?
Trình Dĩnh Doanh không biết việc làm này của Hà Hạo Cảnh logic chỗ nào, cô dùng điện thoại gọi cho lớp trưởng Lý. Hà Hạo Cảnh tuy không cùng ban với cô nhưng lại có quan hệ tốt với lớp trưởng Lý, bọn họ là bạn cùng lớp hồi cao trung.
"Alô?" Một giọng nam lười biếng vang lên.
Trình Dĩnh Doanh không muốn bạn cùng phòng nghe thấy nội dung cuộc gọi của cô, đi ra kí túc xá, đến cuối hành lang: "Lớp trưởng, là Dĩnh Doanh."
"Tôi biết."
"Ông có phương thức liên hệ với Hà Hạo Cảnh không, tôi có việc muốn thương lượng với hắn, hiện tại tôi không tìm thấy hắn."
Lớp trưởng Lý tận tình khuyên nhủ cô: "Dĩnh Doanh, tôi nghe là bà với Hạo Cảnh chia tay rồi, bà hà tất gì phải quấn lấy hắn?"
Trong lòng Trình Dĩnh Doanh có chữ oan uổng viết hoa rất to, từ sau khi chia tay, cô chưa từng liên hệ với Hà Hạo Cảnh: "Tôi.. Tôi không có quấn lấy hắn!"
"Thế giờ bà muốn lấy phương thức liên hệ với hắn làm gì, đại gia đến được đi được, đi rồi không cần liên hệ nữa."
"Hắn thiếu tiền tôi."
"Cái cớ này của bà quá miễn cưỡng rồi!"
"Thật đấy, nếu không tôi gửi ảnh chụp màn hình wechat chuyển khoản cho ông xem, tôi thực sự cho hắn vay tiền."
Lớp trưởng Lý suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như giá trị không nhiều lắm, bà đừng có so đo, bà cũng biết, bây giờ hắn không có phương thức liên hệ với bà."
"Hắn mượn tôi bảy ngàn."
"Bà đợi một chút, tôi đi hỏi hắn, chờ tin tôi."
Mười phút sau, lớp trưởng Lý hồi âm wechat của Trình Dĩnh Doanh: Hạo Cảnh nói không có mượn tiền của bà, bảo bà đừng có tìm hắn.
Trình Dĩnh Doanh nhìn dòng tin nhắn này liền nổi giận, gửi liên tiếp hai lần chuyển khoản cho lớp trưởng Lý, cũng soạn tin nhắn gửi đi: Tôi thật sự cho hắn vay tiền, nếu hắn không trả lời, tôi liền cho mấy account marketing tin nóng!
Vài phút sau, Trình Dĩnh Doanh nhận được một cuộc gọi từ một dãy số lạ từ Bắc Kinh, đại khái có thể đoán được đó là ai, bắt máy: "Alô..."
"Trình Dĩnh Doanh, có phải cô có bệnh không, đem chuyện cô cho tôi vay tiền đi rêu rao khắp nơi? Có phải cô muốn tôi chết không?
Trình Dĩnh Doanh ủy khuất: "Tôi không có đi rêu rao, tôi không tìm thấy anh liền đi tìm lớp trưởng Lý. Hắn nói anh không thừa nhận hai khoản tiền này, tôi nghe mà tôi thấy tức thôi."
Hình như mình ngâm hơi lâu. Sorry mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi