TA, NGUYỆT LÃO! KHÔNG LÀM NỮA

Sáu giờ sáng, cây xương rồng báo thức đặt bên giường đúng giờ vang lên.


"Tô Quân dậy đi làm, giá nhà ở trung tâm Thiên đình là mười nghìn một mét vuông, nhưng trong túi tiền của cậu không có nổi một đồng đâu, còn ngủ cái gì mà ngủ!..."


Tô Quân nằm ở trên giường lăn qua lăn lại như lật trứng ốp lết, cuối cùng là rúc đầu xuống dưới gối bịt kín tai mình lại.


Cây xương rồng báo thức được Sở nghiên cứu khoa học cao cấp của Thiên đình phát minh ra, gào không đến một phút thì đã lập tức nhảy xuống giường, vừa vặn có thể dùng gai nhọn nhắm ngay vào cái mông phơi tơ hơ ra ngoài của cậu.


Sau đó là ra sức đâm vào.


Đôi mắt của Tô Quân vốn còn đang mơ mơ màng màng nhắm chặt, nhưng trong thoáng chốc đột nhiên lại trợn lên, những sợi lông tơ ngốc nghếch cũng dựng thẳng lên.


Cậu nặng nề hít vào một hơi khí lạnh, duỗi tay ra sau dùng sức bấm vào đồng hồ báo thức hình xương rồng kia, rồi vứt nó lên tủ đầu giường.


Nỗi khó khăn của thần thánh, là mỗi ngày đều bắt đầu từ việc khó khăn rời giường.


Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Quân bèn mở 《Nhật ký công việc Nguyệt lão》ra xem, nhiệm vụ ngay từ trang đầu tiên mà Tần Vô Duyên giao từ xa cho cậu chính là—— tìm hiểu kỹ Lục Thịnh ở khoảng cách gần.


Tìm hiểu kỹ Lục Thịnh ở khoảng cách gần?


Tô Quân ngắm nhìn chiếc còng tay bằng dây tơ hồng trên mặt bàn kính, có phần mông lung.


Ban đầu cậu còn nghĩ rằng mình chỉ cần buộc dây tơ hồng và đầu ngón tay của hai người, sau đó lại quan sát thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày, bảo đảm cho sợi dây đó không đứt là được.


Cậu âu sầu nắm lấy tóc mình, nhỏ giọng lẩm bẩm.


"Nhưng mà thần tiên không thể can thiệp vào cuộc sống của người phàm, mà nếu mình phải quan sát anh ta ở khoảng cách gần vậy là phải giao tiếp rồi?"


Cậu bèn mở trang giấy ra chà một hồi cho sáng lên, khuôn mặt lo lắng của Tần Vô Duyên hiện ra trong ánh sáng trắng chói mắt.


Tô Quân bỗng nhiên hoảng sợ vội vàng đóng quyển nhật ký kia lại, sáng sớm ra đã gặp phải ma... à không, sếp, thực sự quá khủng bố.


Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Tần Vô Duyên xuyên qua quyển Nhật ký công việc, vang lên: "... Tô Quân, coi thường cấp trên, trừ một trăm linh thạch."


Thế là cậu lại nhanh chóng mở quyển nhật ký ra, nói với Tần Vô Duyên bằng giọng điệu vô cùng bất ngờ.


"Chào buổi sáng, sếp! Thật vinh dự cho em khi được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mê hoặc hàng nghìn cô gái trẻ trong buổi sáng đầy nắng này..."


Tần Vô Duyên hoàn toàn không để ý đến màn nịnh hót của Tô Quân, ông ta lạnh lùng nói.


"Việc của Lục Thịnh không có đơn giản như vậy đâu, anh ta đã làm rối loạn nhân duyên của hàng trăm người, thế nên trước tiên cậu hãy ẩn thân ở bên cạnh người đó, quan sát sự tình đã xem đến cùng là như thế nào."


"Dạ, em xin tuân lệnh."


"Còn nữa..."


Tần Vô Duyên vô cùng bình tĩnh đứng trước bức tượng Tam Sinh Thạch đang cháy lên, lấy ra cuốn 《Sách tự tu luyện của Nguyệt lão》 từ trong lồng ngực, sau đó ném tới trước mặt Tô Quân thông qua quyển nhật ký công việc.


Tô Quân nước mắt lưng tròng, cảm động nói: "Sếp ơi, quả nhiên trong lòng sếp đều là Nguyệt lão ty..."


Không đợi cậu nói hết câu thì ánh sáng trắng trên quyển nhật ký trong nháy mắt đã vụt tắt, hình ảnh của Tần Vô Duyên cũng biến mất không nhìn thấy nữa.


Chỉ còn lại nhiệm vụ công việc "tìm hiểu kỹ Lục Thịnh ở khoảng cách gần" mà thôi.


Tô Quân tê dại lau đi nước mắt xúc động, "..."


Cậu mặc quần bò với áo dài tay cho khỏi lạnh, xỏ vào đôi giày vải lại khoác thêm một lớp áo khoác dày ở bên ngoài.


Cuối cùng cậu nhét tất cả những đạo cụ tơ hồng loằng ngoằng kia chiếc túi đeo vai màu be, tự hóa trang cho mình thành dáng vẻ của một sinh viên Đại học bình thường.


Tô Quân ngậm một miếng bánh mì, khoác lên vai chiếc túi căng phồng rồi vui vẻ đi ra ngoài.


Hôm nay cũng là một ngày làm việc chăm chỉ, nối dây tơ hồng để kiếm linh thạch nè.


Sau khi lên xe bus, Tô Quân bị ép như con cá mắm từ đầu đến tận cuối đuôi xe.


Cuối cùng khi nhìn thấy tòa nhà nơi Lục Thịnh đang làm việc, cậu đã bước xuống trong cơn tức giận.


Khi cậu vừa chẳng dễ dàng gì mới xuống xe được, trong lúc trạng thái còn đang bối rối "tôi đến từ đâu, sẽ đi về đâu" thì lại trông thấy một chiếc Porsche màu đen lướt qua mặt mình lái vào hầm gửi xe.


Người ngồi ở ghế lái là Lục Thịnh—— một trăm bảy mươi nghìn linh thạch.


Những sợi tóc ngốc nghếch trên đầu Tô Quân lập tức dựng đứng lên như ra-đa, lập tức bật chế độ theo dõi "tôi cùng một trăm bảy mươi nghìn linh thạch đấu tốc độ", vậy nên sau đó cũng lao xuống hầm.


Lục Việt đã nhận ra cậu tiểu Nguyệt lão ngơ ngác kia từ lâu, sau đó lại thấy người kia đuổi theo xe của mình như gió, đuổi từ tầng hầm thứ nhất đến tận tầng hầm thứ ba.


Tiểu Nguyệt lão đó thậm chí còn không quan tâm đến việc ẩn thân.


Anh nhìn thấy những sợi tóc ngốc nghếch trên đầu tiểu Nguyệt lão đang phất phơ đón gió cùng khuôn mặt đỏ hây hây của cậu, không khỏi có chút đau đầu.


Làm thế nào mà Nguyệt lão ty có thể cho rắc rối nhỏ này xuống trần được nhỉ?


Dù đang suy nghĩ lung tung, nhưng Lục Việt vẫn cố tình giảm tốc độ để tiểu Nguyệt lão có thể theo kịp xe của mình.


Bị chiếc Porsche dẫn trước cả nửa đoạn đường hầm, đợi đến khi xe của Lục Việt dừng lại, Tô Quân suýt chút nữa đã nhào thẳng vào nắp sau của chiếc xe.


Ngày xưa có Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, ngày nay có Tô Quân đuổi theo Porsche.


(1)= Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường thì bị chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời" để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.


Niên đại khác nhau nhưng sự tuyệt vọng thì giống nhau.


Cái thời này Nguyệt lão bị phái ra ngoài làm việc, còn phải thi chạy dài năm nghìn mét đúng không?


---------------------------


Hế lô mọi người?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi